CHUYỆN LẠ Ở BỆNH VIỆN HIỆP TẾ ĐỒNG HOA TRUNG - Chương 48
Giờ cuối cùng
Âm thanh đột nhiên im bặt.
Băng cassette dừng ở đây.
Sẽ không bao giờ có tiếng Lộ Hiểu Vân hay Nghiêm Ương vang lên nữa.
“Nghe thấy chưa?” Tôn Chính tới gần Lộ Hà, hỏi, “Anh hai anh, bị ‘nó’ lựa chọn làm ‘nó’ tiếp theo, Lưu Tần là kẻ thay thể…”
Lộ Hà giật giật mí mắt, giương mắt lên nhìn hắn.
“Tôi thưởng thức điểm này của Lộ gia các anh.” Tôn Chính nhìn lại Lộ Hà, “Anh ta là người đầu tiên, chiến thắng ‘nó’.”
Ánh mắt Lộ Hà dời về phía chìa khóa xà cừ trên mặt đất, bên trên ẩn ẩn hiện lên vết rạn.
Suy đoán anh nhất quyết không muốn nghĩ tới trước đây, cuối cùng lại sắp trở thành sự thực.
“Đến nay tôi vẫn cứ cảm thấy, Lộ Hiểu Vân sinh ra là để làm ‘nó’. Sau khi ‘nó’ ở lại huyệt, thế nhưng không có bất luận người nào rơi vào huyệt nữa.” Tôn Chính nói, lắc lắc đầu, phảng phất như không dám tin tưởng, “Một người cũng không.”
Lộ Hà chậm rãi co ngón tay lại, nắm thành quyền.
Nghiêm Ương đi ra ngoài.
Sau đó bệnh viện cũng không xảy ra chuyện nữa.
“Hiện tại anh đã biết… tại sao lâu như vậy anh mới nhận được chiếc chìa khóa này đi?” Băng cassette không được mang đi, phủ đầy bụi, giấu kín bí mật của bệnh viện.
Xà cừ trong phong thư, hắn đã giữ bí mật cả đời, cho tới một giây cuối cùng.
“Đáng tiếc, anh hai anh thất bại trong gang tấc, để lại một người không nên lưu lại.” Thời điểm nói những lời này, sắc mặt Tôn Chính dần dần thay đổi, nụ cười hoàn toàn biến mất, lộ ra một hơi thở âm u, “Lục Hưởng.”
Cái tên này khiến Lộ Hà tỉnh lại từ hoảng hốt, anh đột nhiên duỗi tay bắt lấy vai Tôn Chính: “Cho nên, người đổi chiều 315A… có phải là cậu hay không?”
Tôn Chính để kệ anh túm lấy vai mình, tiếp tục nói: “Đúng vậy… Tôi thấy gương mặt kia, tôi liền nhớ ra, nhớ ra tất cả mọi thứ…”
Hắn dừng lại, tựa hồ như đang hồi tưởng: “À, y tá kia tên là Đặng Vân đúng không? Cô ấy không nên tìm thấy tôi…”
Lộ Hà nắm tay càng chặt hơn, Tôn Chính lại như không cảm nhận được đau đớn.
Hắn tiếp tục nói: “Bởi vì Lục Hưởng rất sợ tôi, sợ tới cực độ… Biết tại sao cô y tá kia làm thế nào cũng không tìm thấy 315A không? Bởi vì Lục Hưởng, hahaha, Lục Hưởng bịt kín toàn bộ cửa phòng 315A, ông ta còn tự mình sơn nữa chứ.”
“Tối đó, ông ta không ngừng sơn, sơn màu trắng dính đầy người ông ta, bởi vì ông ta không ngừng phát run, không ngừng nói, thực xin lỗi, thực xin lỗi… Quá khó coi, viện trưởng Lục, dáng vẻ kia quá khó coi…”
“Ông ta cho rằng từ nay về sau, sẽ không có ai tìm thấy căn phòng này nữa, ông ta cho rằng tôi từ đó trở đi không thể bước chân ra khỏi căn phòng đó được nữa…”
Đôi mắt Lộ Hà lóe lóe, Tôn Chính trước mắt quá không chân thật, quá mức xa lạ, khiến anh không phân rõ được đây là mơ hay đây là hiện thực.
Nhưng Tôn Chính, từ khi tiến vào bệnh viện tới giờ, xác thật mỗi bước đi lại biến mất một lần trong mỗi một góc anh xem nhẹ, hay nói cách khác, là anh muốn xem nhẹ, muốn quên di.
Từ khi hắn bắt đầu biến mất, nhìn thấy thứ máu thịt đầm đìa nhưng không kêu lên. Từ khi hắn bắt đầu oán hận nói gì đó, từ khi hắn bắt đầu đau đầu mỗi khi nghe tên Lục Hưởng và Trần Chí Vấn…
Anh cố sức khâu những mảnh ghép không phải Tôn Chính đó lại, khâu thành người đàn ông đang nở nụ cười tăm tối trước mặt.
“Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân, lại không ngừng quên. Chuyện này không thể trách tôi được,” Tôn Chính chăm chú nhìn Lộ Hà, “Bởi vì lý trí của tôi đã vỡ thành vô số mảnh nhỏ, ngay cả chính tôi cũng không chắp vá lại được.”
Hắn nhìn biểu tình mờ mịt của Lộ Hà, lại nói tiếp: “Anh nghe không hiểu, phải không? Là anh đưa ký ức trở về với tôi. Ở phòng giải phẫu kia, tôi đã thấy một người đàn ông ngồi bên cửa mỉm cười với tôi, cứ như đang nói, tới đây đi, tới đây đi…”
Lộ Hà nhớ lại hành động kỳ quái của Tôn Chính trong căn phòng kia, hắn chỉ vào bóng tối, nói, anh xem, căn phòng kia!
“Sau đó tôi bỗng nhiên nhớ ra, người đàn ông mỉm cười với tôi, chính là tôi chứ ai!” Tôn Chính vỗ tay cười to, “Hahaha, hahaha, tôi đã từng ngồi bao nhiêu lần bên cái cửa sổ kia, lòng đầy cừu hận mà nhìn ra thế giới bên ngoài… Tôi nghĩ, các anh đều đến đây đi, đến đây đi, cùng đi với tôi…”
Hắn đột nhiên ngừng cười: “Nhưng lúc tôi lên tầng ba bắt đầu nhớ ra. Anh vẫn còn nhớ đi, tầng này có hơi thở tử vong…”
Trong đầu Lộ Hà lại hiện lên hình ảnh khi bọn họ vừa từ tầng bốn xuống tầng ba: Cầu thang như phim đen trắng cũ, phản ứng kỳ quái của Tôn Chính, âm thanh sàn sạt trên hành lang.
“Bởi vì tầng này, phòng giải phẫu này, có hồi ức tử vong,” Tôn Chính chỉ vào đầu mình, “Hồi ức tử vong… tôi, rất nhiều rất nhiều người… ngay cả anh hai anh, cũng đã nhắc nhở tôi trước cửa phòng khám ngoại khoa, thứ anh ta lưu lại hung hăng kéo tôi…”
“Cậu rốt cuộc…” Đối mặt Tôn Chính như vậy, rõ ràng có quá nhiều nghi vấn, Lộ Hà lại không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Đúng rồi, lúc ấy chúng ta còn gặp tôi, tôi bò sàn sạt trên mặt đất, máu chảy chang chãi… Chúng ta sợ hãi tôi…” Tôn Chính chỉ vào tay mình, bắt đầu run nhè nhẹ, “Tôi không cam lòng, tôi bò tới trước mặt mình, tôi nhìn thấy gương mặt kia, lập tức nhớ ra, đó là mặt mình…”
Cuối vết máu, là một thứ gì đó.
Đang chậm rãi bò, chậm rãi chuyển động.
Sàn sạt. Sàn sạt.
Thân thể giống con người, nhưng hình dạng vặn vẹo lại không giống.
“Tôi vừa nhìn thấy mình, đầu liền đau muốn nứt ra, mỗi một khuôn mặt đều là quá khứ của tôi, đều biểu trưng cho khát vọng của tôi dần dần hóa thành tuyệt vọng, Lộ Hà, trước nay anh chưa từng nhìn nó chính diện, nếu anh lấy hết can đảm nhìn nó một cái, thì thật là thú vị!”
Một một thứ bò sàn sạt, đều có khuôn mặt Tôn Chính. Hành lang tầng ba, đại sảnh phòng xét nghiệm tầng hai, trong bóng tối tầng một, từng vật lộn với Lộ Hà trên tầng ba, những thứ đó, đều có khuôn mặt của Tôn Chính.
“Không, không thể…” Lộ Hà giật mình, lại không có sức lực ngồi dậy, “Những chuyện đó đều không thể.”
Tôn Chính ôn nhu duỗi tay nâng anh ngồi thẳng dậy, nhẹ giọng nói: “Không phải anh đã nói với tôi, trên thế gian này có nhiều chuyện không thể giải thích được hay sao? Lúc anh nói với tôi những lời này, tôi vẫn không biết cái gì cả, là anh từng bước từng bước dẫn tôi đi, dẫn tôi đi tìm chính mình…”
“Chính, nhất định là chỗ nào đó có vấn đề,” Nghe tới đó, Lộ Hà hơi tìm lại được lý trí, nắm tay Tôn Chính càng chặt hơn, “Không phải cậu vốn dĩ tới khám răng sao? Sau đó tôi lại vừa lúc gặp được cậu, chúng ta không cẩn thận liền nhập huyệt, mọi thứ trong huyệt này, không liên quan gì đến cậu cả.”
“Sao lại không liên quan?” Tôn Chính lại nở một nụ cười nhợt nhạt, “Thế giới này mới là thế giới tôi sống, trước đây, tôi hoàn toàn không nghĩ ra thế giới bên ngoài là cái dạng gì, tôi đi ra ngoài xong thì thế nào… Dù sao, tôi cũng đã rời đi rất nhiều năm rồi.”
“… Rất nhiều năm?”
“Đúng vậy, rất nhiều năm, nhiều năm như vậy, tôi luôn nhớ ra rồi lại quên, đã quên rồi lại nhớ lại.” Tôn Chính vỗ đầu mình, như ý bảo trí nhớ mình quá kém cỏi vậy, “Cho nên khi anh bị nhốt trong căn phòng hỏa hoạn kia, rồi lại chạy ra được, tôi còn tưởng rằng là tôi thả anh ra. Bởi vì, tôi quên mất tôi đã từng nhìn thấy trận hỏa hoạn kia tái hiện trong huyệt, tôi cũng xông lên mở cánh cửa kia…”
“Nhưng sau đó tôi phát hiện, vô luận tôi mở bao nhiêu lần, thì đó đều đã là chuyện của quá khứ, đều là chuyện không thể vãn hồi… Giống như, vô luận tôi đứng bao nhiêu lần trong thang máy kia…”
“Người trong gương, trước sau chỉ có một mình tôi.”
“Tôi sẽ đặt một tấm gương trước mỗi cửa nhập huyệt, nếu cậu thấy trong gương có ‘nó’… Chính là người vốn dĩ không có bên cạnh cậu, lại xuất hiện trong gương thì đừng lộn xộn, nhắm mắt lại dùng làn da cảm giác phương hướng có nhiệt độ, đi về phía đó.”
Cửa lại từng tấc một tách ra về hai bên trái phải.
Nghênh diện hắn lại là một tấm gương! Tấm gương sáng bóng phản chiếu lại hình ảnh cửa thang máy đang chậm rãi mở ra cùng với bộ dáng cứng đờ của Tôn Chính.
“Lộ Hà, sao lại không nhìn tôi? Tôi khẳng định với anh,” Tôn Chính nhướn mày, biểu tình mang theo khoái ý, “Tôi, chính là ‘nó’ hiện tại.”
Tay Lộ Hà đang nắm Tôn Chính lập tức buông lỏng.
Tôn Chính biến sắc, nắm chặt bàn tay kia, nhìn thẳng vào Lộ Hà: “Sao, anh sợ tôi? Đúng vậy, tôi cũng rất sợ bản thân mình, tôi không chủ động lựa chọn làm ‘nó’, tôi hận, sau đó tư tưởng đó bất tri bất giác liền chiếm lĩnh thế giới này…”
“Tại, tại sao?
Tôn Chính nhìn ánh mắt mờ mịt vô vọng của Lộ Hà, lại phảng phất như xuyên thấu qua người này, nhìn về một nơi rất xa: “Đó là một buổi chiều hỗn loạn giống ngày ấy.”