CÓ THỨ HẠNH PHÚC GỌI LÀ CHỜ ĐỢI KHÔNG NHỈ? - Chương 39: Chương 45
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CÓ THỨ HẠNH PHÚC GỌI LÀ CHỜ ĐỢI KHÔNG NHỈ?
- Chương 39: Chương 45
Khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong phòng bênh. Mẹ tôi đang ngồi nhìn tôi. Bàn tay ấm áp của bà nắm lấy bàn tay tôi 1 cách dịu dàng. Tôi lắc mạnh đầu.
– Mẹ ơi! Con vừa mơ thấy 1 giấc mơ kì lạ mẹ ạ!-tôi nắm chặt lấy bàn tay bà.
– Gì vậy con?-Mẹ tôi hỏi trong ánh mắt lo lắng.
– Con mơ thấy bác sĩ kêu con không phải con của bố mẹ!-Tôi hét lên trong sự sợ sệt. Có phải không mẹ?-Tôi lắc mạnh tay bà.
– Không! Con nghĩ gì mà nói vậy?-Mẹ tôi quát lên.
Đúng lúc đó dì tôi mở mạnh cánh cửa. Chạy thẳng về phía tôi và mẹ tôi đang nằm vẻ mặt sợ sệt, lo lắng.
– Đây là con ai?-Dì chỉ thẳng tay về phía tôi và gắt lên với mẹ tôi.
Là sao? Tôi không hiểu? Trên tay cô cầm tờ giấy gì kia. Tôi giằng mạnh lấy tờ giấy.
…
…
…
KHÔNG CÙNG QUAN HỆ HUYẾT THỐNG dòng chữ đỏ to đùng đập vào mắt tôi. Lướt nhìn nhanh lên phía trên …
Nguyễn Gia Huy
Nguyễn Quỳnh Trang
Đây chẳng phải là tên 2 bố con tôi sao? Vậy chẳng phải……