CỔ TỰ HÀO 1: U MINH KỶ SỰ - Chương 11: Búp Bê Kỳ Duyên 10
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CỔ TỰ HÀO 1: U MINH KỶ SỰ
- Chương 11: Búp Bê Kỳ Duyên 10
Trans: Bino
Beta: Cigarred
Lời nói này không quá xa lạ, đã từ rất lâu về trước đây, người ở trước mặt cũng từng nói qua.
Vẻ mặt Cổ Điển thoáng chút biến đổi trong chớp mắt, rồi trở lại dáng vẻ hờ hững, không rõ vui buồn như trước, cô nhìn thẳng vào Diêm Quân, nói: “Bây giờ không giống trước kia nữa đâu.”
Diêm Quân đặt khuỷu tay lên bàn, một tay chống lên gò má, cười nói: “Đương nhiên, tôi biết rất rõ.
Theo lịch nhân giới, chúng ta đã không gặp nhau gần năm năm rồi.”
Đã năm năm trôi qua kể từ lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ.
“Nhưng vì đó là Cổ Điển.” Trong mắt anh có chút hoài niệm, thậm chí nụ cười cũng trở nên dịu dàng đến mức khó tin, một biểu cảm hiếm thấy hiện lên trên khuôn mặt này.
“Tôi vẫn không thể kiềm chế được bản thân muốn ở bên cạnh em.
Dù có thử bao nhiêu cách tôi vẫn không thể kiềm chế được.”
Đối với anh, việc ở bên Cổ Điển đã trở thành một thói quen, ngấm vào tận xương tủy.
Cổ Điển khẽ nuốt nước bọt, chậm rãi nói: “Anh…!vẫn muốn chúng ta quay lại như xưa sao? Anh không thấy nó nực cười lắm sao? Cả hai người giả vờ ngây ngây ngốc ngốc, lừa gạt đối phương, che giấu thân phận thực sự của mình.”
Cuộc sống trước đây của hai người họ không phải là những hồi ức xấu.
Chỉ là mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy rất buồn cười.
Rõ ràng bọn họ đều là những con quỷ già thành tinh, nhưng lại cố tình giả làm người thường để yêu đương.
Tình cảm này, không rõ đâu là thực, đâu là giả.
Cổ Điển rút mất tờ giấy, nhẹ nhàng lau đi nước trà sữa trên tay mình.
Đôi bàn tay thon dài, trắng nõn, trong suốt như thủy tinh, những mạch máu xanh tím ẩn hiện dưới làn da.
Dường như chỉ cần động mạnh một chút cũng có thể lưu lại dấu vết.
Sau khi lau tay sạch sẽ, cô bắt đầu tự ăn phần cơm của mình.
Diêm Quân có thể không cần ăn uống, nhưng cô thì khác.
Động tác nhai nuốt của cô chậm rãi và tao nhã, trông cực kỳ đẹp mắt.
Diêm Quân khoanh tay dựa vào lưng ghế, một nửa khuôn mặt đẹp trai của hắn bị bóng tối che khuất, nửa mặt còn lại phơi bày trong ánh sáng.
Đôi mắt kia nhìn Cổ Điển chăm chú.
Bộ dạng đào hoa lại thâm tình như vậy, không biết có thể làm xao xuyến biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Nhưng Cổ Điển ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, hoàn toàn coi trọng đồ ăn ở trước mặt hơn khuôn mặt đẹp trai của Diêm Quân.
Theo thời gian, số người vào các quán ăn nhanh cũng ngày một tăng lên.
Một số học sinh đến đây ăn sáng cũng chú ý đến chỗ bọn họ ngồi.
“Wow, người đó đẹp trai quá đi! Ngầu quá đi mất!”
“Mau lên! Chụp đi!”
“Cô gái kia có vẻ cũng xinh ghê.
Không biết trông như thế nào nhỉ? Có phải là bạn gái của anh ấy không?”
“Ầy, ai biết, nhỡ đâu là anh em thì sao? Hoặc là bạn bè chẳng hạn.
Nhưng mà anh ấy đẹp trai quá đi! Khuôn mặt này thực sự quá mê người mà.
Muốn xin số ghê…”
Những lời thì thầm của các cô học sinh nữ lọt vào tai hai người không sót một chữ.
Cổ Điển chán ghét kiểu ồn ào này, cô vốn đã ăn không vào, giờ lại ồn ào, huyên náo như này, cảm giác muốn ăn hoàn toàn biến mất.
Diêm Quân nhìn sang người bên cạnh, bàn tay duỗi ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn trên khóe môi cô.
Một hành động nhỏ như vậy kèm thêm nụ cười quyến rũ như kia khiến trái tim bao nữ sinh phía sau như vỡ vụn thành từng mảnh!
Cổ Điển mím môi, cái tên này rõ ràng là cố ý làm vậy.
Diêm Quân đứng dậy, nắm tay Cổ Điển, cười tủm tỉm, nói: “Muốn mua gì về cho Cổ Phác không?”
Cổ Điển định rút tay về, nhưng thể lực hai người chênh lệch quá mức, dù có muốn cũng không có cách nào rút tay ra được.
Vì vậy, cô nghiêm mặt, ra lệnh cho Diêm Vương điện hạ đi xếp hàng mua cơm: “Tất cả các suất cơm lớn, mua hết.”
Diêm Quân nâng cánh tay đang đan chặt vào nhau của hai người lên, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn, dịu dàng nói: “Được.”
Sau đó hắn buông tay cô ra, đi xếp hàng như bao người khác.
Cổ Điển lẳng lặng đứng sang một bên, nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng dâng trào một loại cảm xúc khó tả.
Mấy nữ sinh kia vẫn nói chuyện rôm rả.
“Wow! Đẹp cả đôi nha, cô gái tóc đen dài kia cũng xinh ghê!”
“Hai người đẹp đôi quá đi, đúng là trai tài gái sắc mà!”
…
Có vẻ như lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, ai cũng nói như thế.
Lúc đó cô cảm thấy như thế nào nhỉ?
Cổ Điển không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ mang máng rằng, bản thân lúc đó hình như cũng cảm thấy vui vui.
Cô cúi đầu, búi tóc buộc sau đầu không biết đã tuột xuống từ khi nào, từng sợi tóc đen nhánh rơi xuống, cô thấp giọng nỉ non: “Đã năm năm rồi sao…!đã lâu như vậy rồi…”
Hóa ra, đã trôi qua lâu như vậy.
Nhưng đến khi gặp lại, mọi chuyện vẫn như ngày hôm qua.
Trong lòng có chút phiền muộn, cứ tưởng rằng kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nhưng không ngờ đi một vòng cô lại quay về chỗ cũ.
Liệu bây giờ…!có thể vứt bỏ hết không?
Cô rơi vào dòng suy nghĩ của mình, bao năm qua đi vẫn luôn vật lộn với câu hỏi này.
Diêm Quân mua đồ xong, quay đầu liền thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Cổ Điển.
Hắn giơ tay quơ quơ trước mặt cô, “Không về sao? Cổ Phác sắp đi học rồi.”
Hắn nắm lấy tay cô rồi dắt cô đi một cách tự nhiên, các ngón tay đan vào nhau, thật chặt.
Giống như chỉ cần buông lỏng bàn tay một chút, Cổ Điển sẽ thực sự biến mất.
Nhìn hành động của hắn, những cảm xúc không tên lại trỗi dậy trong trái tim Cổ Điển một lần nữa.
Hai người tay trong tay bước đi trên phố, một đường thẳng tắp quay về Cổ Tự Hào.
Bên trong Cổ Tự Hào, Cổ Phác đã dậy từ rất sớm, hai tay ôm Cổ Miêu trong lòng, nhìn chằm chằm hai vị khách không mời mà đến trong cửa hàng.
“Các anh nói, các anh là cái gì cơ?” Cổ Phác chớp chớp mắt, cậu cảm thấy bản thân như đang gặp ảo giác.
Trước mặt cậu là một người phụ nữ mặc váy trắng và một người đàn ông mặc đồ đen.
Người phụ nữ váy trắng cực kỳ xinh đẹp, thân hình quyến rũ khiến người người điêu đứng.
Cô ấy đưa tay lên, móng tay đỏ rực tựa như màu máu trên môi.
Cô ấy che miệng cười khúc khích, ánh mắt xoay chuyển phong tình vô hạn: “Tôi nói, tôi là Bạch Vô Thường, họ Tạ, tên Tất An.”
Còn người đàn ông kia, khuôn mặt lạnh như băng, lạnh nhạt mở miệng nói: “Phạm Vô Cứu.”
Bạch Vô Thường Tạ Tất An, tạ ơn thần linh tất sẽ an lành.
Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu, phạm tội tày trời vô phương cứu chữa.
Cổ Phác lại chớp mắt, liên tục xác nhận liệu mình có đang nghe nhầm không.
Sau đó mới nhỏ giọng hỏi: “Xin lỗi, hai người tới nhà tôi có việc gì? Ở đây không có gì để bán cho các người cả.”
Tạ Tất An nghe vậy cười đến mức hai bả vai run lên bần bật, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía cậu bé trước mặt: “Tiểu công tử, hai người chúng tôi tới đây để tìm điện hạ, không biết công tử đã gặp điện hạ chưa?”
“Điện hạ của các người là ai?” Cổ Phác nghi ngờ hỏi.
Phạm Vô Cứu nói, “Diêm Vương Phong Đô.”
Con mèo đen ngoan ngoãn nằm trong lòng Cổ Phác vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, đột nhiên mở mắt ra, kêu lên một tiếng “meo…”.
Cánh cửa quán cùng lúc đó cũng bị một người từ bên ngoài đẩy vào.
Hai người đến tay trong tay bước vào, ánh đèn ngược sáng, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ.
Tạ Tất An nheo mắt, chất giọng mê hoặc, ngọt ngào vang lên, “Điện hạ…” Giọng nói mềm mại, đáng yêu của cô ấy tương phản hoàn toàn với vẻ lạnh lùng và cứng ngắt của Phạm Vô Cứu, “Điện hạ.”
Diêm Quân không hề cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy họ.
Hắn đặt hết đồ trong tay lên bàn, rồi quay lại giới thiệu mình với Cổ Phác: “Chào nhóc, Cổ Phác, tôi tên là Diêm Quân.”.