CÔ GIÁO, HỌC SINH HAY THẾ THÂN? - Chương 37
Tại cửa hàng áo cưới XOo, đây là cửa hàng của một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, những bộ áo cưới ông làm ra đều mang một phong cách riêng. Từ đó tôn lên khí chất của riêng người mặc.
Hai người vừa bước vào đã có nhân viên đứng ra tiếp đón.
– Cô nhân viên: Xin chào tổng giám đốc Phương cùng phu nhân ạ. Hôm nay ông chủ của chúng tôi phải bay ra nước ngoài nên không thể trực tiếp chiêu đãi hai vị được. Nhưng ông ấy đã hoàn thành xong bộ áo cưới cho phu nhân rồi ạ. Mời phu nhân tới thử ạ
Nói rồi cô nhân viên dẫn cô vào phòng thử đồ còn nó cũng đi thử bộ vest chú rể của mình.
Nó bước ra làm cho các nhân viên nữ ở đây đều phải ngẩn ngơ, âm thầm ghen tị với người có thể có một người chồng như nó. Bộ vest của nó là màu trắng, những chiếc cúc áo được làm bằng những viên pha lê càng tăng thêm sự lấp lánh và huyền ảo của trang phục. Bộ trang phục được cắt một cách rất tinh tế và vừa với dáng người của nó làm cho nó thêm phần soái.
– Cô nhân viên: Ngài mặc bộ trang phục này thật sự rất đẹp ạ
– Nó: Cảm ơn cô.
Vừa lúc này thì cô cũng bước ra, sự xinh đẹp và khí chất của cô làm cho nó ngẩn ngơ đến khi cô cất giọng gọi nó thì nó mới chịu hoàng hồn.
– Nó: Cô của em. Hôm nay cô thật đẹp *ánh mắt trái tim*
– Cô: *đỏ mặt*
Nó bước tới ôm cô từ đằng sau, hai người cùng nhìn nhau trong gương mà mỉm cười. Họ đã đợi giây phút này rất lâu rồi, họ đã vượt qua biết bao nhiêu sóng gió cuối cùng họ đã thuộc về nhau.
– Nó: Có phải em đang mơ không???
– Cô: Không đâu đồ ngốc ^.^
– Nó: Nếu đây là giấc mơ thì em sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.
– Nó: Em yêu cô. Cô sẽ không rời xa em đúng không???*xiếc chặt cô trong vòng tay*
– Cô: Cô sẽ không bao giờ rời xa em đâu đồ ngốc. Cô yêu em
Nói rồi họ trao nhau nụ hôn say đắm, cái móng heo của nó lại không yên phận mà lần mò xuống bờ mông căng mộng của cô mà xoa mà bóp. Nhưng cô đã nhanh chóng ngăn cản hành vi dê xồm của nó.
– Cô: Đồ biếи ŧɦái. Em….em…có biết là đây là nơi công cộng không. Xấu hổ quá đi- cô vừa thở hổn hển vừa trách yêu nó
– Nó: Hehe. Đâu có ai đâu chứ
– Cô: Thôi đi ra ngoài đi để cô thay đồ.
– Nó: Để em thay cho cô
– Cô: Tui không mượn, đi đi ra đi
– Nó: Có nơi nào của cô mà em chưa thấy đâu chứ
– Cô: Em đi ra mau tên biếи ŧɦái này
Sau khi thử đồ cưới xong thì hai người quyết định đi ăn.
– Nó: Cô muốn ăn gì??? Hay mình đi nhà hàng Hai con vịt nha
– Cô: Thôi ăn nhà hàng chán ồi. Đi ăn vỉa hè đi, cô muốn ăn đồ trong chợ đêm
– Nó: Cô an được không??? Em sợ đồ ở đó không hợp khẩu vị của cô
– Cô: Em đừng có mà xem thường cô. Em ăn được sao cô lại không chứ
– Nó: Được rồi. Em dẫn cô đi
Khu chợ đêm thật náo nhiệt, đầy đủ những hàng quán với những món ăn màu sắc sặc sỡ làm cho cô món nào cũng muốn thử. Nghĩ là làm ngay cô không ngần ngại mua hết những món ăn ở chợ nhưng cô chỉ thử mỗi món một miếng rồi đưa cho nó ăn. Đi từ đầu chợ tới cuối chợ chiếc bụng của nó đã căng tới nỗi muốn vỡ ra.
– Nó: Đi với cô thế này không khéo em thành heo mất ==
– Cô: Em quá gầy phải béo béo thêm một xíu nữa mới đáng yêu- cô vừa nói vừa bẹo má nó
– Nó: Em chuẩn rồi. Chỉ có cô mới cần ăn đó. Nơi cần có thịt lại chả có miếng thịt nào
– Cô: Ê…ê…ba vòng của tui là hơi bị chuẩn đấy
– Nó: Chắc chuẩn….
Hai người cứ chơi đùa chọc ghẹo nhau khắp nơi làm cho bầu không khí giữa đôi trẻ càng thêm ấm áp và hạnh phúc.
– Cô: Em chở cô đi đâu vậy??? Đây đâu phải đường về nhà đâu
– Nó: Em chở cô đi bán:))))
– Cô: Đừng bán em mà. Ahiuhiu
– Nó: Haha…cô em ngoan ngoãn đại gia đây sẽ không bán cô em
– Nó: Aaaaaa…- Cô nhéo vào hông nó một cái đau điếng làm nó phải hét lên.
– Cô: Cho chừa. Dám chọc tui
– Nó: Ahiuhiu T.T
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở một ngọn đồi. Nó dắt cô xuống, phong cảnh ở đây dần dần được hé lộ trước đôi mắt của cô. Dòng chữ em yêu cô Hoài Vân được xếp bằng những ngọn nến lung linh và bên dưới là bức chân dung của cô được xếp bằng những cánh hoa hồng rực rỡ làm cho cô cảm động không ngớt. Bỗng một tiền gọi vang lên làm cho cô phải ngoảnh lại nhìn.
– Nó: DƯƠNG HOÀI VÂN
Đó chính là nó, nó đang đứng giữa một trái tim lớn, tay cầm 999 đoá hoa hồng đang gọi tên cô
– Nó: Dương Hoài Vân, cô là người mà em yêu nhất trên đời này. Cô đã cho em biết như thế nào là quan tâm một người, như thế nào là nhớ một người, như thế nào là nổ lực hoàn thiện bản thân bởi vì người mình yêu. Em không dám nói em là người hoàn hảo nhất với cô, cũng không dám hứa hẹn sẽ cho cô thứ tốt nhất trên đời. Nhưng em có thể đảm bảo với cô rằng: “Đến khi trái đất ngừng quay, con tim em ngừng đập thì em sẽ vẫn mãi yêu cô, mãi mãi bên cạnh cô, mãi bảo vệ cô”. Hãy cho phép em nắm tay cô đi hết đoạn đường tiếp theo nhé Hoài Vân.- nó quỳ xuống đưa lên boá hoa hồng cho cô và chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh ẩn sâu trong những đoá hồng.
Sau khi nghe những lời nó nói thì cô chỉ biết khóc. Cô khóc vì cảm động, vì tình cảm nó dành cho cô, vì niềm hạnh phúc mà cô chờ đợi bấy lâu giờ đây đã mỉm cười với cô.
– Cô: *Gật đầu*
Nó vui mừng nhảy cẩn lên ôm cô vào lòng, xoay cô vòng quanh làm cho cô cũng hạnh phúc lây. Sau khi xoay cô vòng vòng thì nó mới chợt nhớ ra mình chưa đeo nhẫn cho cô. Vội vàng, rung rung đeo chiếc nhẫn cho cô làm cô cũng phải bật cười.
– Cô: Bình tĩnh nào ^.^
– Nó: Em vui quá, em là người hạnh phúc nhất ^^
– Cô: Cảm ơn em. Cảm ơn vì đã đến bên cô, nếu không có em thì cuộc đời của cô sẽ rất buồn tẻ
– Nó: Em phải là người cảm ơn cô mới đúng. Cảm ơn cô đã đến, đã cho em được yêu cô
Họ ôm nhau và trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, nụ hôn hạnh phúc, nụ hôn của một tình yêu đẹp.
Và thế là đám cưới thế kỉ đã diễn ra một cách nhanh chóng với những lời chúc phúc của cả hai bên gia đình và bạn bè. Sau đám cưới thì hai người quyết định sẽ đi Hy Lạp để hưởng tuần trăng mật.
Vài năm sau thì một cặp song sinh ra đời, đó là sự vất vả và cố gắng nhiều năm mới có được. Hai gia đình nội ngoại cứ vây quanh hai đứa trẻ, như vậy thì lại càng tạo sự riêng tư cho hai người trẻ nhiều hơn.
– Nó: Em yêu cô, bà xã *chụt*
– Cô: Cô cũng yêu em, ông xã ^^
Và thế là họ sống với nhau hạnh phúc mãi mãi về sau.
——————-&—————-
Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện của mình. *À-ri-gà-tồ*