CÔ GÁI MANG HƠI THỞ CỦA TUYẾT - Chương 13: Chiến Đấu Với Kẻ Địch
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CÔ GÁI MANG HƠI THỞ CỦA TUYẾT
- Chương 13: Chiến Đấu Với Kẻ Địch
Suốt mấy ngày qua, cả bốn người đều mang tâm trạng hồi hộp lo lắng. Bởi khi nhìn thấy sắc mặt của thầy mình, họ đều cảm nhận được sự nguy hiểm trong cuộc thi này. Cho dù Sabito có làm trò để tâm trạng mọi người thư giãn, nhưng Yuki vẫn không thể buông lơi được cảnh giác rằng sẽ có chuyện không lành xảy ra.
Yuki cũng biết rằng, bản thân mình đã được mọi người bảo vệ quá nhiều rồi. Cô phải biết tự bảo vệ bản thân mình nữa. Không để làm gánh nặng cho mọi người.
*
Ngày Tuyển Chọn
Cả bốn người đều có thanh kiếm được vác bên hông mình. Quần áo tươm tất đơn giản, chỉ duy nét mặt ai ai cũng trầm tư nghiêm nghị. Giyuu phải viết chữ gì đó trên lòng bàn tay rồi nuốt xuống để được yên lòng, Sabito nhìn năng động hoạt bát thế thôi nhưng vẫn là người căng thẳng nhất nhóm. Chắc bởi vì cậu là đội trưởng, và là người gánh vác trách nhiệm nhiều nhất. Makomo cũng chẳng kém gì hai cậu con trai kia. Chung quy chỉ có cô là bình tĩnh nhất.
Urokodaki trầm giọng dặn dò, bốn đứa trẻ, bốn người ông đều xem như con cái ruột. Dù cho có bao lần ông trải qua cảm giác này đi chăng nữa, thì ông vẫn bi thương – đau xót cho từng người đã bị thảm sát bởi con quỷ ở đó. Cuối cùng, ông chỉ ôm mỗi đứa mội cái, hơi ấm truyền vào làm con tim mỗi người cảm thấy được an ủi. Có vẻ như tất cả đều đã ổn hơn rồi.
*
Quả nhiên cuộc thi này chẳng đơn giản chút nào. Phải sống sót ư? Điều này thật quá đáng sợ mà, một là đi đơn, hai là tổ đội. Có rất nhiều người chọn đi đơn, cũng không ít người chọn đi tổ đội. Sabito làm chỉ huy rất nhanh chóng, điều động mọi người chạy đến phía Đông để trú. Vì nơi ấy là nơi đón ánh sáng Mặt Trời nhanh nhất, nếu đến được đó. Cơ hội sống sót sẽ cao hơn!
-“Nhanh chân mọi người! Thủ sẵn tay ở cán kiếm và tập trung hơi thở đi! Màn đêm vẫn còn dài lắm!”
Cậu bé tóc cam đào to mồm lớn miệng ngày nào, giờ đây đã chỉ huy mọi người một cách rất đúng đắn. Yuki vẫn là đi phía sau bảo vệ, hai năm nay cô cũng không phải là thứ vô dụng được mọi người bảo vệ khi xưa nữa. Phải rồi nhỉ, chỉ cần mọi người đồng lòng, chắc chắn sẽ không sao đâu.
-“Giyuu và Makomo cũng đừng căng thẳng quá! Yuki nhớ cẩn trọng phía sau!”
Giyuu, Makomo, Yuki lập tức gật đầu. Chợt khóe môi khẽ cong lên một chút, Sabito cái cậu này thật sự trưởng thành rồi.
-“Suỵt… cầm kiếm! Tập trung hơi thở! Có quỷ!”
Cậu khẽ nói trong màn đêm, chỉ có ánh trăng mờ ảo lấp ló sau áng mây. Nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt cậu sắc bén vô cùng. Những người còn lại cũng đều rút kiếm, cảnh giác vô cùng. Chợt, hai hình bóng đen từ tromg bụi rậm nhảy ra, mang theo tiếng cười man rợ và tiếng rít chói tai.
Hơi thở của nước thức thứ ba: Lưu Lưu Vũ.
Sabiro và Giyuu sẵn sàng tiên phong lên phía trước, chiêu thức này khiến cho hai người bắt chước được chuyển động giống như sóng biển. “Bịch”, tiếng gì đó rơi xuống song song, phần cơ thể của hai con quỷ bắt đầu tan rã thành tro tàn – không để lại vết tích. Xong, cậu bé tóc cam nhanh chóng hất nhẹ cằm như ra hiệu đi tiếp. Cả bọn gật đầu, điểm đến vẫn là phía Đông.
-“Fufu, Sabito và Giyuu bắt đầu ra dáng đàn ông rồi đấy.”
Trong đêm chẳng ai nhìn thấy rõ cái gì, chỉ có thể cảm nhận bằng hơi thở. Nhưng nếu như có ánh trăng soi rọi, nếu nhìn kĩ thì còn nhìn thấy những vạch màu hồng hiện lên trên mặt và lỗ tai của Giyuu và Sabito đấy.
*
Nhưng bây giờ cả bọn đang gặp rắc rối lớn, rất lớn! Con quái vật gì đây!? À… dù biết nó là quỷ nhưng nó hệt như vũng bùn vậy, nhớm nháp và khó chịu, lại còn bốc mùi nữa chứ.
-“Ọe, con quỷ gì muốn phát tởm vậy!?”
-“Coi kìa Sabito, không khéo cậu lại chọc điên nó bây giờ?”
-“M-mọi người bình tĩnh, nhỏ tiếng thôi không nó phát hiện ra chúng ta…”
-“Chuyện đó là sớm hay muộn thôi, phải nhanh chóng đánh bại nó.”
(Yuki: lúc đó tôi cứ tưởng thế là ngầu.)
Yuki len lén nhô đầu lên khỏi bụi rậm để quan sát, chết thật. Con quỷ này tầm cao khoảng hơn ba mét trở lên, toàn thân bao phủ bằng bùn bất và bốc mùi khó chịu. Cô cố gắng kìm chế không nôn ra trước cái mùi ấy, thật sự phát tởm… ọe…
Thiếu nữ ngồi thụp xuống nói thông tin mình vừa kiếm được cho đồng đội nghe. Quả nhiên con này không dễ ăn chút nào, lớp bùn và mùi hương là khắc tinh của phụ nữ, cho dù là nam đi chăng nữa thì không thể nào tiến gần nó.
-“Tớ sẽ tiên phong.”
(Yuki: lúc này tôi cứ tưởng thế là ngầu x2)
-“Không được! Rất nguy hiểm!”
-“Suỵt, đừng nói nữa. Tớ quyết rồi, yên tâm. Tuyết tức của tớ thể đóng băng nó.”
-“Nhưng nó lớn như vậy có quá sức cậu không…?”
Yuki lắc đầu, dù có liều cái mạng cũng phải trả ơn cho mọi người. Mọi người không thể chết ở đây được, mọi người cũng có giấc mơ của riêng mình. Và… cô cũng không ngu gì mà chết ở đây đâu! Ý chí của cô bây giờ đang ở trạng thái rất cao, thật là… đã bao giờ cô như thế này đâu chứ.
Nhanh chóng cầm kiếm xông vọt ra từ bụi rậm, lợi dụng thân hình to lớn của nó mà chạy nhanh ra phía sau. Dùng lực ở chân rồi nhảy lên cao.
Hơi thở của Tuyết: Tuyết trảm – Tuyết Mạn Hàn!
Cô giơ kiếm chém, bổ dọc từ trên cao xuống. Tay cô run run, lực mạnh đến nổi gân guốc nổi lên cả tay. Ấy vậy mà con quỷ chẳng có một chút vết xước nào cả. Vội tặc lưỡi, lớp bùn của nó cứng như đá ấy! Hoàn toàn không thể cắt đứt được một cách dễ dàng. Đạp vào đầu nó để lấy đà phóng ra ngoài, nhưng lúc này không hiểu sao lớp bùn lại mềm nhũn… cứ như thể muốn nuốt chửng cô vậy?
-“Yuki!!!”
_______
Á í ẹ”-” nhạt vl “-“