CÔNG TỬ VÔ SONG - Chương 37
Còn hắn, cũng ở trong những mảnh vụn rời rạc này hoảng hốt tìm kiếm bóng hình của người nọ.
Ánh mắt Hoài Vương chếnh choáng say, con mắt khẽ khép, ngón tay đùa nghịch ngọc bội đeo bên hông. Một khúc đánh xong, nhạc công lặng yên đợi phân phó, Hoài Vương chậm rãi mở mắt ra, quan sát trên dưới người nhạc công kia một phen rồi sau đó hỏi.
“Ngươi học nghệ nơi nào?”
Nhạc công kia vén áo đứng lên đi ra từ sau cầm đài, sau đó quỳ gối trước mặt Hoài Vương: “Bẩm Vương gia, nô tài học nghệ với Thái Trì Tán Nhân ở Kim Lăng.”
“Ah?” Hoài Vương nhướn mi, không tin cho lắm: “Bản vương cũng từng nghe qua ý đàn của Thái Trì Tán Nhân, nhưng trong tiếng đàn của ngươi tựa hồ còn xen thêm chỉ pháp của người khác.”
“Từng có người chỉ điểm cho nô tài, cách đàn của Thái Trì Tán Nhân thanh nhã sâu xa, cũng không phải kẻ như nô tài có thể bắt chước được, nhưng người chỉ điểm cho nô tài nói rằng loại chỉ pháp này có thể bù đắp chỗ thiếu sót của nô tài, không nghĩ việc nhỏ không đáng kể như thế vẫn khiến cho Vương gia phát hiện ra.”
“Vậy vị cao thủ chỉ điểm cho ngươi thì là người nào?”
“Chẳng qua là một vị cư sĩ, hẳn cũng là người hiểu đàn, nhưng nô tài đã từng đồng ý không nhắc tới trước mặt người khác, có lẽ là thích thanh tĩnh, sợ bị người quấy rầy.”
Hoài Vương nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Hôm nay tâm tình bản vương không tệ, ngươi muốn ban thưởng cái gì, cứ việc nói.”
Đã là Vương gia mở miệng ban thưởng, lại còn không cần băn khoăn, nhạc công nói rằng: “Từng nghe danh cầm truyền đời “Độc U” đang ở trong vương phủ, Độc U là hồng bảo trong cầm, là vật mà tất cả người nghiên cứu âm luật trong thiên hạ đều tranh đoạt mơ ước, không biết nô tài có may mắn được thấy hay không?”
Hoài Vương rất hứng thú cong khóe miệng: “Ngươi nói thẳng là ngươi muốn cây đàn kia không được à, hà tất phải quanh co lòng vòng?”
Nhạc công cúi đầu: “Nô tài không dám.”
“Ha ha!” Hoài Vương nhẹ cười hai tiếng: “Vậy bản vương hỏi ngươi, trong thiên hạ tài đánh đàn cao nhất là ai?”
Nhạc công do dự một chút, thành thật trả lời: “Hồi bẩm Vương gia, tài đánh đàn cao nhất thiên hạ chính là Vô Song công tử, một khúc “Quảng Lăng Chỉ Tức” của Vô Song công tử không ai có thể vượt qua.”
“Ngươi đàn được không?”
“Nô tài học nghệ không tinh, sợ rằng đàn được âm nhưng không có ý.”
Hoài Vương nhăn mày ngẫm nghĩ chốc lát, men say trên mặt phai bớt: “Bản vương cũng không làm khó ngươi, nếu ngươi có thể đàn được “Quảng Lăng Chỉ Tức”, đừng nói “Độc U”, dù là “Cửu Tiêu Hoàn Bội” bản vương cũng có thể mang ra thưởng ngươi.”
Trên mặt nhạc công lóe lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức lại đổi khuôn mặt u sầu, cả khúc “Quảng Lăng Chỉ Tức” có bốn mươi lăm đoạn, một đoạn khai chỉ, ba đoạn tiểu tự, chỉ tức nổi danh đủ cả, năm đoạn đại tự, mười tám đoạn chính thanh, mười đoạn loạn thanh, tám đoạn hậu tự, không phải người thường có thể hiểu được. Nghe nói năm đó Vô Song công tử cũng được cao nhân chỉ điểm mới lĩnh hội được tinh túy của khúc này, xem ra phần thưởng này cũng không phải cho không.
“Nô tài sẽ tự mình tận lực luyện tập, mong có thể sớm ngày lĩnh hội ảo diệu trong đó.”
Hoài Vương vẫy tay cho gã lui xuống, sau đó ngẩn người một mình vuốt ve chén rượu đối diện với căn phòng vắng lặng.
Ta tặng ngươi Độc U, ngươi cũng đưa lại cho ta một cái ‘độc u’*, không hổ là người do Phong Nhược Trần dạy ra, quả nhiên không biết chịu thiệt.
Hoa đèn nổ lách tách, lại là một đêm chăn lạnh khó ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hoài Vương mới vừa được hạ nhân hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, Thường Thanh liền tới báo, sáng sớm nhạc công kia đã tới xin hắn xuất phủ, nói muốn về nhà thăm mẹ già. Hắn lập tức dựa theo chỉ thị của Hoài vương để gã ra ngoài, cho người bám theo một đoạn, phát hiện gã vẫn chưa về nhà mà lại đến rừng trúc ở vùng ngoại ô.
Hoài Vương gật đầu: “Quả nhiên không ngoài dự đoán, chuẩn bị ngựa, bản vương phải đến mở mang kiến thức, rốt cuộc là thế ngoại cao nhân từ phương nào tới lại biết được chỉ pháp của Mạch Ngọc.”
Thúc ngựa đi tới rừng trúc mà Thường Thanh nói, Hoài Vương bỏ ngựa lại đi bộ vào. Lá trúc xào xạc, khe sâu tĩnh mịch, thanh tĩnh tịch liêu, đi sâu vào trong liền thấy gần dòng suối dựng một căn nhà tre, một thanh âm thanh lãnh đạm nhiên mà lại trong trẻo êm tai truyền tới.
“Ngươi về đi, ta sẽ không dạy cho ngươi.”
Người nói chuyện mặc bạch y quay lưng đứng trước nhà tre, còn nhạc công kia đang quỳ trên mặt đất túm lấy góc áo của y đau khổ cầu xin.
“Cao nhân, ngài chỉ điểm cho tiểu nhân một chút thôi, trong nhà tiểu nhân còn có mẹ già cần chăm sóc, đây cũng chỉ là bất đắc dĩ mà!”
Người nọ lạnh giọng cự tuyệt không chút lưu tình: “Trước đây chính vì nghe ngươi kể đáng thương đến thế mới chỉ điểm cho ngươi một hai, lấy trình độ đó làm một nhạc công đã dư dả, nhưng ngươi lại chạy đến Hoài vương phủ nịnh nọt lấy lòng, đây cũng là chuyện của chính ngươi, ta sẽ không dạy ngươi nữa.” Nói xong cố gắng kéo vạt áo ra, không nghĩ tới nhạc công kia túm thật sự chặt nên bị gã xé mất một mảnh vải, nhưng y cũng không để ý, bước vào trong nhà.
Nhạc công kia thấy thỉnh giáo không được, không thể làm gì hơn đành bỏ đi, vừa đi còn vừa mở miệng ra mắng.
“Ta thấy ngươi là đàn không nổi nên mới không chịu dạy đúng không?”
“Chút cầm nghệ này của ngươi cũng chỉ có thể ở chỗ này ra vẻ cao nhân, có bản lĩnh thì ngươi đi so với Vô Song công tử xem!”
“Ha ha! Vô Song công tử người ta chính là một mỹ nhân, đâu phải kẻ quái dị như ngươi có thể so sánh?”
Tiếng mắng xa dần, Hoài Vương thấy người kia lại ngây người trước cửa, hình như có tâm sự.
Lặng lẽ bước tới, nhặt mảnh vải nhỏ bị xé mất từ dưới đất lên, cầm trong tay nhẹ nhàng vuốt phẳng, sau đó đặt dưới mũi hít một hơi thật sâu.
Hình như nghe được âm thanh phía sau, người nọ lạnh lùng nói: “Ta đã nói sẽ không dạy ngươi nữa, ngươi quay lại làm gì?”
“Mạch Ngọc…”