CÔ ẤY BỆNH KHÔNG HỀ NHẸ - Chương 36: Nhượng Nhượng đẹp nhất
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CÔ ẤY BỆNH KHÔNG HỀ NHẸ
- Chương 36: Nhượng Nhượng đẹp nhất
“Muốn ngồi cùng bàn với cậu, sau đó giả bộ như mượn bút của cậu, nhân cơ hội sờ tay cậu.”
“Hoặc là, làm bộ rơi bút, lúc cúi xuống nhặt lên, thì giả vờ như vô tình chạm vào chân của cậu.”
Phải, trách mình.
Trách ngoại hình của mình không đủ đẹp, không có cái loại năng lực khiến cho cậu ấy yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng mà, thành công đương nhiên là dựa vào nỗ lực.
Mình chính là một ví dụ.
—— 《Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại》
Chú ý đến ánh mắt của Tô Tại Tại.
Trương Lục Nhượng liếm môi, muốn rút lại lời nói.
Nhưng anh thật sự không biết nên đổi thành nói gì, để cho cô cảm thấy anh không dồn hết tâm tư.
Còn không đợi anh nói.
Thì Tô Tại Tại đã chậm rãi mở miệng.
“Nhượng Nhượng, tớ nói cho cậu biết. Bình thường mà nói, thì trong kiểu tình huống này tớ nên tức giận với cậu mới đúng.”
“…”
“Nhưng mà chỉ có bảy ngày, nên tớ sẽ không lãng phí thời gian cho việc này.”
Giọng của cô nhỏ xuống mấy phần, như thể đang lẩm bẩm một mình.
Đầu cũng cúi thấp, giống như đang dụ người ta xoa.
Trái tim của Trương Lục Nhượng lập tức mềm mại rối tung lên.
Anh mở miệng, nói nhỏ: “Tôi…”
Còn chưa nói hết.
Thì Tô Tại Tại đã ngẩng đầu lên, nói nhỏ: “Vậy ghi nợ trước đi.”
“…”
“Đợi sau này rảnh rỗi, tớ sẽ lại dạy dỗ cậu.”
“…”
Cô tận tình khuyên bảo nói: “Nhượng Nhượng, làm người thì không được ỷ vào được cưng chiều mà kiêu ngạo.”
“…”
“Ôi, cậu thật sự bị tớ chiều hư rồi.” Nói đến đây, Tô Tại Tại có chút tự hào.
Trương Lục Nhượng ngoảnh mặt đi, không muốn chú ý đến cô.
******
Thời tiết giữa hè, oi bức không gió.
Con đường nhựa bị phơi nắng đến xuất hiện chút ánh bạc.
Người đi đường cầm dù che nắng, đi đi lại lại vội vàng.
Tô Tại Tại cuống cuồng ra ngoài, nên không mang theo dù.
Cô sờ trán, đề nghị: “Nhượng Nhượng, chúng ta đến quán cà phê gần đây từng đi lần trước ăn gì đó đi.”
Trương Lục Nhượng gật đầu: “Được.”
Sau đó, anh lấy ra một chiếc dù đen tuyền từ trong cặp, đưa cho Tô Tại Tại.
Tô Tại Tại vô thức nhận lấy.
Cô cầm dù, nhưng lại không di chuyển.
Trương Lục Nhượng đợi nửa phút, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tô Tại Tại thở dài một tiếng, “Chính là đột nhiên cảm thấy, sau này hai chúng ta kết hôn, thì những việc như thay bóng đèn sửa ống nước đoán chừng đều là tớ làm.”
Trương Lục Nhượng: “…”
Tô Tại Tại vừa nói vừa mở dù, đưa tay lên cao.
“Đến đây, da mỏng thịt mềm, không thể phơi nắng.”
“… Tự cậu che đi.”
“Tớ vừa nãy, nói đạp xe đạp đi đón cậu, cậu đã từ chối tớ.”
“…”
“Bây giờ tớ muốn cầm ô cho cậu, cậu cũng từ chối tớ.”
“…”
Tô Tại Tại liếc nhìn anh, nhân cơ hội chạm vào tay anh.
Sau đó như không có chuyện gì nói: “Cậu thật giống một tiểu công chúa.”
Trương Lục Nhượng nhíu trán, cầm lấy chiếc dù trong tay cô.
Mặt dù nghiêng qua một bên, hơn phân nửa che cho cô.
Tô Tại Tại quay đầu, nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm dù của anh.
Trắng nõn thon dài.
Cô cúi đầu nhìn của mình một chút, hơi nghiêm túc hỏi: “Nhượng Nhượng, cậu cảm thấy lần đầu tiên chúng ta nắm tay là tớ chủ động hay là cậu chủ động?”
Loại câu hỏi này mà lại hỏi trực tiếp sao…
Trương Lục Nhượng có hơi không biết làm sao.
Anh còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.
Thì đã nghe Tô Tại Tại buồn rầu mở miệng.
“Ôi, không thể trông cậy vào cậu mà.”
Trương Lục Nhượng hơi không vui, thấp giọng nói: “Tô Tại Tại.”
Nghe vậy, Tô Tại Tại càng tiếp tục tiến lên.
“Khi nào thì vị trí của tớ mới có thể từ Tô Tại Tại thành Tại Tại?”
“…”
“Cậu xem, cậu lại không nói gì.” Tô Tại Tại bắt đầu dạy dỗ anh, “Ngoại trừ nụ hôn và cái ôm đầu tiên là tớ ép cậu chủ động, thì đoán chừng sau này cái gì cũng đều là tớ chủ động.”
Anh quay mặt đi, không nói gì.
Tô Tại Tại bẻ ngón tay, nói từng điều một.
“Nắm tay còn chưa thử, còn có gì mà… à, cởi quần áo… ở trên giường…” Nói đến chỗ này, cô dừng một chút, lẩm bẩm nói, “Nghĩ như vậy hình như cũng không tệ.”
Trương Lục Nhượng quả thực không thể chịu đựng được nữa.
“Đừng có nói bậy bạ.”
“Được rồi, cũng là tớ chủ động.” Tâm trạng của Tô Tại Tại rất thoải mái, không so đo với anh nhiều như vậy nữa, “Dáng dấp cậu đẹp là đủ rồi.”
“…” Quên đi, anh không nói nữa.
Vài phút sau, Tô Tại Tại lại nói: “Nhưng mà tớ vẫn muốn nhìn thấy dáng vẻ hoang dã mất khống chế của cậu.”
Cảnh vật trầm mặc trong giây lát.
“Tô Tại Tại.” Anh nhàn nhạt nói.
“Hả?”
Trương Lục Nhượng lần đầu tiên đe dọa cô.
“Cậu còn không bình thường nữa thì tôi về nhà.”
“…”
******
Hai người bước vào một quán cà phê.
Trong quán có một vài người ngồi rải rác, rất yên tĩnh.
Ánh đèn hơi mờ, bầu không khí mập mờ.
Tìm một chỗ để ngồi xuống.
Trương Lục Nhượng gọi một ly cà phê.
Anh suy nghĩ một chút, rồi gọi cho Tô Tại Tại một ly trà sữa uyên ương [1] và một chiếc bánh sô cô la nham thạch [2].
[1] Trà sữa uyên ương (Yuan yang milk tea) là một thức uống rất phổ biến ở Hong Kong. Đó là sự kết hợp độc đáo giữa cà phê và hồng trà (hoặc trà sữa). Trà sữa uyên ương mang hương vị đắng, nồng đặc trưng của cà phê, cùng vị thanh của trà, xen với vị ngọt nhẹ của đường cùng vị thơm đặc trưng.
[2]
Tô Tại Tại chống cằm, còn đang nghĩ về chuyện vừa nãy.
“Nhượng Nhượng, cách cậu đe dọa người khác, hồi tiểu học tớ đã từng dùng.”
“…”
Cô cười hì hì bắt chước: “Hừ! Nếu còn như vậy thì tớ về nhà!”
Trương Lục Nhượng không biểu cảm nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh nói nhỏ: “Cậu về đi.”
“…”
Tô Tại Tại lập tức đổi chủ đề.
“Để tớ nói cho cậu biết, Khương Giai và Quan Hãn đã quen nhau.”
“Ừ.”
“Hai người bọn họ vừa vặn đều ở chung lớp 12 ban tự nhiên.”
“…”
“Tớ còn chưa nếm trải cảm giác ở cùng lớp với cậu.” Tô Tại Tại chán nản nói.
Anh nhìn sang.
Tô Tại Tại nhếch môi, bắt đầu nói với anh những ý nghĩ biến thái trong đầu.
“Muốn ngồi cùng bàn với cậu, sau đó giả bộ như mượn bút của cậu, nhân cơ hội sờ tay cậu.”
“…”
“Hoặc là, làm bộ rơi bút, lúc cúi xuống nhặt lên, thì giả vờ như vô tình chạm vào chân của cậu.”
Tô Tại Tại càng nghĩ càng cảm thấy cách trêu người này thật tốt.
Cô vui vẻ hỏi: “Cách này của tớ có phải sẽ theo đuổi cậu dễ dàng hơn không.”
Trương Lục Nhượng im lặng một lúc, nghiêm túc nói: “Tôi có thể sẽ báo cảnh sát.”
Tô Tại Tại nhất thời không biết phải nói gì.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc kia của anh, cô thật sự muốn bật cười.
Nhưng mà cô nghĩ tới tương lai.
Cùng một trường đại học, cùng một con đường tiến về phía trước.
Tô Tại Tại lắc đầu, hỏi nhỏ: “Nhượng Nhượng, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau phải không?”
Cô cảm thấy tình yêu của cô, quá nóng bỏng.
Giống như cả đời, cũng không thể cháy hết.
Nghe như vậy, Trương Lục Nhượng đã rất ngạc nhiên.
Ánh mắt của hai người chạm nhau.
Lúc Tô Tại Tại thấy anh cong môi, thì thấp giọng nói: “Ừ.”
Cô có biết không?
Không phải chỉ có cô là không thể rời bỏ anh.
Anh cũng không thể rời bỏ cô.
******
Sau khi ăn bánh xong, Tô Tại Tại vẫn chưa muốn về nhà.
Cô ôm má, hỏi: “Vậy lần sau cậu trở lại chính là vào kỳ nghỉ đông phải không”.
“Ừ.” Anh trầm giọng đáp.
“Nhưng mà kỳ nghỉ đông cũng bao gồm cả năm mới, nếu tính như vậy, thì cũng chưa đến nửa tháng.”
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô bỗng sa sút rất nhiều.
Trương Lục Nhượng cũng không biết nên nói gì.
Một lúc sau.
Tô Tại Tại bất mãn lẩm bẩm: “Vừa mới ở bên nhau thì đã ở nơi khác rồi, vận may của tớ cũng thật…”
“…”
“Trường của cậu có bạn nữ nào xinh đẹp không?” Cô hỏi.
Trương Lục Nhượng nghiêm túc suy nghĩ: “Không biết.”
Tô Tại Tại trợn to hai mắt, chỉ trích anh: “Cậu lại còn nói không biết, cậu không phải nên nói không có ngay lập tức sao? Cho dù người có xinh đẹp hơn nữa đứng ở trước mặt cậu, thì cậu cũng phải cảm thấy tớ là đẹp nhất.”
Trương Lục Nhượng nhìn cô, cảm xúc trong đáy mắt không biết tên.
Giống như đang đấu tranh để trả lời.
Một lúc sau, anh cúi đầu xuống.
Không dám nhìn cô.
“Tôi thích cậu.”
Nhịp tim của Tô Tại Tại lỡ nửa nhịp.
Cô còn chưa kịp kích động, thì đã nghe thấy Trương Lục Nhượng tiếp tục nói: “Không phải bởi vì khuôn mặt của cậu.”
“…”
Tại sao cô lại cảm thấy, đại mỹ nhân đi tới thành phố B một chuyến.
Hình như không còn đơn thuần dễ thương giống như trước đây vậy.
Tô Tại Tại không muốn nói thêm nữa.
Trương Lục Nhượng thở dài một tiếng, chủ động nói: “Cậu phải chăm chỉ học tập.”
“… Ồ.” Thầy chủ nhiệm lại đến.
“Kiểm tra năng lực sẽ diễn ra vào học kỳ sau, đừng không chịu nghe mấy môn khoa học tự nhiên nữa.”
“Ừm.” Tô Tại Tại bắt đầu qua loa lấy lệ.
Anh im lặng.
Có lẽ là qua một vài phút.
“Tôi không an tâm.” Anh lẩm bẩm.
******
Sau khi uống hết ngụm trà sữa cuối cùng, hai người đứng dậy, đi về nhà.
Thời tiết bên ngoài bỗng trở nên u ám.
Mây đen lớn ùn ùn kéo tới, vô cùng dày đặc, giống như sắp có giông bão.
Thấy vậy, Tô Tại Tại cũng lười che dù.
Cô đi tới bên cạnh Trương Lục Nhượng, cười hì hì nói: “Nhượng Nhượng, cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
“… Ừ.”
“Vậy cậu nghĩ gì?”
Chính là … lần đầu tiên gặp nhau đã bị cô mắng, thì có cảm nhận gì.
Anh hình như cũng không bởi vì việc này, mà đối xử không tốt với cô.
Trương Lục Nhượng không trả lời.
Tô Tại Tại đột nhiên bật cười, nói: “Tớ cảm thấy, lúc ấy có lẽ cậu đang nghĩ …”
Anh nghiêng đầu, kiên nhẫn chờ câu nói tiếp theo của cô.
“Làm sao dụ dỗ được tớ.”
Trương Lục Nhượng dường như hoàn toàn không thể hiểu được tại sao cô lại đưa ra kết luận như vậy.
Anh lập tức nhíu mày, gằn từng chữ một: “Đừng nói nhảm.”
Tô Tại Tại không biết xấu hổ nói: “Tớ nào nói nhảm.”
“…”
“Cậu chỉ thiếu chút là giơ bảng kêu tớ mau mau thích cậu, sau đó theo đuổi cậu.” Tô Tại Tại càng nghĩ càng cảm thấy có lý, “Cậu thật hạnh phúc, cái gì cũng không làm, mà cũng có thể lấy được một cô vợ xinh đẹp.”
Trương Lục Nhượng không nói gì, mặc cho cô nghĩ bậy.
“Tại sao tớ lớn lên không có kiểu dáng vẻ có thể làm cho cậu yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ.” Cô đột nhiên cảm thấy có chút chạnh lòng.
Anh đột nhiên mỉm cười.
Đưa tay xoa tóc cô, nói: “Như vậy đã rất tốt.”
******
Hai người đi vào tiểu khu.
Nhìn thấy một cặp sinh đôi đi ngang qua, Tô Tại Tại chợt nhớ đến bức hình mà cô nhìn thấy trên Weibo trước đây.
Cô vừa mở điện thoại lên, vừa hỏi: “Nhượng Nhượng, cậu có anh trai không?”
Trương Lục Nhượng lắc đầu: “Không có.”
Tô Tại Tại không cho anh xem tấm hình kia.
Một lúc sau.
Trương Lục Nhượng nói tiếp: “Chỉ có một em trai, kém tôi một tuổi.”
Nghe thấy như vậy, Tô Tại Tại vô cùng tò mò.
“Cậu có em trai á?”
“Ừ.”
“Hai người lớn lên có giống nhau không?”
Trương Lục Nhượng suy nghĩ về điều đó, cũng không chắc lắm.
“Có lẽ giống nhau.”
“Tính cách cũng giống sao?” Tô Tại Tại tiếp tục hỏi giống như yêu ai yêu cả đường đi lối về vậy.
Lần này anh trả lời rất nhanh: “Không.”
Tô Tại Tại muốn tiếp tục hỏi.
Trương Lục Nhượng chủ động mở miệng nói: “Tính cách em ấy rất tốt.”
Cởi mở hướng về phía trước, giống như ánh mặt trời.
Không giống như anh, cô độc lại ít nói.
Tô Tại Tại chớp mắt, nghiêm túc nói: “Cậu cũng rất tốt.”
Trương Lục Nhượng không nói gì.
Hình như lạnh đi trong giây lát.
Tô Tại Tại nửa đùa nửa thật: “Ai trong hai người nhìn đẹp hơn vậy.”
Anh vẫn trả lời rất nhanh.
“Em trai tôi.”
Tô Tại Tại hừ một tiếng, sửa lời của anh.
“Nhượng Nhượng nhà tớ đẹp nhất.”
Anh đột nhiên cúi đầu, cong môi.
Thấy vậy, Tô Tại Tại tiếp tục khen anh.
“Đẹp đến mức khiến cho người ta chết mê chết mệt.”
Trương Lục Nhượng cười thành tiếng.
Sau đó, anh thừa nhận một cách nghiêm túc.
“Ừm.”