CÓ MÈO TRONG TAY MUỐN GÌ ĐƯỢC NẤY - Chương 50: 50 Em Có Thể Bảo Vệ Anh Rồi
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CÓ MÈO TRONG TAY MUỐN GÌ ĐƯỢC NẤY
- Chương 50: 50 Em Có Thể Bảo Vệ Anh Rồi
Editor: SusanTrần Trạch Sâm trước mặt lại không lộ ra một chút sợ hãi nào.
Hắn không hề có phản ứng gì đối với uy áp của Trần Tiểu An, vẫn không chủ động tấn công.
Trần Tiểu An cũng không quản được nhiều như vậy, cậu há mồm hướng về phía cổ Trần Trạch Sâm.
Nếu thật sự cắn xuống một ngụm như vậy thì có lẽ người bình thường sẽ lập tức tắt thở.
Nhưng Trần Trạch Sâm không cho Trần Tiểu An cơ hội cắn hắn, hắn trực tiếp dùng tay làm cái khiên, quả thật là đỡ được một phát cắn này của Trần Tiểu An.
Trần Tiểu An hơi kinh ngạc.
Hình như cậu có chút ấn tượng với công pháp này, sau khi nuốt chửng vạn quỷ thì thực lực của chính quỷ tu cũng sẽ tăng lên cực nhiều, nhưng cậu tuyệt đối không thể ngờ rằng ngay cả bản thân mình mà cũng rất khó làm tổn thương Trần Trạch Sâm.
Nhân lúc Trần Tiểu An đang ngây người thì Trần Trạch Sâm phản công lại, cánh tay làm động tác ngăn cản vừa rồi lại thuận thế duỗi dài ra.
Trần Tiểu An vừa nhìn liền thấy hai tay của Trần Trạch Sâm đã biến thành một màu xanh tím đáng sợ, móng tay cũng biến thành vuốt sắc, hắn như thể một cái xác thối rữa nhưng không bị cứng lại.
Bàn tay quỷ này mà cào trúng thì e rằng sẽ bị trúng độc.
Trần Tiểu An quay người sang bên phải, khó khăn lắm mới tránh được đòn tấn công của Trần Trạch Sâm.
Động tĩnh lớn hơn nhiều nên Trần Tư Vũ vốn đang nằm cũng ngồi dậy, mặt gã mơ màng nhìn cảnh tượng một người và một hổ đánh nhau trước mắt, một lát sau gã giống như trẻ con mà vỗ tay: “Hổ lớn! Đại ca đánh hổ lớn ngã luôn!”
Trần Tiểu An thở hổn hển lườm Trần Tư Vũ bên kia.
Trước đó Dư Hoán có nói phải thừa dịp Trần Tư Vũ còn chưa biến thành tên ngốc để cho gã chứng kiến sự đau khổ của kẻ mà mình coi trọng.
Có vẻ là bàn tính của Dư Hoán xem như thất bại rồi, rất rõ ràng là hiện tại Trần Tư Vũ đã giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Trần Tiểu An chỉ dành một khoảng thời gian cực ngắn để suy nghĩ.
Có ai không biết làm tiểu nhân đâu chứ? Trần Trạch Sâm có bản lĩnh cướp đi Hoán Gia của cậu thì cậu cũng có thể lấy Trần Tư Vũ ra áp chế nha! Huống chi cho dù bây giờ cậu có xé Trần Tư Vũ thành hai nửa cũng đâu tính là quá đáng, suy cho cùng trước đây Trần Tư Vũ đối xử với cậu như thế nào cậu vẫn còn nhớ rõ mười mươi.
Thế là Trần Tiểu An hạ thấp người xuống, dời mục tiêu lên trên người Trần Tư Vũ đã bắt đầu xuống giường nhảy nhót.
Tuy Trần Trạch Sâm có bố trí kết giới ở bên đó, nhưng hiện tại cậu xé rách kết giới này hẳn là không thành vấn đề.
Song cậu mới vừa cử động một tý là đã bị ngăn cản, rõ ràng phản ứng của Trần Trạch Sâm nhanh hơn cậu nhiều.
Thậm chí Trần Trạch Sâm còn bóp chặt cổ Trần Tiểu An rồi chầm chậm nhấc cậu lên.
Trần Tiểu An nhìn vào đôi mắt đen thui của Trần Trạch Sâm mà còn phân tâm nghĩ rằng: Hiện giờ tôi vừa to vừa nặng thế này, đây là thứ quái vật gì mới có thể nhấc tôi lên chứ…
Lúc này Trần Trạch Sâm dùng sức rất lớn, Trần Tiểu An lờ mờ có chút cảm giác nghẹt thở.
Giọng nói của Dư Hoán trực tiếp vang lên trong đầu cậu: Tiểu An ráng kiên trì một chút… Bây giờ anh cố gắng quay về cơ thể của mình rồi sẽ lập tức tới tìm em.
Hiện tại cờ lệnh không có trên người em… Nếu em cảm thấy không thể chịu được nữa thì cắn ra một ít máu là có thể kêu các yêu quái ở phụ cận đến.
Tuy hiện giờ hắn khó đối phó nhưng từ trước đến nay ‘người ít không địch lại đông’ đâu.
Trần Tiểu An đáp lại anh một tiếng rồi cắn rách đầu lưỡi của mình, cậu thử dựa theo lời Dư Hoán nói mà rải thần thức ra kêu gọi yêu quái gần đây đến chi viện.
Một tia sấm sét trực tiếp xuyên qua nóc nhà đánh trúng bàn tay đang bóp cổ Trần Tiểu An của Trần Trạch Sâm, nhưng chẳng tạo thành thương tổn gì lớn đối với Trần Trạch Sâm.
Tuy nhiên đòn tấn công bất thình lình vẫn khiến cho Trần Trạch Sâm phân tâm.
Trần Trạch Sâm sửng sốt, Trần Tiểu An nhân cơ hội đó múa may chân trước của mình cào ra vài vết thương trên tay Trần Trạch Sâm sâu đến tận xương rồi vùng ra thoát khỏi gông cùm xiềng xích của đối phương.
Trần Tiểu An ngẩng đầu hướng về phía bóng người mặc áo choàng xanh đang nhảy xuống từ trên nóc nhà, tâm tình cậu rất phức tạp, nào ngờ không triệu hồi được yêu quái khác mà lại gọi tới Thanh Long… Trần Tiểu An vừa suy nghĩ liền nảy ra vấn đề nằm ở đâu, Trần gia thiết lập cấm chế nên tiểu yêu quái năng lực bình thường dù có nghe được lời kêu gọi thì cũng chẳng dễ dàng tiến vào được.
Thanh Long vốn dĩ ở ngay trong này… Trước kia Thanh Long vẫn luôn tìm cậu gây rối, nếu bây giờ gã và Trần Trạch Sâm cùng nhau đối phó với cậu thì chẳng phải là cậu sẽ tèo trong này luôn sao?
Quả nhiên Trần Trạch Sâm cũng nói: “Không phải anh muốn làm yêu vương sao, hiện tại anh có thể lật đổ địa vị của cậu ta.”
Thanh Long đi tới trước mặt Trần Tiểu An, Trần Tiểu An gầm lên một tiếng với hắn rồi lùi về sau từng bước một.
Kết quả lúc Thanh Long đi đến cách Trần Tiểu An chỉ còn vài bước thì đột nhiên gã xoay người rồi hỏi vặn lại Trần Trạch Sâm: “Tại sao tao phải nghe theo lời mày chứ?”
Dứt lời gã lại tung ra một tia sấm sét đánh về phía Trần Trạch Sâm nhưng bị Trần Trạch Sâm tránh được, bức tường phía sau hắn cũng đã cháy đen cả một khoảng.
Thanh Long lại nói: “Cho dù tao muốn làm yêu vương thì cũng phải làm một cách đường đường chính chính, nào có giống như mày? Trước đó mày đóng kịch nói với tao là cờ yêu vương bị mất rồi, nhân lúc tao không chú ý mà đoạt đi lọ chứa hồn phách phàm nhân được giấu ở trên người tao nhằm vu cái tội hại người lên tao.
Món nợ này tao còn chưa tính với mày.” Những lời này của gã không biết là nói cho ai nghe.
Trần Tiểu An không có tiền đồ mà nói: “Vậy mày giúp tao cùng nhau đánh hắn.”
Thanh Long hừ một tiếng.
Ba người hỗn chiến, căn nhà gần như đã bị phá hủy cả rồi mà chưa có ai chiếm thế thượng phong cả.
Trần Tiểu An đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc này thì bên cạnh có một trận truyền tống mở ra, Dư Hoán đã đến.
Anh về lại thân thể của mình rồi, trên tay còn lôi theo một thanh trường đao cao bằng người, anh quát lên với Trần Tiểu An và Thanh Long đang giằng co với Trần Trạch Sâm: “Tránh ra hết!”
Thanh đao này chính là đao trảm quỷ, bất cứ ma quỷ nào trong thiên hạ này nhìn thấy thanh đao này đều sợ đến hồn phi phách tán.
Thanh đao được Trần Tiểu An phát hiện ra từ trong kho trữ cá nhân của mình, nhưng vào thời điểm đó thanh đao nhỏ đến mức nằm gọn trong lòng bàn tay nên cậu xem nó như một phụ kiện nhỏ tặng cho Dư Hoán.
Không ngờ hiện tại nó lại có thể phát huy công dụng.
Vẻ hoảng sợ bắt đầu hiện lên khuôn mặt vốn mất đi biểu cảm của Trần Trạch Sâm: “Không thể nào, làm sao có thể…” Chẳng phải thanh đao này đã mất từ rất lâu rồi sao…
Một tay Dư Hoán vung thanh trường đao lên chém xuống Trần Trạch Sâm.
Vốn dĩ Trần Tư Vũ được Trần Trạch Sâm nhét vào tủ quần áo nhân lúc hỗn loạn, gã đang núp ở bên trong xem cuộc chiến thì chợt vọt ra chắn trước người Trần Trạch Sâm.
Trần Trạch Sâm trừng to mắt: “Đừng ——”
–
Trần Trạch Sâm nhớ đến lần đầu tiên hắn gặp Trần Tư Vũ.
Khi đó hắn đã bắt đầu học tập thuật pháp tổ truyền tại gia, nhưng học mấy tháng trời rồi mà vẫn chưa thông suốt được.
Hắn cho rằng bản thân mình có chút chậm chạp, nên ngày nào hắn cũng dành thời gian luyện tập nhiều hơn hẳn so với những đứa trẻ khác trong gia tộc, nhưng lại không có chút hiệu quả nào.
Ban đầu cha vẫn rất kiên nhẫn dạy hắn, bỗng nhiên có một hôm cha bảo hắn không cần học tiếp nữa, lại còn đưa hắn ra ngoài học ở trường tiểu học bình thường.
Trần Trạch Sâm không hiểu tại sao, sau khi tan học trở về hắn vẫn lén lút luyện tập.
Ngày hôm đó hắn luyện tập đến rất muộn, lúc hắn soi ánh trăng đi về phòng thì nghe thấy mấy người ở trong nhà đang thảo luận cái gì đó.
“Hôm nay người đàn bà đó lại tới khóc lóc om sòm cả một ngày trời…”
“Cuối cùng lão gia vẫn giữ lại thằng nhóc đó.”
“Nói là sau này sẽ ở chung với đại thiếu gia, cũng ra ngoài học là được rồi.”
“Cái này cũng chưa chắc, tuy thằng nhóc đó là đứa con mà lão gia vụng trộm ở bên ngoài nhưng tốt xấu gì cũng là con ruột… Hẳn là có thể học pháp thuật nhà họ thôi, đại thiếu gia cũng có thể thì…”
“Cô bớt nói lại chút đi.”
Trần Trạch Sâm mới chín tuổi nghe được những lời này thì máu cả người hắn lập tức lạnh băng.
Hắn xông lên chất vấn người ở đó, nhưng đối phương lại chẳng chịu nói thêm gì cả.
Sau đó hắn còn bị cha phạt cấm túc, cha đối xử với hắn rất lãnh đạm, chỉ nói hắn là huyết mạch của Trần gia, bảo hắn đừng nghe người ngoài nói hươu nói vượn rồi làm ra những việc không có phép tắc.
Mấy người ở nói xấu cũng không còn xuất hiện trong nhà hắn nữa.
Thế nhưng dần dần về sau Trần Trạch Sâm đã biết, quả thật hắn không phải là con ruột của cha, hắn là đứa con hoang do mẹ và mối tình đầu của bà đẻ ra.
Ban đầu chẳng có ai biết đến việc này, nhưng cho đến khi hắn trưởng thành mà vẫn không có cách nào học được thuật pháp trong nhà thì cha nảy sinh nghi ngờ, sau khi làm xét nghiệm mới biết đứa trẻ này không phải con ruột.
Thảo nào hắn không có năng lực học pháp thuật.
Dù sao thì việc này cũng là chuyện xấu trong nhà, khi đó gia chủ Trần gia cũng không nói toạc sự việc này ra với bên ngoài, chỉ tuyên bố Trần Trạch Sâm bị bệnh nên không thể nào kế thừa gia nghiệp, ngược lại ký thác toàn bộ hy vọng lên người Trần Trạch Ý.
Lúc mới được nhận về nhà thì Trần Tư Vũ sáu tuổi, cũng đã tới tuổi đi học.
Cha để gã đi theo Trần Trạch Sâm cùng nhau đến trường.
Con riêng cũng không có tư cách học tập truyền thừa chính thống tại gia, nhưng sau khi Trần Tư Vũ tự mò mẫm tìm tòi những công pháp mà trước kia Trần Trạch Sâm lén lút mang về thì gã liền thông suốt.
Lần đầu tiên Trần Trạch Sâm nhìn thấy Trần Tư Vũ xuất hiện trước mặt mình, trong lòng hắn tràn đầy sự căm hận.
Vì sao không phải là hắn chứ? Vì sao chỉ mỗi mình hắn không thể học được pháp thuật?
Những người trong nhà ngoài mặt vẫn gọi hắn một tiếng thiếu gia, nhưng sau lưng lại thầm nghĩ hắn như thế nào? Về sau ngay cả mẹ hắn cũng đối xử với hắn ngày càng lạnh nhạt.
Thế mà sau khi Trần Tư Vũ sử dụng được một pháp thuật nhỏ liền vui vẻ chạy đến trước mặt Trần Trạch Sâm rồi ôm lấy eo hắn, nói với giọng non nớt mềm mại: “Chờ em học xong là có thể bảo vệ anh trai ——”
Chút tức giận trong lòng Trần Trạch Sâm cũng tiêu tán theo lời tuyên bố này không còn một mảnh.
Hắn sờ sờ đầu Trần Tư Vũ: “Được.”
Có lẽ là đồng bệnh tương liên, cả hai đều là những đứa trẻ bị vứt bỏ mà ai ai cũng khinh thường.
Trần Trạch Sâm đối xử với Trần Tư Vũ rất tốt, gần như có thể nói là hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Dù thế nào đi chăng nữa Trần Trạch Sâm cũng có mẽ ngoài thiếu gia, nên những thứ cần có trong nhà cũng không thiếu, nhưng Trần Tư Vũ lại không tốt số như vậy.
Vì thế Trần Trạch Sâm luôn chia sẻ một vài món đồ nho nhỏ cho Trần Tư Vũ, mà nếu có ai khi dễ Trần Trạch Sâm thì Trần Tư Vũ cũng sẽ trực tiếp trả thù lại bằng những pháp thuật nhỏ mà gã học được.
Trẻ con luôn bướng bỉnh, lớn lên rồi thì hiểu được nhiều chuyện hơn, những đứa trẻ trong tộc cũng biết cách che giấu ác ý của mình, chúng sẽ không thể hiện sự bài xích đặc biệt với Trần Trạch Sâm nữa.
Huống chi tuy Trần Trạch Sâm không có năng lực nhưng ở phương diện đối nhân xử thế thì hắn chững chạc hơn những người khác rất nhiều.
Vì sự thuận lợi mọi bề này mà dần dần hắn cũng chiếm được chỗ đứng trong nhà.
Trần Tư Vũ thì lại xem thường những việc này, trước đây người khác khi dễ gã ra sao thì gã liền khi dễ trở lại giống như vậy.
Gã chỉ đối tốt với một mình đại ca thôi.
Thời điểm mười sáu tuổi, trong lúc vô tình Trần Trạch Sâm phát hiện ra một khu vực bị khóa trong tàng thư các, sau một hồi lâu tò mò thì hắn và Trần Tư Vũ thừa dịp không có ai cùng nhau phá khóa rồi tiến vào bên trong.
Nơi đó có rất nhiều sách vở được cất giữ mà xưa giờ hắn chưa từng nhìn thấy, lại còn có công pháp có khả năng làm cho người thường cũng có thể tu luyện cấp tốc.
Công pháp đó là nghịch thiên mà luyện, trời đất bất dung, phải lấy quỷ hồn làm chất dinh dưỡng, cắn nuốt càng nhiều quỷ hồn thì năng lực sẽ càng mạnh.
Ở Trần gia không thiếu nhất chính là quỷ hồn thu về nhưng vẫn chưa siêu độ.
Vì vậy Trần Trạch Sâm động tâm.
Chút tâm tư đó vừa động tới là đã không kiềm lại được, sau khi hắn tu luyện ma đạo thì những uất ức trong mười mấy năm qua không thể tu luyện được đã biến mất chẳng sót lại chút gì.
Ban đầu hắn còn không dám tu luyện quá nhanh, sợ không thấy quỷ hồn tồn đọng trong nhà sẽ khiến cho người khác nghi ngờ.
Trên người người Trần gia luôn mang theo một chút quỷ khí, chỉ cần hắn không dùng đến công pháp thì sẽ không có người phát hiện ra hắn tu ma đạo.
Sau đó Trần Tư Vũ còn ra ngoài săn giúp hắn một ít quỷ đem về cho hắn làm chất dinh dưỡng.
Sau này hắn tu luyện về cuối, năng lực mạnh dần, có thể che giấu thực lực của bản thân kỹ càng hơn nữa.
Không ai biết hắn trông thì trời quang trăng sáng, nhưng thật ra đã thối nát như một vũng bùn.
Sau này khi cha hắn mất, Trần Trạch Ý phải tiếp quản vị trí gia chủ Trần gia.
Trần Trạch Sâm tìm ra được nợ cũ năm xưa, năm đó Từ gia diệt môn, thật ra không thoát khỏi liên can đến cha, cha hắn muốn một nhà độc tôn, không muốn bị kìm hãm.
Ông ta biết linh miêu có thể nhìn thấy quỷ hồn, vì vậy sau khi diệt sạch toàn bộ người Từ gia chỉ còn linh miêu mở được mắt âm dương, ông ta vẫn bảo vệ được địa vị của đệ nhất thế gia trừ tà.
Trần Trạch Sâm bày ra hết toàn bộ những việc này trước mặt Trần Trạch Ý.
Trần Trạch Ý là một đứa trẻ được nuôi dạy rất tốt, lại có chủ nghĩa lý tưởng.
Vì vậy khi chứng cứ phơi bày trước mặt y, hình tượng người cha vĩ đại nhanh chóng sụp đổ trong lòng y, y không hiểu nỗi, không hiểu nỗi cho nên bỏ nhà ra đi.
Y nghĩ trong gia tộc nhiều người tài giỏi đến vậy thì chẳng thiếu một người như y đâu.
Thế là vị trí gia chủ rơi vào tay Trần Trạch Sâm như ý nguyện.
Trần Trạch Sâm giả vờ tìm kiếm Trần Trạch Ý, trong lúc đó hắn lại biết được sự tồn tại của cờ yêu vương trong sách cổ, lòng tham không đáy nên hắn đã động tâm tư muốn đoạt lấy lá cờ.
Cấm chế ở địa cung khiến cho Trần Trạch Sâm gần như phải chặt đứt suy nghĩ đoạt lá cờ trong đầu.
Đương nhiên hắn biết giết chết người hạ cấm chế cũng có thể phá bỏ được cấm chế.
Thế nhưng lúc hắn còn nhỏ, Trần Tiểu An chưa hề ghét bỏ hắn, tuy cậu ở chung với Trần Trạch Ý rất tốt, nhưng thỉnh thoảng cậu cũng tới tìm hắn và chơi với hắn.
Trần Tiểu An cũng là một trong những niềm ấm áp ít ỏi trong lòng Trần Trạch Sâm khi bé.
Nhưng Trần Tư Vũ lại không muốn Trần Trạch Sâm suy nghĩ nhiều như vậy, gã chỉ biết là đại ca muốn lá cờ, vậy hắn sẽ thanh lý giúp đại ca tất cả những trở ngại… Cho dù linh miêu vô tội, nhưng nên giết thì phải giết.
Bắt đầu từ giây phút Trần Tư Vũ động đến Trần Tiểu An thì Trần Trạch Sâm đã biết bản thân mình không thể nào dừng lại được nữa.
Bọn họ đã bước lên một con đường không lối về rồi.
–
Đao kiếm không có mắt, khoảnh khắc Trần Tư Vũ che trước người Trần Trạch Sâm đó đã định trước gã sẽ không tiếp tục may mắn sống sót như vậy nữa.
Có lẽ là hồi quang phản chiếu vào lúc tận cùng số mệnh, Trần Tư Vũ vốn đã mất đi ý thức tỉnh táo giờ đây lại khôi phục một chút thần trí, gã mỉm cười nhẹ xoa khuôn mặt Trần Trạch Sâm: “Anh, em có thể bảo vệ anh rồi.”
“Kiếp sau đừng làm anh em nữa… Tuy rằng đời này vốn cũng chẳng phải anh em ruột.”
“Thích anh.”
Nói xong gã nhắm mắt lại.
Trần Trạch Sâm điên cuồng lay người Trần Tư Vũ đã không còn phản ứng: “Em ráng thêm chút nữa được không… Anh sẽ để cho em sống tiếp…”
–
Thật lâu trước đây, khi còn là một thiếu niên, Trần Tư Vũ đã từng nói với Trần Trạch Sâm một câu tương tự.
“Thích anh.”
Lúc ấy Trần Trạch Sâm trả lời gã như thế nào nhỉ? Hắn nói: “Anh là đại ca của em mà.”
Trần Tư Vũ nói: “Vậy thì có sao đâu chứ? Cũng chả phải anh em ruột.”
Trần Trạch Sâm trả lời gã: “Em chỉ là nhầm lẫn sự ỷ lại đối với đại ca thành… thành…” Cái từ phía sau Trần Trạch Sâm có làm thế nào cũng không thể nói nên lời.
Trần Tư Vũ không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, gã nói sang chuyện khác: “Anh có biết tên của em được đặt như thế nào không?”
Những người cùng thế hệ này với bọn họ đều là lứa có chữ “Trạch”, trẻ con trong nhà có tuổi tác xấp xỉ nhau đều tên là Trần Trạch gì đó.
Trần Tư Vũ là con riêng, không có tư cách được vào gia phả, nên đương nhiên gã cũng không có tư cách được đặt tên dựa theo thế hệ.
Trước đây Trần Trạch Sâm cũng không nghĩ nhiều như vậy, tự nhiên lại đi suy nghĩ tên người khác có nguyên nhân gì làm chi cơ chứ?
Trần Tư Vũ ngồi trên xích đu, nhãn rỗi thong thả nói: “Hồi đó lúc cha quyến rũ mẹ em, ông ta dùng tên giả, tên là Trần Phi Vũ.
Mẹ em yêu ông ta đến mức phát điên, nên gọi em là Tư Vũ. [1]”
[1]
Trần Trạch Sâm sững sờ lắng nghe, chỉ nghe Trần Tư Vũ nói tiếp: “Những cái khác của em đều không di truyền từ mẹ em, mà chỉ di truyền bệnh điên của bà.”Lời tác giả: Bởi vì sắp kết thúc, nên hình như mấy ngày nay viết hơi chậm, để cho mọi người chờ lâu.
Trần Tư Vũ đã lĩnh cơm hộp rồi, đại ca cũng lĩnh cơm hộp ngay thôi..