CÔNG CHÚA ÁI NỮ DONG II - Chương 17: Một Ngày Của Công Chúa ( 5 )
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CÔNG CHÚA ÁI NỮ DONG II
- Chương 17: Một Ngày Của Công Chúa ( 5 )
Chuyện xảy ra khi trường tổ chức lễ hội hằng năm.
Bởi vì nhiều nguyên nhân, Diệp Nại không có nhiều nhân duyên tốt. Có điều, không đến mức thê thảm.
Lễ hội với trường Sakura rất quan trọng, bởi vì trường này dành cho giới quý tộc. Cho nên, lễ hội ở trường Sakura thu hút rất nhiều người và học sinh trường khác, thậm chí còn rất nhiều nhân sĩ máu mặt trong xã hội.
Nên, vào dịp lễ hội, trường Sakura sẽ mở bung cửa cho tất cả mọi người.
Lễ hội của trường Sakura đều do học sinh tự làm, từ trang trí đến quản lý.
Trước lễ hội một tuần. Học sinh từng lớp đều vội vã chuẩn bị, thảo luận xem lớp nên làm gì, phân phối công việc….. Nói thì đơn giản, nhưng làm thì rất phiền phức.
Diệp Nại ngồi dưới lớp, nhìn lớp trưởng hỏi ý kiến các bạn học. Sau đó, dựa theo từng ý kiến, viết lên bảng đen, rồi bắt đầu bỏ phiếu để quyết định. Bởi vì đang giờ tự học, lại sắp bắt đầu lễ hội của trường, nên hội học sinh vô cùng bận. Cho nên, nếu không phải là tiết học chính, thì công chúa có quyền nghỉ học. Không có công chúa ở đây, Diệp Nại cũng chẳng vui vẻ gì, cứ ngồi dưới lớp thất thần.
Các bạn học trong lớp ý kiến không thống nhất, có người thích mở gian hàng từ thiện, có bạn thích làm nhà ma, người thì muốn diễn kịch, lại thêm nam sinh nào đó muốn mở tiệm cafe nam hầu gì gì đó. Kết quả, bị cả đám nữ sinh phản đối dữ dội.
Diệp Nại….chán…
Thảo luận cả buổi, cuối cùng quyết định mở một quán Hồng Trà nam nữ cải trang.
Ý là nam sinh sẽ mặc đồ hầu gái, nữ sinh thì mặc đồ hầu nam.
Đây là do Lôi Nhân đề nghị. Diệp Nại đang chán, bây giờ càng chán thêm.
Vừa tưởng tượng, mấy tên con trai trong lớp, đứa thì mập, đứa thì đô con, mà mặc đồ hầu gái đi mời khách? Diệp Nại đủ ớn lạnh.
Người có tiền…..cũng khổ thật…..Này này này, ai nói câu đó thế?
Diệp Nại và những người còn lại sẽ lo chuyện bếp núc. Thật ra, nói là làm bếp, chứ mấy đồ ăn vặt ra ngoài mua cũng có, mà còn làm sẵn. Với lại, là quán Hồng Trà mà, nên lấy trà làm chủ. Đối với mấy thiếu gia và thiên kim, cũng không quá khó.
Được phân vào nhà bếp, Diệp Nại thấy cũng vui. Nghĩ lại, nàng chả có tý duyên nào, thêm vào vì công chúa nên nam sinh tiếp cận nàng rất nhiều. Nên, nếu nàng ra ngoài mời khách, thế nào cũng sẽ dính vô mấy chuyện thế này nữa, sẽ chán thêm. Thôi thì cứ ở nhà bếp là được rồi.
Thất thần, thất thần, vẫn tiếp tục thất thần.
Nhìn, nhìn. Diệp Nại đột nhiên phát hiện, hình như cả lớp đang nhìn nàng.
“?”
[Hể? Chuyện gì thế? Tại sao mọi người đều nhìn mình?]
“Tiểu Nại.” – Lớp trưởng đứng ở trên, mỉm cười dịu dàng nhìn Diệp Nại.
Không biết tại sao có cảm giác lạnh lạnh.
“Sao?”
“Quán Hồng Trà sáng tạo vậy thật sự rất khó thu hút khách.”
“Thế thì sao?” – Nếu đã khó thu hút khách, tại sao còn làm? Chán.
“Vì thế, phải cần một người đặc biệt ra ngoài quán Hồng Trà trấn giữ.”
“Hể?” – Đột nhiên nghĩ đến ai đó.
“Tiểu Nại quan hệ rất tốt với công chúa phải không?” – Mỉm cười.
“Có thể…..có thể công chúa bận việc ở hội học sinh, sẽ không tham gia được.”
“Nhưng, nếu có công chúa tham gia, quán Hồng Trà của lớp chúng ta sẽ được hoan nghênh nhất trường. Nhất định sẽ có được doanh thu cao nhất.”
“Nhưng mà…..” – Mấy năm nay công chúa cũng đâu có tham gia.
“Thôi mà~~ tiểu Nại, cậu nói giúp với công chúa một tiếng được không?”
“Phải đó tiểu Nại, cậu thử một lần đi, nếu như thất bại, cả lớp cũng sẽ không trách cậu.”
“Phải đó, tiểu Nại, cậu thử đi.”
Tại sao từ trước đến nay, Diệp Nại không biết nàng và cả lớp có quan hệ thân thiết đến vậy?
“Làm ơn đi mà ~~~”
“Nếu thế lớp chúng ta sẽ dành được hạng nhất.”
“Phải đó, làm ơn đi~~~~”
Im lặng……..im lặng.
“Thế, để mình thử xem sao.” – Không thể chịu nổi nét mặt cầu xin của cả lớp, nên Diệp Nại không thể nào từ chối được.
“Thật không? Quá tốt rồi, cảm ơn cậu, tiểu Nại!”
“……….” – Đừng có trưng ra cái vẻ mặt “sẽ thành công” như thế nhìn nàng. Diệp Nại chỉ thử một chút thôi, không phải sao? Chỉ là thử thôi.
* * * * *
“Thế? Mọi người đều đổ hết trách nhiệm lên đầu mình sao?” – Buổi tối, trong phòng, công chúa híp mắt, nằm lỳ trên giường, thật xinh đẹp, nhìn Diệp Nại đang rất căng thẳng.
“Ờ thì….Cũng không phải vậy……Cậu cũng không nhất định phải tham gia….Nhưng mà, tốt nhất nên tham gia…..Mà, cũng không cần thiết….” – Diệp Nại chán nãn, muốn giải thích mà chẳng biết giải thích kiểu gì.
“Nhưng ngày đó mình rất bận, không có thời gian.” – Công chúa cụp mắt, nét mặt khổ não.
“Àh thì…..” – Diệp Nại luống cuống tay chân: “Không, không có thời gian thì cậu không cần tham gia.”
“Có điều, không phải mình không thể tham gia.” – Mỉm cười.
“Không, không cần…Linh sẽ rất mệt.” – Lắc đầu, lắc đầu, lắc đầu.
“Không sao, trước giờ mình chưa từng tham gia, nên cũng có thể thử một chút.” – Nụ cười càng sâu.
“Thật không?” – Thở phào nhẹ nhõm.
“Thật!” – Mỉm cười.
“………….” – Không biết tại sao, Diệp Nại lại có cảm giác nguy hiểm. Why?
“Nếu như tâm tình tốt, mình sẽ muốn tham gia.” – Mỉm cười.
“Hể?”
“Tiểu Nại, có muốn tâm tình mình tốt không?”
Quả….quả nhiên là thế này. Muốn…muốn Diệp Nại hi sinh….nhan sắc rồi.
“Thế…..thế……thế Linh muốn sao mới vui vẻ?”
“Tiểu Nại, ngày mai là chủ nhật. Cậu theo mình đi dạo phố nhé.”
“Hể?” – Chỉ vậy là được sao? – “Được……..” – Không biết tại, Diệp Nại có cảm giác thất vọng, chẳng lẽ là tại nàng tự cuồng? Xoắn xuýt..
Công chúa vẫn mỉm cười.
Rất nhanh đã đến sáng chủ nhật.
“Linh, nhất định phải ôm eo đi dạo phố sao?” – Bộ dáng này, làm Diệp Nại hơi lo lắng.
“Tất nhiên rồi, bởi vì…..như thế mình sẽ thấy vui vẻ.”
“………….” – Vui rồi….cậu ấy vui.
Nhưng, nhưng cũng không đừng có sờ mó như vậy chứ. Nhột lắm.
“Tiểu Nại, mình muốn ăn kem.”
“A, được được, mình lập tức đi mua.”
“Tiểu Nại, cậu đút mình ăn đi.”
“…..Ah, được.”
Hai người cứ tiếp tục đi về phía trước, thấy một bé gái bán hoa hồng trên đường. Cô bé đang mời một cặp tình nhân mua hoa hồng, nhưng không mời hai người.
“Tiểu Nại, mình muốn hoa hồng.” – Công chúa đột nhiên ngừng lại, quay nhìn Diệp Nại nói.
“Ơ?” – [Linh…Linh cậu thật sự muốn mình đi mua hoa hồng sao?], chuyện này Diệp Nại không quen.
“Tiểu Nại, mình sẽ rất vui đó.”
“………….” – [Cậu bắt nạt mình, bắt nạt mình ~~~~]
“Xin lỗi, chị….chị muốn mua một cành hoa hồng.” – Nhìn Diệp Nại đỏ mặt, đuổi theo cô bé muốn để mua hoa hồng. Công chúa thật sự thấy rất vui.
“Linh…….hoa…hoa hồng nè.”
“Tiểu Nại, khi tặng hoa hồng, phải lớn tiếng nói ‘cậu yêu mình’ nha.”
“…………” – [Không thể, không thể, không thể được…..như vậy rất kì lạ.]
“Mình, mình…..mình……” – Diệp Nại cầm hoa hồng, “mình” cả buổi. Cuối cùng, quyết định ngẩng đầu lên, gương mặt đáng thương nhìn công chúa: “Linh…..cậu đừng có bắt nạt mình nữa…”
“……………..” – Không xong rồi, không chống đỡ nổi rồi.
“Không thể sao?” – Công chúa nhận cành hoa hồng từ tay Diệp Nại, có hơi thất vọng vì cậu ấy không nói “mình yêu cậu”. Nhưng nhìn nét mặt đáng thương đó, công chúa làm sao nhẫn tâm chứ? “Cũng bởi vì, mình yêu cậu.” – Có lẽ vì quá yêu cậu, nên khi nhìn thấy cậu như vậy, mình thật muốn bắt nạt một chút.
“Ách….”
Đúng là rất muốn bắt nạt Diệp Nại. Công chúa cầm cành hoa hồng, bất ngờ cúi đầu, tập kích má trái Diệp Nại.
Bị công chúa tập kích bất ngờ, Diệp Nại đỏ mặt nhìn công chúa.
“Mình….mình……mình….yêu….yêu…cậu…”
“………….” – [Nhìn cậu như vậy, thật sự rất muốn bắt nạt cậu thêm một chút nữa]
Thật ra, nếu không thích cậu, không yêu cậu, thì mình sẽ chẳng bao giờ bắt nạt cậu. Nhưng, khi mình bắt nạt cậu, tại sao lại có chút vui vẻ đây?
Vì yêu cậu….nên mình muốn bắt nạt cậu.