CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI - Chương 34
Chương 34
“Trả lại cháu trai quý báu cho tôi!
Thằng bé mới qua sinh nhật bốn tuổi, sao cậu lại nhãn tâm giết nó?” Bà nội cậu bé liên tục đập lên ngực, hô hấp dồn dập, suýt nữa ngất xỉu.
An Bảo? Vừa qua sinh nhật 4 tuổi?
Tô Tú Song bỗng nhớ tới cậu bé khờ khạo kia. Khi đó y tá và bác sĩ vừa đẩy bà nội vào phòng phẫu thuật, đi ngang qua hành lang lại thấy một cặp vợ chồng trẻ tuổi quỳ trên đất, liên tục dập đầu với bác sĩ. Bé trai bốn năm tuổi đứng bên cạnh họ, gây đến mức chỉ còn lại khung xương cùng với cái đầu to kia. Sau khi hỏi rõ mọi chuyện, Hoắc Lăng Tùng kêu y tá nộp tiên thuốc men, đồng thời chuyển cậu bé qua danh nghĩa của mình để anh chữa bệnh cho cậu bé. Cô đứng ngay bên cạnh nên nghe rất rõ ràng.
“Thể chất của An Bảo quá yếu, hơn nữa là người mắc bệnh viêm gan B nên trong quá trình hóa trị liệu đã bị lây nhiễm bệnh viêm phổi nặng, dẫn tới bệnh tình tăng thêm, hồ sơ bệnh án có ghi lại rất rõ” Hoắc Lăng Tùng không nổi giận mà còn kiên nhẫn giải thích.
“Nói lắm thế cũng không thể phủ nhận cậu đã giết chết An Bảo! Chúng tôi không nghe ngụy biện!”
Tô Tú Song không thể nhịn được nữa, cô bước ra nhìn thẳng vào họ: “Trước kia các người không có tiên chữa bệnh, quỳ xuống van xin bác sĩ, chính bác sĩ Tùng đã chuyển An Bảo qua danh nghĩa của anh ấy, hơn nữa còn giảm miễn chi phí cho mấy người. Mấy người chẳng những không đền ơn đáp nghĩa mà bây giờ còn vu khống cho anh ấy?
Mấy người có còn là con người không hả?”
“Bác sĩ Tùng không có thù không có oán với mấy người thì cần gì phải cố tình hại chết một đứa bé 4 tuổi? Đã chọn hóa trị liệu thì phải gánh vác mạo hiểm tương đương. Bác sĩ là người chứ không phải là thần, không có khả năng cứu được tất cả mạng sống. Nhưng họ đều cố gắng hết sức khi cấp cứu cho từng sinh mạng”
Vừa dứt lời, đám đông chung quanh đều nhao nhao chỉ trích đám người gây sự.
Thấy tình thế càng ngày càng bất lợi, người đàn ông dữ tợn cắn răng, chỉ vào Tô Tú Song cảnh cáo: “Con đàn bà thối, chỗ này không có chuyện của mày, tao khuyên mày cút đi, không thì coi chừng tao đánh mày đấy!”
“Tôi không cút đấy! Có giỏi thì xông lên đi! Chẳng lẽ tôi lại sợ một đám vong ơn bội nghĩa như các người?” Tô Tú Song chống nạnh, không hề e ngại.
“An Bảo đã chết, không thể sống lại, mấy người ở đây gây chuyện thì có ích gì?” Hoắc Lăng Tùng thản nhiên nói.
Con mắt của người đàn ông xoay tròn mấy vòng: “Muốn chúng tôi không gây chuyện cũng được, bệnh viện phải trả tiền bồi thương, chúng tôi không đòi nhiều, chỉ cần 1 tỷ 750 triệu là được” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ánh mắt Tô Tú Song bốc lửa, đúng là vô liêm sỉ “Không có khả năng” Hoắc Lăng Tùng trực tiếp từ chối.
“Không cho hả? Thế thì ngày nào chúng tôi cũng sẽ tới quấy rối, khi nào bệnh viện trả tiền, chúng tôi mới đi”
Người đàn ông đã hoàn toàn vứt hết mặt mũi, càn quấy đến cùng.
Tô Tú Song hít sâu một hơi, ép mình kìm nén cơn giận, lấy điện thoại ra bấm số: “113 đấy ạ? Đây là bệnh viện Tâm Đức, có người gây chuyện ở bệnh viện, hơn nữa còn lừa đảo chiếm đoạt tài sản…”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi xông tới hất bay điện thoại của Tô Tú Song, đẩy cô một phen. Tô Tú Song đang suy yếu nên bị ngã xuống đất.
Hoắc Lăng Tùng cau mày, vẻ mặt vẫn luôn ôn hòa đã hoàn toàn biến mất, trở nên lạnh lùng, kêu y tá gọi bảo vệ đến đây.
Tô Tú Song nhíu mày, lần này ngã hơi nặng.
“Để anh bế em lên lầu” Hoắc Lăng Tùng ngồi xuống bên cạnh cô.