CP TUI ĐU LUÔN BE - Chương 24
Viên Tông Lâm nói xong, Phó Mịch cũng không trả lời ngay, mà ung dung nhả khói thuốc, phun ra một làn khói lượn lờ.
Thật ra hắn cũng không nghiện thuốc, nhưng đã quen hút một điếu khi suy nghĩ hay lúc tâm trạng không tốt rồi.
Tối hôm đó Tô Ly chỉ nói với hắn một câu: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”, khiến hắn vô thức hút ít thuốc lại, để Chung Kiến Huân giữ giúp hắn, từ đó đến giờ mới phát hiện vẫn chưa hút hết.
Đặc biệt là mấy ngày gần đây luôn dẫn cậu theo cùng, Phó Mịch cũng không có hứng hút thuốc lá.
Phì.
Thật là khó tin.
Nếu như để anh trai hắn biết được chuyện này, nhất định sẽ quăng hết công việc trong tay xuống, báo tin mừng cho ba mẹ của họ.
Cuối cùng con trai nhỏ của hai người đã chịu bỏ thuốc lá rồi!
Về phần vì sao hắn hút lại.
Thứ nhất là bởi vì khi đứa bé kia không ở bên thì có thể tùy tiện chút, thứ hai là chuyện mà Viên Tông Lâm nói khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều.
Hắn đột nhiên có một ý nghĩ.
“Muốn tôi đồng ý, không phải là không được.”
Viên Tông Lâm vô cùng mừng rỡ, không ngờ Phó Mịch lại đồng ý dễ dàng thế, muốn lấy ngay hợp đồng ra cho hắn ký.
Phó Mịch không để anh ta vui mừng quá lâu, đã nói thêm một câu: “Nhưng mà tôi có một điều kiện.”
Chuông cảnh báo trong lòng Viên Tông Lâm kêu lên, tên thiếu gia này không phải là người sẽ đồng ý cho không ai cái gì, nhưng một khi tâm tình hắn không tốt, muốn gây sự, vậy thì thật sự sẽ chẳng kiêng nể gì ai.
Mấy năm trước lúc Lê Hựu Nam bị công ty cũ chèn ép, Phó nhị thiếu cũng không nể mặt đối phương chút nào.
Vốn là thương hiệu đó chỉ mời một mình Phó Mịch làm người đại diện, nhưng Phó Mịch lại giảm phí đại diện để bọn họ mời thêm cả Lê Hựu Nam.
Thời điểm ấy phí đại diện của Phó Mịch gấp 10 lần Lê Hựu Nam.
Thương hiệu vừa bớt được một đống tiền, lại vừa được cho không thêm một người nữa, đương nhiên sẽ đồng ý.
Kết quả là sau khi công ty trước của anh nhận lời, thì lại giở trò treo đầu dê bán thịt chó.
Hôm quay quảng cáo, họ lại đưa một người mới đến thế chỗ cho Lê Hựu Nam, khiến Phó Mịch lúc đó còn là một thiếu niên tức đến mức muốn rời khỏi phim trường, sau đó phải nhờ Viên Tông Lâm ra mặt khuyên nhủ, bảo đối phương hoặc là gọi Lê Hựu Nam đến ngay lập tức, hoặc là đem người mới cút khỏi đây.
Công ty trước suy tính thiệt hơn, không thể đắc tội trực tiếp với Phó Mịch, tham lam muốn chiếm thế chủ động, lại muốn kiếm thêm chút tiền từ Lê Hựu Nam.
Chỉ có thể cúp đuôi xin lỗi Phó Mịch, nói rằng quản lý không nhìn rõ, vội vàng gọi Lê Hựu Nam đến phim trường.
Phó Mịch vừa có nhân khí lại vừa có thực lực, đằng sau lại có chỗ dựa là giải trí Bách Á, có đủ vốn liếng để hắn kiêu ngạo.
Viên Tông Lâm nghĩ, chỉ cần không phách lối với mình là được rồi.
“Không cần phải lo lắng như vậy đâu.”
Phó Mịch thấy Viên Tông Lâm nhìn mình như nhìn kẻ thù bèn mỉm cười, sau khi dụi tắt thuốc lá, hai tay khoanh lại, hắn bắt đầu nói điều kiện với anh ta.
“Tôi có thể đồng ý hát bài hát chủ đề, nhưng phải để tôi chọn bài hát.”
Viên Tông Lâm vỗ ngực, bình tĩnh thở phào, cười nói: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, chuyện này thì có gì khó đâu, đến lúc đấy bảo bọn họ viết chục bài hát, cậu thích bài nào thì chọn bài đấy.”
“Tôi nói là tôi tự chọn người.”
Viên Tông Lâm đơ một lúc mới hiểu ý của Phó Mịch
Nếu đã nói ra như vậy thì rõ ràng là trong lòng hắn cũng đã có người để chọn rồi.
“Cậu muốn push ai à?”
Là yêu tinh nhỏ nào nhân lúc tôi không có ở đây mà lọt vào mắt xanh của Phó nhị thiếu vậy nhỉ!
Não Viên Tông Lâm bắt đầu tìm kiếm, có nhạc sĩ xinh đẹp nào gần đây có tiếp xúc với Phó Mịch không, chẳng lẽ là nhạc sĩ gặp trên thảm đỏ hồi trước?
Không đúng, bề ngoài không phù hợp với thẩm mỹ của Phó Mịch.
Hay là người debut từ cuộc thi âm nhạc kia…
“Đừng nghĩ nữa, anh chưa gặp bao giờ.”
“Ồ.” Viên Tông Lâm bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn Phó Mịch: “Cậu thật sự có đối tượng rồi?” Nói xong cũng không đợi Phó Mịch trả lời, vội vàng lấy điện thoại ra điên cuồng gõ chữ.
Phó Mịch lạnh giọng: “Anh dám nói cho mẹ tôi một chữ, thì cút ngay.”
Viên Tông Lâm xóa ngay mấy chữ vừa gõ ra, vất điện thoại lên bài, hai tay giơ cao thể hiện mình trong sạch.
Thật sự là vô cùng biết điều.
Nhưng sự tò mò vẫn không biến mất vì áp lực từ thế lực xấu xa!
Vậy nên Viên Tông Lâm không bỏ qua, truy hỏi liên tục như súng liên thanh: “Rốt cuộc là ai, sao lại biết nhau, bao lớn rồi, bề ngoài thế nào?”
Câu hỏi cuối cùng có hơi vô nghĩa.
Nếu bề ngoài mà không đẹp thì Phó nhị thiếu sẽ để ý đến sao?
“Còn nhỏ quá.”
Cho nên hắn không vội được.
Nghĩ đến Tô Ly, nụ cười vô thức nở trên môi hắn.
Bởi trong tim hắn một cây hoa lê đã đâm chồi.
*Hoa lê [树梨花 ] —– Tiểu Lê [小梨 ] ỏ ỏ ỏ (≧∇≦)
Nhưng sau khi nhìn vẻ mặt thay đổi của Viên Tông Lâm, Phó Mịch liền thu lại nụ cười.
“Nói tóm lại đây là điều kiện của tôi, anh đi bàn lại với bọn họ đi.”
“Cái này thì cần gì phải bàn bạc.” Viên Tông Lâm xem thường nói: “Chỉ cần cậu đồng ý, thì kể cả không hay cũng không sao.”
Phó Mịch nghe xong nói: “Nếu như không hay, vậy chuyện này coi như bỏ, tôi không nhận nữa, anh đi tìm ca sĩ chuyên nghiệp đi.”
“???”
Viên Tông Lâm không hiểu thiếu gia này lại không vừa ý chỗ nào nữa, sao mà vừa nói được xong lại trở mặt thế?
Lúc Viên Tông Lâm đề nghị hát ca khúc chủ đề cho , Phó Mịch đã nghĩ ngay đến Tô Ly.
Nhưng bây giờ bình tĩnh lại, lại thấy có hơi thiếu sót.
Còn chưa hỏi ý kiến của Tô Ly, cũng không nên tự mình quyết định hộ cậu ấy.
Mặc dù biết là cậu học nhạc kịch, nội dung chuyên ngành cũng bao gồm sáng tác, nhưng không biết năng lực sáng tác của cậu như thế nào, càng không biết cậu có đồng ý không.
Nếu như cậu không có thiên phú âm nhạc như mẹ cậu, hoặc là cậu không đồng ý nhận, thì Phó Mịch cũng không miễn cưỡng.
Hắn hy vọng người ta thấy được nhiều mặt tốt của cậu hơn, chứ không phải là để chút hư danh hủy hoại cậu.
Phó Mịch không thể kiềm chế được sự ích kỷ của bản thân, hắn muốn dành cho Tô Ly nhiều cơ hội hơn nữa, muốn để cho cả thế giới thấy được điểm tốt của cậu, cũng muốn quan hệ của hai người gần gũi hơn.
Đôi bên dính líu nhiều, mới càng khó tách rời.
“Mai tôi hỏi cậu ấy xem có đồng ý hay không, sau đó sẽ trả lời anh.”
Viên Tông Lâm trợn mắt không dám tin.
Sao lại không đồng ý được?
Độ hot của bộ phim này cao như vậy, số công ty đem tiền đến để đầu tư cũng sắp xếp đầy ba xe container rồi kìa!
Vừa mới đăng tin tìm người sáng tác bài hát, đã có một đống producer đưa ra lời đề nghị rồi.
Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần sáng tác nhạc cho bộ phim này, thì sẽ đứng vững trong lĩnh vực viết nhạc OST cho phim truyền hình.
Đã như vậy rồi, mà vẫn có người không đồng ý hả?
Phó Mịch không giải thích cho Viên Tông Lâm, mà còn lấy lý do “Ngày mai phải dậy sớm quay phim nên phải đi ngủ sớm.”, để đuổi anh ta đi.
Chỉ vì chút chuyện như vậy, khiến hắn mất cơ hội ở riêng với Tô Ly tối nay, Phó Mịch đã thấy thiệt thòi lắm rồi.
May là ngày mai thức dậy lại được gặp nhau.
–
Trương Thụy Y ngủ dậy mới nhớ ra tối qua mình đã quên một chuyện rất quan trọng.
Thế mà cô lại quên hỏi Tô Ly rốt cuộc cậu với Phó Mịch có chuyện gì!
Lại bị đứa nhỏ ngốc đó đánh trống lảng!
Trương Thụy Y buồn không chịu được, lúc soi gương lại thấy trên trán mọc hai cục mụn.
Nhất định là do bị đứa ngốc đó chọc tức!
Nhưng Trương Thụy Y mãi vẫn không tìm được cơ hội gặng hỏi.
Hôm nay Tô Ly có cảnh quay, vừa lên xe đã bắt đầu chăm chỉ đọc kịch bản.
Trương Thụy Y không làm phiền cậu, cũng quyết định để cho mình thêm một chút thời gian suy nghĩ, có phải là mình cả nghĩ rồi không, dù sao thì biểu hiện của hai người thật sự quá là công khai.
Tô Ly không hề có chút biểu hiện giống như đứa trẻ đang yêu nào.
Một đứa ngốc đến giờ vẫn chưa yêu đương lần nào, đến cả đóng cảnh yêu được cũng chưa có, thật sự có thể giấu được sao?
Mặc dù cô cũng không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng mà kinh nghiệm đu CP thì quá là phong phú luôn!
Không thể nhìn được ra cái gì từ hai người này cả, không thể nào có gì đó mà không phát hiện ra được cả!
Trương Thụy Y không thấy kỹ năng diễn xuất của Tô Ly tốt đến mức qua mắt được mình, cho nên chuyện này cứ bỏ qua một bên trước đã, quan sát mấy ngày nữa rồi hỏi cũng không muộn.
Hôm nay Tô Ly có một cảnh quay.
Sở Lâm nghe trộm được tể tướng đã biết chuyện Hứa Thăng tham gia vào chuyện bán muối phi pháp, đêm khuya lẻn vào Tạ Phủ báo tin cho Tạ Chiêu.
Hầu như không có lời thoại, động tác cũng không nhiều, chỉ là cần phải đợi đến đêm mới bắt đầu quay được, nhưng cũng coi là một buổi làm việc khá nhẹ nhàng.
Nếu như là trước đây, Tô Ly sẽ đợi đến tối mới đến phim trường, nhưng mà bởi vì chuyện hôm qua, nên sáng sớm cậu đã đến rồi.
Trương Thụy Y đợi cùng cậu một lúc lâu cũng không thấy ai đến, bèn muốn đi mua chút đồ ăn sáng cho Tô Ly trước, để Tô Ly đợi một mình ở chỗ cũ.
Phó Mịch nhìn thấy Tô Ly đứng một mình trong hoa viên, hắn thấy hơi ngạc nhiên.
Trong khoảng thời gian này, Phó Mịch cũng không được nhiều về cậu, nhưng cũng biết cậu rất chăm chỉ, rất cố gắng, nhưng cũng có tật xấu của mấy đứa nhóc là ham ăn ham ngủ, kể cả là đến thăm mình, cũng không thể nào đến sớm thế được.
“Đến sớm thế là vì có chuyện gì hả?”
Phó Mịch không cho rằng Tô Ly đột nhiên dậy sớm là để đến thăm mình.
Mặc dù hắn hy vọng vậy, nhưng với tình hình hiện tại, đứa nhóc này chắc sẽ chưa nghĩ được vậy đâu.
Tô Ly thấy Phó Mịch cũng không ngạc nhiên, là nam chính, phân cảnh của hắn quay liên tục từ sáng đến chiều.
Nhưng cậu không không thích nói dối, nghe Phó Mịch hỏi xong, liền thật thà nói:
“Vâng, đến đợi người.”
Chuông cảnh báo trong lòng Phó Mịch rung lên đùng đùng, ai đáng để cậu đến đợi sớm thế?
Mặt không tỏ rõ thái độ, hắn ra vẻ cực kỳ bâng quơ mà hỏi: “Đợi ai?”
“Đợi người mất đồ.” Tô Ly thật thà nói thẳng: “Hôm qua tôi nhặt được một thứ, muốn trả lại cho người ta.”
Phó Mịch yên tâm, cảm thấy hôm nay Tô Ly lại đáng yêu thêm vài phần, nghiêm túc thật, chuyện nhỏ như vậy mà cũng đích thân đến đợi người mất.
“Thứ gì?” Phó Mịch không nghĩ nhiều: “Hay là giao cho tổ đạo cụ đi, người nhặt được đồ với người tìm đồ đều đến đó hỏi trước tiên đấy.”
Tô Ly lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đồ này qúy giá lắm, người làm mất nhất định sẽ rất lo, chắc không lâu nữa sẽ đến tìm thôi.”
Phó Mịch còn muốn nói với Tô Ly nhiều thêm một chút, tiện thể nói với Tô Ly chuyện sáng tác, còn chưa kịp nói ra đã thấy nhân viên vẫy tay với hắn.
Khó lắm mới gặp được người, đến cả nhìn thêm mấy phút cũng không được.
“Vậy cậu đợi người xong rồi thì đến chỗ kia tìm tôi nhé.”
Bàn tính trong lòng Phó Mịch vang lên bùm bùm.
Nếu người đã đến rồi, thì đương nhiên phải để trong tầm mắt mới được.
Tô Ly ngây thơ không nghĩ nhiều, tình nguyện đi theo Phó Mịch cả ngày để học hỏi, bèn gật đầu đồng ý.
Phó Mịch xác định quyền sở hữu với Tô Ly xong, cũng an tâm đi quay phim, hy vọng người mất có thể đến sớm chút, đừng làm chậm việc của hắn.
Nhưng Tô Ly cũng không phải đợi lâu.
Lúc mặt trời leo lên mái nhà, Tô Ly thấy một người hoảng loạn chạy vào hoa viên nhỏ, vừa chạy vừa cúi đầu như là đang tìm thứ gì.
Trong lòng Tô Ly khẳng định.
Chính là người này!
Chị em ruột nhà Mật Dữu cùng cha khác ông nội của Trương Thụy Y!