CÔ GÁI MANG HƠI THỞ CỦA TUYẾT - Chương 5: Dễ Thương
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CÔ GÁI MANG HƠI THỞ CỦA TUYẾT
- Chương 5: Dễ Thương
Thời gian dần dà trôi qua chớp mắt đã được hai tháng. Yatogama Yuki cầm một nhánh tay vân vê không biết chán, lòng lại suy nghĩ đến người mẹ đã khuất của mình. Từ trong tay áo, cô lôi ra một chiếc túi nhỏ tỏa mùi hương thơm nhè nhẹ. Sống mũi từ khi nào đã bắt đầu cay xè, nước mắt lại một lần nữa sắp tuôn trào. Cô lắc đầu cố quên đi những kí ức không vui ấy.
-“Mẹ ơi…”
Vẫn tự trách vì mình quá yếu đuối, vì chính mình nên mẹ mới chết. Đây chính là nỗi tiếc nuối lớn nhất của cuộc đời cô vì không thể cứu được mẹ. Nhưng, rốt cuộc loài sinh vật đó là gì? Rốt cuộc hắn ta là ai? Yatogama Yui có thù oán gì với hắn? Những câu hỏi khó khăn được đặt ra trong đầu của Yuki.
-“Yuki~”
Chất giọng nhí nhảnh bất ngờ phát ra từ phía sau khiến cô nàng giật thót. Thiếu nữ mang họ Yatogama tỏ vẻ ngượng ngạo khó chịu khiến người đằng sau thở dài bối rối. Nàng kia nhảy ra đằng trước xuất hiện trước mặt cô tươi cười hớn hở như vớ được vàng vậy. Trong ánh mắt tỏa sáng lấp lánh như hàng ngàn ánh sao trên trời. Makomo – đồng môn của cô.
Không sai, Yatogama Yuki chính là theo học Urokodaki Sakonji.
Vì tư chất vốn có cộng thêm việc đã được huấn luyện từ nhỏ nên cô rất nhanh nắm bắt được các bài tập huấn luyện mà thầy giao cho. Lại còn hoàn thành sớm nên bây giờ Yuki mới ngồi đây ung dung thế này. Chẳng hẳn Makomo có gì muốn nói nên nãy giờ cô im lặng cho không khí yên tĩnh để có thể nghe nàng ấy nói.
Makomo hơi bĩu môi khi thấy thái độ nhạt nhẽo của Yuki. Thôi vậy, dù sao cô cũng đã vậy từ khi mới gặp rồi.
-“Sư phụ đã làm xong mấy cái mặt nạ rồi đó, ta xuống núi chứ?”
Thông tin tiếp nhận đã xong, Yuki gật đầu đứng dậy chạy xuống núi mà bỏ luôn Makomo ở đó. Tức giận, Makomo ngay lập tức đuổi theo.
-“Mồ! Yuki! Có thể nói cái gì không hả??”
Không hiểu sao Makomo nói xong liền cảnh giác hẳn. Trên con đường hai cô đang đi tối ôm, rất có thể sẽ xuất hiện quỷ nên phải cẩn thận. Với sức của Yuki có thể bảo vệ mình mà chạy được, nhưng còn Makomo thì không, tuy rằng cô ấy có tốc độ nhưng vẫn còn rất nhỏ tuổi. Tất nhiên nàng cũng nhận ra được điều đó nên không nói gì thêm cả, chỉ im lặng suốt quãng đường mà chạy.
-“Thật không ngờ là đã tối như thế này rồi, phải nhanh chóng về nhà sư phụ…”
Thiếu nữ nhỏ bé vừa chạy vừa lẩm bẩm, mắt đưa xung quanh cảnh giác.
-“Makomo, cẩn thận.”
Đó là lần đầu tiên Makomo nghe được giọng nói của người mà cô muốn nghe nhất, cảm xúc vui mừng hiện rõ trên gương mặt của cô. Cậu ấy không ghét mình, cậu ấy không cảm thấy phiền hay chán nản với mình gì đó. Cô nàng mặc yukata ngang đùi nhảy dựng lên vui vẻ, tốc độ tăng lên để chạy ngang với người phía trước.
Yatogama bất ngờ nhìn sang phía bên cạnh, hỏi nhỏ nhẹ.
-“Có chuyện gì à?”
-“Yuki, đây là lần đầu tiên tớ nghe giọng của cậu đấy. Siêu dễ cưng luôn!!”
Trong phút chốc, cảm xúc bỡ ngỡ rạo rừng trong lòng Yuki. Dễ cưng? Có nghĩa là dễ thương đúng không nhỉ? Lâu lắm rồi chưa ai nói cô dễ thương đấy. Yuki mỉm cười nhẹ, tựa như cánh hoa rơi xuống trên mặt hồ. Nét đẹp dịu dàng hiện rõ tuy còn nhỏ tuổi. Makomo đỏ mặt quay đi, tập trung hết vào con đường mà mình phải chạy để đến được nhà sư phụ mình.
Nguy quá, dần càng tối và chẳng thấy gì…
Nhưng ông trời không phụ lòng người, Makomo và Yuki vừa kịp tới nhà. Chạy thật nhanh vào trong nhà và Sabito trực sẵn chờ đợi cầm cây roi. Mặt đen xì xì vừa lo lắng vừa tức giận quát.
-“Hai người đi đâu về vậy hả!? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không!? Trời ơi tức chết mà!!”
Thiếu nữ tóc trắng không thèm quan tâm mà đi thẳng một mạch về phòng. Sabito tức giận nổi gân khắp mặt, cười cười hỏi Makomo. Nàng chỉ cười lo sợ và không nói gì. Lợi dụng tốc độ của mình và phi như bay để thoát khỏi cơn thịnh nộ của bạn mình. Sabito bóp chặt cây roi đến gãy.
*
-“Dễ thương… liệu mình còn xứng với từ đó không…?”
______
ỤvU không có cảm xúc nên viết nhạt vl ỤvU