CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢC NAM CHÍNH YÊU TÔI - Chương 49: - Giới thiệu
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢC NAM CHÍNH YÊU TÔI
- Chương 49: - Giới thiệu
Lệ Quân hết chiêu, giờ đến dỗ trẻ cô cũng không làm nổi nữa, có lẽ nên sớm về hưu cho người giỏi lên sàn thôi.
Lệ Quân thầm thở dài, tức mình đứng dậy, không ngồi làm trò nữa. Lúc cô đứng hẳn dậy, quay đi thì vô tình chạm mặt mấy người bạn kia của Mặc Băng. Ban đầu cô đúng là định tránh cho yên thân, cơ mà giờ mặt giáp mặt thế này rồi, thế mà lại còn tránh, làm ngơ như không thấy, thật sự có chút vấn đề.
Nhưng nhìn thấy thì làm gì được chứ? Nhiệt tình chào đón? — Không, thân quen gì đâu mà làm vậy? Hay nhảy cẫng lên vui sướng? — Càng không, làm vậy chẳng khác nào bị dở hơi cả!
Không còn cách nào khác, Lệ Quân chỉ đành miễn cưỡng mỉm cười rồi gật đầu một cái. Những người kia cũng lễ phép đáp lại. Mặc Băng cảm thấy xung quanh có phần gượng gạo bèn lên tiếng phá tan: “Đây là bạn ta, cứ tự nhiên.”
Dù không biết Mặc Băng đang nói phe bên nào nhưng Lệ Quân chủ động gật đầu trước, nói: “Ta là Lệ Quân, hân hạnh làm quen.”
Sau đó thì cũng giống bình thường, từng học sinh lên giới thiệu đôi câu về bản thân.
Lệ Quân khá chăm chú lắng nghe. Người đầu tiên, phá tan một bầu không khí quái lạ, nhiệt tình giới thiệu trước tiên. Hắn nói hắn tên Mục Vu Bân, học cùng với Mặc Băng suốt những năm ở học viện. Nghe quen đúng không? — Cũng chẳng rõ nữa, tóm lại là Lệ Quân từng gặp qua, nói chung cũng biết, đây là một nhân vật không tầm thường. Trước kia cô không biết, dại dột động vào một chút, nhưng giờ thì không dám tái phạm nữa, cô vẫn muốn uống ít thuốc kia một tẹo.
Người tiếp theo, cũng không kém người trước, nhân vật khá chủ chốt ở một vài thế cục. Nữ nhân, tên Liễm Tranh, theo như dân gian nói thì là một tiểu cô nương đang ở độ tuổi đẹp nhất, cực kì hoạt bát đáng yêu. Đây thuộc phe được nhiều người theo đuổi nhưng chỉ nguyện bên người nào đó mà không thể tiết lộ sớm.
Cuối cùng, nhân vật này càng lợi hại hơn, tiết lộ một chút, đây là nhân vật mà người khác đều phải nhường vài phần. Nữ nhân, tên Nhàn Du Anh, tạm thời sẽ không nói nhiều về người này vì người ta căn bản không cần người khác mở miệng để nói này nói kia, làm nổi bật sự tồn tại làm chi. Tính cách trầm ổn nhẹ nhàng, giống kiểu tiểu thư đài các, gương mặt thì miễn chê, đủ loại ghép lại thành một kiểu mỹ nhân vạn người cầu.
Lệ Quân vừa nghe rồi vừa phân tích ra mà ong ong cả đầu, cái đống chữ cô giữ suốt mấy năm cuối cùng cũng có chỗ dùng.
Ừm mà, ở trong một đám đầy ánh sáng của cả thế giới chiếu lại như này thì Lệ Quân cảm thấy mình thật giống một nhân vật mắt có mũi không, được thêm vào để nâng phần sinh động cho bọn họ.
Hầy… bỏ đi… so sánh với bọn họ làm gì trong khi đến một cái cửa cô cũng không có cơ chứ.
Đám ba người kia sau một hồi nói lớn nói nhỏ liền muốn ở đây vài hôm, đương nhiên tiền sẽ trả, nhưng nói với Lệ Quân thì được của nợ gì chứ, phải chờ chủ nhà về rồi tính.
Lệ Quân sau đó cũng không quản nữa, mặc bọn họ tự sinh tự diệt, dù gì thì cũng không chết đói chết rét được đâu mà lo. Với cả bọn họ có sao thì cũng không đến lượt cô chạy ra giúp đỡ.
Lệ Quân bỏ qua cơ hội làm quen với tuyến nhân vật chính mà cô hằng mong ước trước đây. Nói cho cùng thì so với tưởng tượng đầy phong phú và vĩ đại của cô thì gặp mặt như này đơn giản hơn nhiều.
Cứ nghĩ sẽ hồi hộp nhưng không hề, cứ nghĩ sẽ khó nói chuyện nhưng cũng không có. Cảm giác sợ hãi cũng biến mất, cũng như lần đầu nói chuyện tử tế với Mặc Băng, cứ ngỡ sẽ khó khăn nhưng thật ra rất đơn giản. Ngoại trừ cái mác đặc biệt là “nam chính đại nhân” do Lệ Quân gắn vào thì y chẳng có gì khác một đứa trẻ bình thường, chỉ là so với người khác thì y bất hạnh hơn, số phận không tốt hơn. Cũng vì vậy mà cách đối xử của cô với y rất đỗi bình thường, nhiều khi còn quên mất thân phận nọ mà cư xử với y như người một nhà.
Nói tóm lại thì chính là, nghĩ là một chuyện, đến khi nó xảy đến thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Lệ Quân dẫn Tiểu Quyên từ nãy đến giờ nằng nặc đòi đi chơi, cái áo của cô cũng sắp bị đung đưa qua lại đến hỏng rồi. Cô nhấc con bé lên, dùng tay cố định để khỏi rơi, nói nhỏ: “Tiểu Quyên à, con đã đi chơi nhiều như vậy rồi, bây giờ phải ăn cơm, đi ngủ nữa nè, như vậy mới có sức để chiều chơi tiếp ha.”
Tiểu Quyên lắc lắc đầu, bày tỏ sự không chịu: “Không đâu, con muốn đi chơi, Tiểu Quyên muốn đi chơi cơ!”
Lệ Quân thầm thở dài, dạo trước chỉ cần nói tới đi chơi cô nhất định sẽ là người hưởng ứng tích cực nhất, chơi nguyên ngày cũng không vấn đề. Ấy vậy mà giờ đi chơi – thứ vui nhất cũng biến thành một chuỗi mệt mỏi, có lẽ là do tuổi tác lớn dần, tinh thần tích cực đã biến thành thứ gì đó rất khác rồi.
Lệ Quân nói: “Nếu Tiểu Quyên mà vậy là A Ninh sẽ mắng đấy!”
“Không đâu…”. Tiểu Quyên nói xong thì tức khắc ủ rũ, con bé cũng sợ bị mẹ mắng chứ bộ, nhưng việc muốn đi chơi thì không thể bàn cãi được. Xong thì chẳng còn cách nào khác, đành chấp nhận hiện thực không mong muốn này.
Lệ Quân thầm thở phào nhẹ nhõm, giữ được tiểu quỷ này là cô sẽ được ăn no ngủ ngon một bữa trưa. Mà xét cho cùng cũng lạ, A Ninh và Tửu ca cứ đến khi nào cô về là lại lặn mất tăm. Thì ai cũng biết là bọn họ vừa cãi nhau, có người trông con thêm một chút thì thời gian để hòa hoãn tình hình đôi bên càng nhiều, có khi còn hạnh phúc hơn trước.
Nhưng cũng quá quắt vừa thôi chứ, mới sáng bảnh mắt đã rủ nhau đi tìm “chốn tình yêu”, để Tiểu Quyên cho Ngũ Canh trông, lại còn liên lụy đến người vô can nữa chứ. Tuy Lệ Quân không ghét đứa trẻ Tiểu Quyên, hơn nữa còn khá quý, cơ mà cứ phải chơi riết như vậy cô cũng thấy chán, lại còn là chơi xuyên thời gian nữa chứ. Lúc nào thấy mặt cặp đôi cha mẹ kia thì nhất định phải đi đòi lại quyền lợi!
Lệ Quân bế Tiểu Quyên vào trong phòng cạnh bếp rồi thả đứa nhỏ xuống cho nó chạy đi chơi, còn bản thân đứng một bên vặn mình xoắn người cho xương cốt thả lỏng. Dạo này cô đúng thật là già rồi, làm việc ngày càng tốn nhiều sức, vẫn may là ngày trước không có lười biếng nên sức khỏe hiện tại cũng được tính vào hàng tốt. Nếu để đi đánh nhau hay những việc đại loại vậy thì vẫn làm ở mức độ “ổn”.
Ơ mà khoan, không đúng nha, không phải người ta nói người ở mấy thế giới khác đều sống rất dai sao? Chẳng lẽ người đến như cô là ngoại lệ?
…?
Chắc do cô nghĩ nhiều thôi, chuyện xương cốt của bản thân mà mò lan đến cả thế giới thì ma nó cũng không rảnh mà nghe huống chi là tin.
“Quân Quân.”
Một giọng nói từ đằng sau khẽ vang lên cùng một bàn tay đặt lên vai Lệ Quân. Lệ Quân đang mải suy nghĩ chuyện không đâu rất tập trung nên đương nhiên bị giật mình, tim suýt đứt ra. Cô quay lại để xem là tên nào dọa người như vậy, mà với cách gọi thì không cần nhìn cô cũng có thể đoán ra, có phần hơi bất lực, nói: “Ra là đệ, làm ta hết hồn.”
Mặc Băng khẽ mỉm cười, nói: “Quân Quân chăm chú như vậy là đang nghĩ chuyện gì quan trọng sao?”
“Ừm… ờ… thì… cũng không hẳn…?”. Lệ Quân lớ ngớ phát ra vài âm rồi chốt hạ bằng vài từ rất có “ý nghĩa”. Thì cũng đúng thôi, chuyện cô nghĩ quá mức dở người, quá mức khó tin, mà cho dù Mặc Băng tin thì đã sao? Chẳng lẽ bảo hôm nào rảnh đôi ta cùng trò chuyện nhiều hơn? — Hờ, cô rảnh nhưng y không rảnh, chỉ cần thế thôi là chấm hết rồi.
Mặc Băng khẽ nhíu mày, y biết ở đây có phần nói dối nhưng lại thấy không chất vấn nổi, thế là đành thôi, cứ giữ lại trước đã, sau này có cơ hội thích hợp hơn thì sẽ hỏi.
Lệ Quân không được tự nhiên, định co giò bỏ chạy nhưng rồi lại chẳng biết chạy đi đâu, cái nhà có chút xíu, cho dù trốn kĩ thì cũng nửa ngày là chắc chắn sẽ đụng mặt. Nói thật thì, chạm mặt như vậy còn không tự nhiên, ngượng hơn gấp bội…
Lệ Quân hỏi: “Sao đệ lại ở đây? Những người kia thì sao, tính bỏ mặc họ hả?”
Mặc Băng không chần chừ mà đáp: “Đều lớn cả rồi, hơn nữa còn có ba người, dù thiếu ta cũng chẳng thiếu chuyện để nói.”
Xin lỗi, nhưng mà, cái này là… ra mặt người lớn hả…?
Nghĩ đến đây Lệ Quân khẽ bật cười, ra mặt người lớn cũng đúng thôi, lớn thật rồi mà.
Mặc Băng thấy cô đột nhiên bật cười, cảm xúc trong lòng liền lộn xộn hết lên. Nói thật thì từ đầu y đã luôn biết, gặp lại nhất định sẽ khó có thể trở lại như trước, đấy còn chưa kể loại tình cảm kia. Nhưng khi thấy cảnh như này y không nhịn được mà khẽ cười, nụ cười này cũng không làm thay đổi nét gì trên mặt nên nếu không nhìn kĩ khẳng định sẽ không nhận ra.
“Quân Quân sao lại cười? Có chuyện gì vui sao?”
Lệ Quân đối với câu hỏi này đột nhiên lại không trốn tránh nữa, cô có cảm giác nếu nói ra thì cũng không có vấn đề: “Không hẳn, chẳng qua là cảm thấy người nào đó trưởng thành rồi thôi.”
Mặc Băng để ý thấy khi Lệ Quân nói còn nhìn qua mình vài lần, y chợt nhận ra cái người cô bảo “trưởng thành” kia là ai, tâm trạng cũng tốt theo cấp bậc số đếm, có phần hùa theo nói: “Vậy sao? Nhưng chỉ là như vậy thôi mà, đâu có gì mà phải cười chứ?”
Lệ Quân không nói nữa, chỉ quay qua nhìn Mặc Băng một cái cùng nụ cười mang ý nghĩa, nếu muốn biết thì tự suy ngẫm đi. Mặc Băng cũng hiểu ý nghĩa đó, trong lòng cũng đã suy ngẫm ra, khẽ cười đáp lại.
Ngũ Canh ở một bên cầm cái thớt, thật sự muốn một phát ném luôn cái thớt trong tay vào mặt hai người đang cười qua cười lại kia, cảnh này không những “dị ứng” mà còn cực kì ngứa mắt.
Nếu không có chuyện gì thì ngưng cười với nhau hộ cái đi!!
Ngũ Canh nắm tay, cho lên miệng ho một cái, phá tan đại cục cười như mấy đứa điên kia, nói: “A Lệ, hoa quả đâu, mau đưa ta.”