CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI - Chương 30
Chương 30
Hoắc Lăng Tùng cười khẽ, vươn tay nhẹ nhàng phủi bông tuyết rơi trên người cô: “Ăn thế có nó không? Hay là lấy thêm hai cái bánh bao đi, anh khao.”
Anh ấy thật dịu dàng! Tô Tú Song hơi đỏ mặt, khẽ hắng giọng giấu diếm vẻ ngại ngùng: “Bác sĩ Tùng, có phải em đã cho anh ảo giác không?”
“Hả?” Hoắc Lăng Tùng nhướng mày, chăm chú lắng nghe.
“Có phải anh cảm thấy em rất háu ăn không?”
“Ăn nhiều là phúc mà” Hoặc Lăng Tùng mỉm cười nói.
Tô Tú Song không nhịn được nhíu mày, nhưng vẫn muốn giải thích: “Bác sĩ Tùng, anh có thể khen em gầy, cũng có thể khen em xinh đẹp, nhưng đừng khen em ăn nhiều là phúc được không? Thực ra em ăn ít lắm, lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi”
“Ừ, em rất gầy” Hoắc Lăng Tùng gật đầu: “Bánh bao thịt của nhà này rất nổi tiếng, anh thường xuyên mua làm bữa sáng, em có muốn mua hai cái không?”
“Muốn” Tô Tú Song trả lời theo phản xạ, sau đó hoàn hồn, cô liếc nhìn thấy Hoắc Lăng Tùng đang mỉm cười, trực tiếp che mặt lại.
Mua bữa sáng xong, hai người sóng vai vào bệnh viện.
“Sau khi dùng bữa sáng, em đừng vội ăn cơm trưa, chúng ta phải chuẩn bị trước khi phẫu thuật.” Hoắc Lăng Tùng rũ mi mắt.
“Vâng” Tô Tú Song gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Sau khi ghép gan thì có nguy hiểm gì không?”
Hoắc Lăng Tùng bình tĩnh giải thích: “Nếu em khỏe mạnh, chú ý nghỉ ngơi thì sau một tháng phẫu thuật, gan có thể mọc lại đến 60-70% ban đầu. Một năm sau có thể mọc lại đến 90% hoặc 100%…”
“Còn người được ghép thì còn cân quan sát từ ba đến sáu tháng quan sát, chủ yếu là quan sát xem có phản ứng bài dị hay là biến chứng gì không”
Nghe vậy, Tô Tú Song không khỏi ngừng thở. Cô cho rằng chỉ cần ghép gan thành công thì không cần lo lắng, không ngờ vẫn còn thời kỳ quan sát. Nếu trong giai đoạn này, cậu cả nhà họ Hoắc xuất hiện phản ứng bài dị thì ông Gia sẽ đối xử với nhà họ Tô như thế nào?
Trong lòng tràn đầy tâm sự nên vẻ mặt cô có phần nặng nề. Hoắc Lăng Tùng dừng bước, bỗng vươn tay ôm cô.
Tô Tú Song ngây người, hơi thở ấm áp tươi mát vây quanh người mình.
Hoắc Lăng Tùng nhẹ nhàng võ lưng cô: “Đừng khẩn trương, đây là cái ôm của một người bạn dành cho em trước khi phẫu thuật. Em vừa lương thiện vừa dũng cảm, phẫu thuật chắc chắn sẽ thuận lợi”
“Cảm ơn” Trái tim Tô Tú Song đập thình thịch, ngoài ra còn có cảm giác ấm áp tràn đầy trái tim.
Hoắc Lăng Tùng lùi lại, ánh mắt dịu dàng: “Ăn bữa sáng đi, lát nữa anh sẽ đến phòng bệnh của em”
Một giờ chiều, người hầu đẩy xe lăn của Tô Tú Duyên vào phòng bệnh. Tô Tú Song vội đi tới, tiếp nhận xe lăn: “Sao chị lại đến đây?”
“Em sắp làm phẫu thuật, sao chị lại không đến?”
Tô Tú Song mỉm cười, đưa mắt nhìn ra đằng sau.
“Đừng nhìn, ba không đến đâuu, ba còn đang tức giận. Em đừng sốt ruột, một ngày nào đó ba sẽ hết giận. Đều tại chị.” Tô Tú Duyên áy náy nói.
“Được rồi, đừng nhắc tới chuyện này nữa” Tô Tú Song lập tức đổi đề tài.
Mới nói mấy câu, Hoắc Lăng Tùng đã dẫn y tá và bác sĩ chủ trị vào phòng, kêu Tô Tú Song nằm lên giường, bắt đầu tiêm thuốc tê cho cô. Chất lỏng lạnh lẽo chảy vào trong người, Tô Tú Song cảm thấy mí mắt nặng trĩu, càng ngày càng nặng, cuối cùng đắm chìm trong bóng tối vô tận.