CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢC NAM CHÍNH YÊU TÔI - Chương 46: - Nhận ra điều kì lạ
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢC NAM CHÍNH YÊU TÔI
- Chương 46: - Nhận ra điều kì lạ
Sau khi Lệ Quân đuổi theo Ngũ Canh đến một góc khuất thì mới ngưng lại, len lén nhìn về phía Mặc Băng một lúc rồi quay sang nói với Ngũ Canh: “Ngũ Canh, ngươi thấy Băng Băng có gì khác lạ không? Sao ta cứ thấy kì kì.”
Mặc dù nói Lệ Quân không suy nghĩ nhiều, nhưng, chỉ là không suy nghĩ nhiều chứ suy nghĩ thì vẫn có. Chỉ là cô bị canh dụ đi, làm đánh mất sự tập trung nên mới không nói nhiều thôi…
Ngũ Canh hờ hững uống một ngụm canh: “Nói thật thì với ta mà nói tên tiểu tử đó luôn khác lạ rồi.”
Lệ Quân nhiệt tình phản đối kiểu trả lời cho có này, cô giằng lấy bát canh: “Không phải khác lạ của ngươi mà là của ta!”
“…”. Lại còn khác lạ của ta với của ngươi nữa…?
Lệ Quân bắt đầu dùng thìa múc canh lên, thấy ngon thì gạt thìa sang một bên, trực tiếp uống bằng bát: “Canh này ngon đó, cho bữa tối hả?”
Ngũ Canh giật lấy bát canh, lườm nhẹ cô một cái: “Ừ, không thì chẳng lẽ ta nấu riêng cho ngươi?”
“Ây dô, đại ca, nói gì kì vậy, chẳng phải trước đây anh đều nấu cho em ăn sao?”
Ngũ Canh giật giật khóe miệng, quay đi, gạt cô sang một bên: “Bớt bớt đi, mấy lời này tốt nhất đừng nên nói!”
“Sao vậy?”
“Sến!”
“Ò, vậy hôm nay không nói nữa.”
“Ngươi…!”
“Sao nữa?”
“…”. Ngũ Canh không nói nổi nữa, phất áo rời đi. Hắn căn bản là không nói lại nổi mấy lời của Lệ Quân, dạo này mặt cô còn dày lên, càng khó nói lại.
Lệ Quân đứng ngơ ngác một hồi rồi cũng tìm chỗ rời đi. Nhưng xét thế nào cũng phải đi qua chỗ Mặc Băng, tuy chắc không có vấn đề gì nhưng đối mặt với y vẫn khá khó.
Cơ mà biết sao được, không sớm thì muộn, vẫn phải đối mặt thôi. Vậy nên đối mặt sau vẫn tốt hơn…
Hay là… cô đi tìm Tiểu Quyên rồi rủ con bé đi chơi…?
Hừm… không được… nếu đi chơi thì đến gần tối mới về được, mà như vậy lỡ Tiểu Quyên gặp vấn đề gì thì cô cũng không đảm bảo sẽ giúp ngay được…
Haizz… tính sao cũng không được hết trơn! Vậy thì về phòng rồi ngồi yên chờ đến bữa tối là được!
Suy nghĩ vừa rồi cũng không tồi nên Lệ Quân quyết định sẽ làm theo luôn. Nhưng đi kiểu gì thì vẫn là phải gặp Mặc Băng, hoặc ít nhất là chạm mặt trước.
Nhìn thấy Mặc Băng phát hiện ra Lệ Quân và đang hướng về phía này thì… Thôi được rồi, cô chấp nhận số phận éo le này…
Mặc Băng nhanh chóng chạy đến, sắc mặt cũng chuyển, biến thành tươi tỉnh, hỏi: “Quân Quân đi đâu vậy?”
Lệ Quân cũng thành thật trả lời: “Ta về phòng nghỉ một chút ấy mà.”
“Về phòng nghỉ ngơi? Ta đi cùng nhé?”
“…”. Lệ Quân ngâm nga một lúc rồi gật đầu, nói: “Được… để ta đi tìm chìa khóa.”
Lệ Quân đang chuẩn bị rời đi thì tay cô đột nhiên bị Mặc Băng giữ lại. Cái sức kéo của y khá là… à, rất là mạnh nên cô muốn đi tiếp cũng không đi nổi.
Lệ Quân quay đầu lại, hỏi: “Sao vậy?”
Mặc Băng không trả lời mà còn hỏi ngược: “Sao lại đi lấy chìa khóa?”
“Còn sao nữa, phải có phòng thì đệ mới nghỉ được mà đúng không?”
“…”. Ý ta không phải như vậy…
Lệ Quân định gạt tay Mặc Băng ra, nhưng nghĩ lại thì lại thôi, dù gì cũng chẳng có gì to tát, với lại dẫn y đi cho quen đường cũng được. Thế là cô cứ để như vậy rồi dẫn y tham quan luôn, cơ mà chỉ là mấy chỗ bình thường cô hay tới thôi.
Sau khi đóng vai là hướng dẫn viên tham quan du lịch thì Lệ Quân dẫn Mặc Băng tới một phòng nọ, cô lấy chìa khóa mở cửa rồi cả hai cùng tiến vào. Bên trong cũng không có gì quá sang trọng, một giường một bàn ghế, vậy thôi. Ở phía góc phòng có treo một đống chìa khóa màu bạc, chia thành ba, bốn loại, Lệ Quân chọn đại một cái rồi quay lại khóa cửa xong rời đi.
Tay Lệ Quân vẫn được Mặc Băng nắm, nhưng ngược đời là cô là người dẫn đi chứ không phải y. Chuyện như này xảy ra làm cô đột nhiên nhớ tới ngày y còn bé, lần đầu dẫn y ra chợ mua đồ. Lúc đó y giống hệt một thú nhỏ sợ sệt, không dám đi lung tung, chỉ nắm chặt lấy tay rồi bám sát theo cô.
Khi vào mua quần áo còn kinh khủng hơn, Mặc Băng nhìn thấy mấy thứ vải vóc sáng bóng còn như nhìn thấy quỷ, lông nhím dựng đứng hết lên, cảnh giác cực kì. Nếu không phải lúc đó có Lệ Quân thì e rằng đến một sợi vải hoàn chỉnh tiệm đó cũng không còn.
Nhưng, khi Lệ Quân chọn quần áo thì Mặc Băng cực kì ngoan, mặc sức cho cô lựa tới lựa lui. Lúc đó y gần như biến thành một con búp bê thử đồ, không phải do quần áo quá lòe loẹt hay gì mà là do đồ quá nhiều, nhiều đến độ nhìn sắc mặt chủ tiệm giống như vừa trả xong món nợ lớn. Cơ mà vì y lúc đó đang tuổi ăn tuổi lớn nên là… mỗi bộ mặc nhiều nhất ba lần liền phải bỏ vì chật.
Từ đó Lệ Quân cũng biết điều, thương tiền hơn nên mỗi lần đi chọn chỉ mua hai đến ba bộ. Nhưng mà… nói thật thì… lúc đó… Mặc Băng phát triển hơi nhanh…
Nghĩ đến một thiếu niên lớn lên tính theo ngày, tính theo tháng thì thanh niên trước mặt đúng là khác xa…
… Cơ mà nghĩ đến mấy chuyện lúc trước làm cô cũng có chút buồn cười, vẫn may là kìm xuống được.
Còn về phía Mặc Băng cũng vui không kém, nhưng mà cái vui của y lại hoàn toàn khác cái vui của cô.
Y được nắm tay người mình thích, lại còn không bị gạt ra nữa. Dù lúc nhỏ những việc như này có thể nhiều gấp chục lần, nhưng, nếu nói cảm giác thì hoàn toàn khác biệt. Lúc nhỏ chỉ muốn dựa vào người kia để có cảm giác an toàn, hiện tại là muốn người đó dựa vào mình để cho mình bảo vệ.
Tuy nhiên, cái hành trình đợi người kia dựa vào thì có hơi… dài…
Sau khi đi một lúc nữa thì đến một căn phòng, hiện tại Lệ Quân mới gạt tay Mặc Băng ra, rồi đặt vào lòng bàn tay y chiếc chìa khóa vừa rồi, nói: “Phòng ta với Ngũ Canh ngay sát, có gì cần hỏi cứ đến tự nhiên nhé.”
Mặc Băng ngoan ngoãn gật đầu, Lệ Quân nhìn xong liền đi về phòng đóng cửa rồi lăn lên giường nằm. Cô lúc này vẫn chưa vội ngủ, chỉ nhắm mắt tiến vào bên trong nhẫn không gian để kiểm tra vài thứ linh tinh cùng đọc mấy quyển sách. Vì trong này thời gian so với bên ngoài cũng không tính là nhiều, nên là dù Lệ Quân có đọc mỏi mắt cũng không hết một ngày.
Sau khi làm xong mấy chuyện lặt vặt thì Lệ Quân mới trở lại, chính thức đi ngủ.
Lệ Quân ngủ một mạch đến gần tối, trăng đã lên, màn đêm tĩnh mịch hiện ra. Một tiếng gõ cửa có như không có, vì nó căn bản không quá ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, cho đến khi có tiếng nói vang lên: “Quân Quân? Quân Quân? Tỷ có ở bên trong không? Có thì trả lời ta đi.”
“Có… đợi chút…”. Lệ Quân từ trong giấc ngủ ngon tỉnh dậy, giọng vẫn còn đầy ngái ngủ nói.
Mặc Băng vừa gật đầu vừa “Ừm” một tiếng.
Lệ Quân cũng rất nhanh rời khỏi giường, mở cửa phòng, thấy Mặc Băng so với hồi chiều đã thay một bộ quần áo khác, có lẽ đã tắm rồi.
Mặc Băng nói: “Đi ăn cơm thôi.”
“Đệ cứ đi trước đi, ta đi tắm trước đã.”. Gì chứ tính ra cô đã gần hai ngày chưa tắm, bây giờ cơ thể đúng là hơi khó chịu.
“Vâng.”
Lệ Quân thực hiện nhiệm vụ tắm cũng rất nhanh gọn lẹ, không mấy chốc là đã xong. Cô gội đầu nên tóc để rũ xuống hết một lượt, đuôi tóc có phần xoăn nhẹ, không biết lúc trước có đẹp hay không, nhưng hiện tại thì nghe có phần khá lộn xộn.
Mà mặc kệ, không sao!
Quần áo cũng đã được thay bằng một bộ khác tương tự với bộ trước, có điều màu nhạt hơn một chút. Nhìn chúng cũng không quá khác biệt nên nhiều khi bị nhầm thành mặc lại đồ. Cơ mà hình như cũng không ai nói kiểu câu này, đầy người trang phục giống hoặc mặc lại y nguyên hôm trước cũng chẳng ai nói gì. Chẳng qua cô thích nên thay thường xuyên thôi.
Hôm nay bữa cơm được diễn ra ở một nơi đầy gió mát trong lành, có thể ngắm cảnh sắc nên thơ… Ừm… tóm gọn là ở ngoài sân ấy.
Lệ Quân rất nhanh liền nhập tiệc, bọn họ uống vài chén rượu rồi mới thưởng thức đồ ăn. Cảnh được nhìn thấy ở thời điểm hiện tại đúng là rất yên bình, cô chọn nghỉ vài hôm đúng là ý kiến sáng suốt.
Bữa tiệc cũng rất nhanh đến hồi tàn, ai nấy đều đã no say, nhưng chưa có ai về phòng ngủ vì một vấn đề —
A Ninh sau khi nếm được vị rượu liền điên cuồng uống, mặc cho Tửu ca ngăn cản. Mà đến đấy thôi thì không có vấn đề, chỉ là… A Ninh quyết để Lệ Quân uống tới cùng với mình…!
Đã bảo mà… về là chỉ có bị hành uống rượu thôi!
Ban đầu thì đúng là uống bằng chén, nhưng không lâu sau thì biến thành bát…
Và, Lệ Quân vẫn bị ép phải uống, nếu không uống thì hôm nay cũng như sau này sẽ không được yên, nhưng nếu uống thì chẳng khác nào muốn ngày mai sống không bằng chết…
Nói thật thì… lựa chọn nào cũng tệ như nhau…
Thôi thì… uống nay “chết” mai vậy…!
Thế là Lệ Quân bắt đầu dốc lòng uống rượu cùng A Ninh, uống hết một đống rượu được tính bằng đơn vị chum nhỏ. Tửu ca thấy vậy liền khuyên A Ninh: “A Ninh à… uống như này là nhiều lắm rồi, nên dừng thôi…”
A Ninh gạt tay Tửu ca ra, gương mặt đỏ bừng nhưng vẫn quyết tâm bên rượu, giọng nấc: “Đừng nói… nữa…! Không phải chàng… đi dọn bát rồi… sao…! Mau… đi tiếp đi…!”
Tửu ca thở dài, nhìn Lệ Quân hoa mắt chóng mặt lắc đầu tới lui để giữ tỉnh táo. Chung quy cũng là do hắn hại cô, nếu không gọi cô về thì chuyện cũng không tới nỗi như này…
“A Ninh à… nàng xem Lệ Quân đã như kia rồi mà… Nàng cũng nên nghĩ cho con nữa chứ…”
A Ninh như chợt nhớ ra gì đó, vội bỏ rượu qua một bên, lấy tay xoa xoa bụng, ánh mắt cực kì dịu dàng: “Đúng ha… dừng thôi…”
A Ninh vừa nói xong Tửu ca liền gật đầu, diễn biến lần này mới là đúng. Sau đó Tửu ca dìu A Ninh đi về phòng, A Ninh ngoan ngoãn đi theo.
Lệ Quân coi như được giải thoát một kiếp, cô chống tay lấy đà đứng dậy, nhưng đầu óc chính là quá quay cuồng, nhìn một ra ba nên liền trượt tay suýt ngã. May là Mặc Băng ở bên cạnh nhanh nhạy, thấy có vấn đề liền sẵn sàng hỗ trợ cô. Y đỡ được cô, tư thế sẽ rất đẹp và tuyệt vời nếu cô không say rượu.
Lệ Quân dùng cơ thể Mặc Băng để làm chỗ bám rồi đứng thẳng. Khoảnh khắc vừa rồi cô thật sự là lộn ruột, đồ trong bụng đều đảo như điên lên, chút nữa là nôn ra…
Lệ Quân nhìn gương mặt đẹp đẽ trước mắt mà không khỏi cười, đột nhiên gương mặt ấy biến đổi. Cũng không phải biến đổi gì thái quá như đầu trâu mặt ngựa xuất hiện, chỉ là biến thành một gương mặt lâu rồi không thấy – Lạc Thiện Quân!
Quả không hổ là hai cha con, dù ít dù nhiều thì nhất định sẽ có phần giống, cơ mà trong lúc đầu óc không ổn định này Lệ Quân lại hoàn toàn không nhận ra.
Ban đầu Lệ Quân cứ đứng cười cười nhưng sau thì ngay lập tức dở chứng điên khùng.
Cô nhíu nhíu mày nhìn người trước mắt, muốn ba người trước mắt hợp thành một: “Sao… lắm người… như này…?”
Mặc Băng cảm thấy là lạ, giơ tay lên khua khua trước mặt cô vài cái, giọng có phần lo lắng: “Quân Quân? Có sao không?”
Nhìn thấy gương mặt giống Lạc Thiện Quân đôi ba phần Lệ Quân liền không kìm được mà ôm lấy, nước mắt cũng từ đấy mà tuôn rơi: “Sao ông lại… bỏ tôi… Cái loại gì mà… không có… lương tâm. Tôi đã… làm hết sức… rồi mà… sao không trả… con trai…”. Chưa kịp nói hết thì Lệ Quân liền ngất (ngủ) đi khi đang ôm Mạc Băng.
Câu hoàn chỉnh sẽ như này: Sao ông lại bỏ tôi lại cái chốn này, đáng lẽ ra nếu bỏ phải có thêm thưởng chứ. Cái loại gì mà không có lương tâm tâm! Tôi đã làm hết sức rồi mà, sao không trả thêm? Trả thêm thì ông phá sản chết à! Con trai ông lớn như này rồi kia mà, đồ thằng cha tệ bạc! Và vân vân loại từ ngữ khác…
Vừa khóc xong liền ngủ ngon được như vậy là vì căn bản Lệ Quân chỉ đột nhiên nhớ ra khi nhìn thấy loại gương mặt kia chứ không quá để ý trong lòng.
Nhưng đó chỉ là về phía Lệ Quân, Mặc Băng thì hoàn toàn ngược lại. Y được cô ôm thì đương nhiên rất vui, dù cho lí do có hơi dở tệ nhưng y căn bản không quan tâm. Cho đến khi Lệ Quân đột nhiên bật khóc, lại còn nói về những chuyện khó hiểu? Cái gì mà bỏ? Cái gì mà không có lương tâm? Rồi còn con trai? Rốt cuộc là đang ám chỉ cái gì?
Y không muốn tin và cũng sẽ không tin loại chuyện chợt nảy ra trong đầu này, y biết cô cũng không như vậy. Nhưng, cảm giác vẫn rất rất rất khó chịu…!