CÔ HỌC TRÒ LĂNG NHĂNG 3 - Chương 12
Vân Quân đến trước, Quân Kì đến sau, chạm mặt cũng chỉ một tiếng chào. Như cô trò bình thường, không còn thân thiết như lúc chưa lộ chuyện.
– Jennie, hôm nay đến trường sớm vậy?
– Đến đây để quan sát.
– Chuyển sang làm giám thị trường rồi hả?
– Quan sát chồng tôi lén phén với những người nào_Jennie nói thầm vào tai Quân Kì.
– Vậy sao? Tội nghiệp chồng chị thật, bị quan sát 24/24 luôn_Mặt Quân Kì tối sầm lại.
Bỏ Jennie đứng đó mà vào lớp, thái độ bạn bè vẫn như cũ, không ai phân biệt đối xử với Quân Kì cả, vẫn được yêu mến như thường.
– Còn hơn 1 tháng nữa chúng ta sẽ thi học kì 2.
– …
– Cô sẽ chia nhóm thành đôi bạn cùng tiến. Do bạn Quân Kì lúc trước có nghỉ dài ngày, không theo kịp các bạn nên cô sẽ cử lớp phó học tập Hoàng Ngân kèm bạn Quân Kì trong thời gian tới.
– …dạ!_Hoàng Ngân bất lực với cuộc đời.
– Con bạn Thiên Trúc sẽ kèm Ngọc Hân.
– …
Sau đó Ngọc Minh chia thành từng cặp một, nam nam có, nữ nữ có, nam nữ cũng có. Lớp chỉ quan tâm, sau kì “đôi bạn cùng tiến” thì có đổi thành “cặp đôi cùng tiến” không.
– Mau chóng cho tui cái lịch đi ôn tập đi nè.
– Lạn quạn là tui méc cô Vân Quân đó.
– Mắc gì méc? Liên quan gì mà méc?
– Hình như tui có facebook cô thì phải.
– Từ lúc nào mà bị nắm thóp thế này, huhu.
– Cuộc sống mà.
Hoàng Ngân vỗ vai Quân Kì, rồi đi ra khỏi lớp, còn Quân Kì thì ngồi ngẫm lại, chuyện này lộ ra như vậy thiệt lỗ, lỗ nặng.
– Tránh qua một bên cho tôi ngồi.
– Tới tiết tiếng Anh rồi à?
– Thấy còn không biết, hỏi quài.
– Học tiếng Việt ngày càng tốt ha.
– Lấy chồn thì phải theo chồn.
– Là CHỒNG!
– Ok, chồng.
…
– Ui~
– À cô Vân Quân để tôi giúp.
Quân Kì ngồi ghế đá gần đó, vừa đứng dậy chợt nhớ gì đó thì liền ngồi xuống. Hai đan vào nhau, mặt bình thản nhưng tay đã bóp chặt đến độ đỏ tươi lên. Vas và Vân Quân hai gương mặt đang rất gần nhau, cùng nhặt các giấy tờ rơi trêи sân trường, có hai học sinh cũng giúp nhưng ở cự ly xa.
– Thấy chưa tao nói mà, con gái với nhau sao mà bền được, chưa gì bé lưu manh thụ trêи mạng đã dính thính anh tây vừa về trường.
Một thằng học sinh cá biệt ngồi cách Quân Kì hai học sinh lên tiếng, cố nói to một chút cho Quân Kì nghe rõ.
– Thấy.mà.không.có.đui
Quân Kì đứng dậy bỏ lên phòng giáo viên chung, Jennie đang ngồi chơi điện thoại, nhìn qua Quân Kì.
– Wow, lưu manh thụ cùng trai, ôn nhu công chịu về với vợ rồi à?
– Chị thôi đi, tôi không muốn nghe.
– Hèn hạ, từ cách làm đến cách hành xử.
– Ý chị là sao?
– Không dám nói thẳng ra, bắt con gái người ta phạm sai lầm trước rồi dựa vào đó chia tay?
– Không có, tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông tốt, khi tôi biến mất, cô ấy có thể có người lo cho, cũng để cô dễ mở lòng hơn.
– Cao thượng thế hả? Vậy bây giờ, cảm giác nhìn người thương của mình được người khác chăm lo thế nào?
– Đau…
Bỗng mắt hơi cay nhẹ, không biết phải nói thế nào…ừm…đau, chữ duy nhất diễn tả được, không biết phải nói thế nào. Không khi cũng đi vào im lặng, ba tiết cuối, Quân Kì cũng hư không biến mất. Cũng có thể tính là trốn tiết.
…
– Lên đây ngồi gần ba tiết rồi.
Jennie nhìn qua Quân Kì, khi không hỏi làm gì để bị Quân Kì bắt lên sân thượng của trường ngồi gần ba tiết học. May là cô chỉ cần dạy mình lớp Quân Kì, không thì mất cũng khá tiền.
– Không biết ngồi để làm gì nữa, nhưng rất thoải mái.
Jennie theo hướng mắt của Quân Kì nhìn lên, là một bầu trời không mây, quang đãng, trống trãi như suy nghĩ của Quân Kì bây giờ, nhìn lên như cảm thấy được ông trời đồng cảm. Trống! Trống không!
– Đó là suy nghĩ của em bây giờ?
– Thông minh đó, trước đây khi mọi chuyện chưa xảy ra, đầu óc như trời ngày bão, ướŧ áŧ, nhiều mây, bây giờ thì…trống trãi lắm.
– Bắt một đứa trẻ nghĩ nhiều như vậy…
– Không phải lỗi của chị đâu, đừng đổ lỗi cho bản thân. Tại tôi cả thôi, không đủ dũng cảm để cãi lời bà, không đủ mạnh mẽ để chịu nhục trước ba mình.
– …
– Ba tôi đang cố gắng uốn nắn tôi theo ý ông, tôi căm hờn, tôi nghe lời bà, bà lo cho tôi, bà cũng như ba, chỉ là theo một cách khác.
– …
– Vốn cả điều kiện và dũng khí để lo cho cô ấy tôi đều không có, chị nhìn đi, Vas đấy, tiền, gia thế, công việc, vẻ ngoài, đã vậy còn là nam nữa.
– Tôi không muốn xen vào cuộc sống của em nhưng tôi phải nói ra, có một câu nói: “Yêu một người, không có nghĩa là yêu một người có dáng vẻ giống người đó, giỏi giang hơn người đó, có giọng nói giống người đó, mà là yêu chính người đó”. Cô Vân Quân có lẽ không yêu Vas đâu, vì nếu yêu một người như Vas, đã không tới lượt em ngày hôm nay.
– Chị…
– Nhìn cô ấy của em đi, vẻ ngoài đẹp, giọng nói hay, dễ đi vào lòng người, công việc nhiều người kính nể trong xã hội, vốn muốn thì cũng không tới lượt em. Tôi khuyên thì khuyên em vậy thôi, chứ em vẫn là của tôi, nhớ đó!