CÔNG TỬ VÔ SONG - Chương 26
Hoài Vương tự nhủ trong lòng như vậy, nhưng tay giơ lên rồi lại không hạ thủ được, mà tiếng bước chân trên hành lang đã gần ngay trước mắt. Mạch Ngọc quỳ trên mặt đất, có chút nóng nảy, Vương gia, rốt cục ngươi đánh hay là không đánh?
Đối diện với ánh mắt chất vấn của Mạch Ngọc, Hoài Vương càng vung không nổi tay, không nỡ là một phần, chủ yếu là lúc sắp hạ thủ lại nhớ đến trước kia từng hứa hẹn với y ── hiện tại ngươi chịu khổ, ngày khác bản vương trả lại vạn lần. Nghĩ mà xem, một tát này hạ xuống… Hoài Vương cảm thấy trên mặt có chút đau đau.
Tiếng bước chân trên hành lang ngày càng rõ, Mạch Ngọc thấy hắn chần chờ không động thủ, chỉ đành tự túc thôi. Túm lấy cái bàn tay kia của Hoài Vương, nhằm thẳng ngón tay, cắn một cái.
“A?!” Hoài Vương bị cắn đau, theo bản năng muốn rút ngón tay từ trong miệng y ra, cánh tay vung lên, không khống chế lực độ, trực tiếp hất Mạch Ngọc văng ra, va vào chân người đang đi tới.
“Vô Song công tử?!” Khi kẻ kia nhìn rõ người ngã bên chân mình, khuôn mặt tuấn tú văn nhã kinh ngạc đến ngẩn người, sau đó hiện lên sự lo lắng và thương tiếc, vội vàng đỡ Mạch Ngọc đứng dậy, “Ngươi không sao chứ?”, thấy khóe môi Mạch Ngọc rỉ máu, không cần nghĩ đã định lấy tay áo lau cho y, đúng lúc này bên cạnh có một tiếng ho nhẹ truyền đến.
“Tống đại nhân tới tìm bản vương sao?” Hoài Vương chắp tay sau lưng, nghiêm mặt hỏi, bàn tay bị cắn giấu đằng sau, nhoi nhói đau, miệng lưỡi sắc bén đến cắn người cũng lợi hại, máu trên môi hắn rõ ràng là từ ngón tay của mình! Thấy Mạch Ngọc cúi đầu, lấy tay áo che miệng ho khan, liền biết y sắp nhịn cười không nổi, vì vậy làm bộ làm tịch, liếc y một cái, “Lại còn cần Tống đại nhân tới dìu ngươi, mặt mũi ngươi cũng lớn quá đấy, qua đây!”
Mạch Ngọc dè dặt cẩn thận đi qua, Hoài Vương duỗi tay ra, kéo y đến bên người, y lảo đảo một cái xém thì lại ngã xuống đất.
Vẻ mặt Tống Dao thoáng căng thẳng, tay đã giơ ra khẽ dừng giữa không trung, sau đó vội vàng hạ xuống, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Mạch Ngọc.
“Tống đại nhân, ngươi là tới tìm bản vương sao?” Hoài Vương hỏi lại lần nữa, ngữ khí không vui.
Lúc này Tống Dao mới phục hồi tinh thần, chắp tay thi lễ, “Vương gia, Giang Châu nơi này sơn lâm thủy tích vô số, thiên nhai ganh tú, vạn hách tranh lưu**, Vương gia nhất định đã xem tẫn rồi, nhưng công tử mới tới đây lần đầu, không bằng hạ quan phái vài người hộ tống Vương gia cùng công tử thăm thú mọi nơi.”
Hoài Vương nhướng mày, “Ngươi thế mà lại suy nghĩ chu đáo.” Quay sang Mạch Ngọc, trước mặt Tống Dao nắm cằm y, ép y ngẩng đầu lên, “Đêm nay ngươi hầu hạ bản vương thoải mái, muốn bản vương thưởng gì đều được, còn không…”
Mạch Ngọc khép mắt, khóe mắt đẫm nước, trên mặt tràn đầy xấu hổ, giận dữ cùng khuất nhục, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Bàn tay Tống Dao giấu trong áo nắm thật chặt, một người thanh trần thoát tục như thế, cũng phải làm nam sủng cho kẻ khác, lấy sắc hầu người… Thực sự không muốn nhìn tiếp nữa, liền hướng Hoài Vương khom người thi lễ, “Hạ quan còn có chuyện quan trọng phải làm, trước xin cáo lui.”
Hoài Vương quay đầu, nhìn Tống Dao đầy thâm ý, sau đó nói, “Ngươi cứ bận đi, bản vương nếu cần sẽ sai người tìm ngươi.”
“Dạ.”
Tiếng bước chân xa dần, Mạch Ngọc với Hoài Vương nhìn nhau, sau đó cùng đi đến cửa phòng. Hoài Vương buông cằm y ra, ngón tay vuốt ve chỗ da bị ửng đỏ, “Bị thương rồi?”
Khóe miệng Mạch Ngọc khẽ cong, lộ ra biểu cảm linh động, “Không có, ngược lại là tay của Vương gia…”
Vừa nhắc đến, Hoài Vương mới nhớ ra bản thân chính là người bị thương, từ sau lưng giơ ra ngón tay bị cắn, xem xét dấu răng vẫn còn rướm máu trên ngón tay, “Bản vương sớm muộn gì cũng nhổ cái răng nanh kia của ngươi!”
“Không có cái răng nanh linh hoạt này lấy ai cùng Vương gia đấu khẩu đây, Vương gia chẳng phải sẽ thiếu đi rất nhiều lạc thú?” Mạch Ngọc cầm lấy tay Hoài Vương, đưa đến trước mặt.
Đôi môi mềm mại chạm vào vết thương, khẽ đưa lưỡi liếm lên, sau đó hé môi hút sạch máu chảy ra.
Ấm áp, ẩm ướt, bị hút chặt lấy… Trong đầu Hoài Vương mơ màng xao động, dục vọng bất tri bất giác bị đánh thức. Hận đến nghiến răng, chống đỡ không nổi xung động bỗng nhiên xuất hiện, cái tay này từ trong miệng y rút ra, cái tay kia đảo qua chốt cửa cài lại, sau đó ôm y ngồi lên ghế thái sư.
Mạch Ngọc dán lưng lên ngực Hoài Vương ngồi trên người hắn, nam nhân kia còn ở bên tai y thổi nhiệt khí, có thứ gì cứng cứng đặt dưới thân y. Mạch Ngọc không an phận giãy giụa mấy cái, liền nghe Hoài Vương hít sâu mấy hơi, vật đang ở dưới thân y càng lớn thêm một chút, đột nhiên ý thức được đây là cái gì, mặt y bất giác đỏ lên.
“Vương, Vương gia… Chính sự quan trọng hơn… Ân!”
Một tay Hoài Vương dò vào trong vạt áo y, một tay trượt xuống hạ thân, “Thế này cũng nói được…” vuốt ve tiểu Mạch Ngọc cùng với nhũ tiêm, trên gáy y gặm ra một đóa hồng mai, nghe được tiếng thở dốc ngày càng nặng nhọc của y, cười nói, “Tống Dao quả nhiên có ý tứ với ngươi.”
Trên mặt Mạch Ngọc nhiễm sắc xuân, ngực không ngừng phập phồng, lúc bị khoái cảm công kích vẫn phải cố bảo trì thanh tỉnh, “Làm sao thấy được? Ta cũng không nhìn ra Tống đại nhân thích nam sắc… A… Ngược lại cử chỉ ôn nhã, rất là chính nhân quân tử…”
“Ý tứ của ngươi… Chẳng lẽ là bản vương không đủ chính nhân quân tử?” buông tiểu Mạch Ngọc ra, ngón tay dính đầy dịch thể của y trượt ra phía sau, cái tay kia lại đem áo của y cởi.
Lưng Mạch Ngọc trần trụi hiện ra trước mắt, tỉ mỉ xem, phát hiện trên da thịt trắng nõn trơn mềm đầy dấu vết nhàn nhạt.
Là trượng hình đêm ấy…?
Trong lòng Hoài Vương thoáng đau tiếc, hắn sớm nên nâng y trong tay mà thương yêu, vậy mà lúc đó lại khiến y chịu nhiều khổ như thế. Khẽ chạm môi lên những vết sẹo nhàn nhạt đã lành từ lâu, triền miên hôn nhẹ, đầu lưỡi khẽ liếm. Ngón tay dính dịch thể nhẹ vuốt ve huyệt khẩu, sau đó đâm vào.
So với lúc y ngậm trong miệng cảm giác càng thêm chặt chẽ ấm áp, người nọ vì không thoải mái mà khẽ run, từ trong cổ tràn ra âm thanh tựa mèo kêu, đều trêu người vô cùng.
“Dù là kẻ tâm cứng như đá, thấy dáng vẻ này của ngươi, cũng không ngăn được bản thân động tâm… Không tin, ngươi tự xem…” Tay Hoài Vương nâng cằm y, khiến y nhìn đằng trước.
Mạch Ngọc mở mắt ra, mới phát hiện đối diện có một chiếc gương đồng.
Trong gương phản chiếu cảnh hai người ngồi chung một ghế, người ở trên, quần áo hỗn loạn nửa buông nửa giữ vắt trên cánh tay, sắc môi đỏ tươi, ánh mắt long lanh, lồng ngực nhuộm sắc xuân hồng nhạt, mà càng khiến người xấu hổ, là tiểu Mạch Ngọc ướt át đứng thẳng, cùng ngón tay đang tiến lùi dưới thân.
Mạch Ngọc bối rối quay đầu đi, tận lực không nhìn cảnh tượng kiều diễm kia.
Thấy y như vậy, Hoài Vương ghé vào tai y, đè tiếng mà nói, “Chỉ là bản vương sẽ không để kẻ khác nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi… Ngươi là người của bản vương…”, nhẹ nhàng ép y quay đầu, dụ dỗ, “Xem, xem thật kĩ… Xem bản vương ôm ngươi như thế nào…”
Tựa như bị mê hoặc, Mạch Ngọc quay đầu lại, lần nữa mở mắt. Chỉ thấy ngón tay đang tiến lùi tại hậu huyệt của mình rút ra, thời điểm nó rút ra, mị thịt bên trong cũng bị kéo theo, lúc tách ra còn kéo niêm dịch thành một sợi tơ, động khẩu đã khuếch trương khép mở, giống như đang mời gọi.
Hoài Vương cởi quần áo, ôm lấy hông y, đặt y ngồi trên tiểu Diễn Diễn đã sưng đỏ.
Mạch Ngọc từ trong gương đồng nhìn thấy, nơi đó của y, ngậm lấy tiểu Diễn Diễn, sau đó từng chút từng chút nuốt vào. Đối phương chậm rãi kéo ra đưa vào, phát ra thanh âm trơn ướt. Mạch Ngọc chỉ cảm thấy mặt nóng tựa chậu than, hình ảnh quá mức dâm mỹ khiến y xấu hổ vô cùng, nhưng thân thể lại càng hưng phấn hơn bình thường.
“Thiểu Diễn… Thiểu Diễn…”
Lúc động tình mới có thể gọi tên của hắn, Hoài Vương ôm lấy y, nắm cằm khiến y quay đầu sang, quyến luyến cùng môi lưỡi y, bắt đầu dốc sức công thành. Rên rỉ khiến người xấu hổ quanh quẩn khắp phòng, hai người hoàn toàn đắm chìm trong biển tình, điên cuồng, trằn trọc, sau đó cùng trầm luân.
———————————————————–
* Túm cái quần thì đây là diễn giải của kế thứ 34 trong “Tam thập lục kế” của Tôn Tử, “Khổ nhục kế”, nói cho dễ hiểu thì là “tự làm mình khổ nhục để đánh lừa quân địch”, chắc nó là kế dựa theo quẻ Tốn, giống như “Ám độ Trần Thương” ở chương trước dựa theo quẻ Ích (quẻ này là quẻ trong Kinh Dịch á, chứ Bát Quái hem có quẻ Ích).
** Khen Giang Châu nhà mình phong cảnh đẹp thôi.