CHUYỆN LẠ Ở BỆNH VIỆN HIỆP TẾ ĐỒNG HOA TRUNG - Chương 47
Giờ thứ mười bốn – hành lang tầng ba
“Anh không nên nói dối tôi, Lộ Hà.” Ý cười Tôn Chính càng đậm, “Tôi đã sắp mềm lòng rồi.”
Lộ Hà không ngừng nhìn qua lại giữa khuôn mặt Tôn Chính, và khuôn mặt thứ đang nằm trên lưng mình.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, anh không tìm được bất luận điểm nào khác biệt.
Nhưng anh không cảm nhận được bất luận hơi thở nào. “Tôn Chính” trên lưng không thở.
“Tôi cũng không nghĩ rằng chuyện sẽ như vậy,” Tôn Chính chậm rãi tới gần Lộ Hà, hắn vươn tay, chạm vào đầu bản thân đang ghé trên vai Lộ Hà.
Nhẹ nhàng dùng sức.
Lộ Hà quay đầu đi, không dám nhìn cảnh tượng máu me kia.
Trọng lượng trên vai lập tức biến mất, nhưng không có máu tươi bắn lên người anh.
Người kia vỗ vỗ vai anh, ý bảo anh mở mắt ra: “Anh lại nhìn phía sau anh đi.”
Lộ Hà đỡ tường, cầm đèn pin chiếu về phía sau. Anh hơi lảo đảo, cảm thấy bản thân mình sắp không đứng vững nổi.
Những thứ máu chảy đầm đìa kia đang quỳ rạp trên mặt đất, đồng loạt nâng mặt, nhất trí động tác mà nhìn anh.
Đều là mặt Tôn Chính, đều là mắt Tôn Chính.
“Rất quen thuộc phải không? Có thích không?”
Lộ Hà lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Không thể… không thể nào…
Tôn Chính cũng ngồi xổm xuống, ghé sát vào anh: “Anh vẫn ổn chứ? Tôi đỡ anh dậy.”
Nói xong, hắn liền duỗi tay ra đỡ Lộ Hà. Lộ Hà lập tức phất tay ngăn, ngẩng đầu nhìn Tôn Chính, trong mắt có thê lương không nói nên lời.
Tôn Chính hừ một tiếng, chốc lát sau lại mở nụ cười: “Cũng phải, tôi vội cái gì chứ, không phải rất nhanh anh sẽ trở thành một trong số chúng sao…”
Lộ Hà chỉ cảm thấy khó thở, ngực kịch liệt phập phồng.
Có lẽ đây không phải Tôn Chính.
Có lẽ đây là quỷ kế của ‘nó’.
Anh an ủi bản thân như vậy, nhưng càng lúc càng nhiều chi tiết xuất hiện trong đầu, suy nghĩ của anh như rơm rạ trôi nổi trong nước, lúc thì trái, lúc thì phải, không có vị trí cố định.
Anh dựa người vào tường, nhắm mắt lại.
Tôn Chính nhìn anh chăm chú, ý cười tắt ngóm, đau khổ và lạnh nhạt thoáng qua trên khuôn mặt hắn, nhưng rất nhanh, hắn lại treo lên nụ cười.
Một lát sau, Lộ Hà đột nhiên mở mắt ra, dường như thập phần bình tĩnh hỏi: “Cái huyệt này, chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Vấn đề này khiến Tôn Chính ngẩn ra, tỏ vẻ không hứng thú lắm mà ném máy cassette trong lòng ra: “Nhặt được trong phòng 315A, tự nghe đi.”
Lộ Hà vẫn thập phần bình tĩnh mà nhặt máy cassette lên, lau qua một cái, lúc bấm nút chạy không biết tại sao tay hơn run run, bấm nhầm thành nút tua nhanh, anh vội vàng bấm núi dừng, rồi lại bấm nút chạy.
Băng cassette vang lên rè rè. Lộ Hà khoanh tay, dựa vào tường, cả người như bị rút cạn sức lực, thế nhưng làm rơi máy cassette.
Tôn Chính mặt không cảm xúc mà nhặt máy cassette kia lên, nhanh chóng bấm nút quay về, tận đến lúc quay về đầu băng, cạch một tiếng bất động, hắn mới lạnh mặt bấm nút chạy, đặt máy cassette trước mặt Lộ Hà.
Không biết tại sao, băng cassette lúc này ít tạp âm rè rè hơn nhiều. Lộ Hà chết lặng nghe Nghiêm Ương đi thang máy đuổi theo Lộ Hiểu Vân vào huyệt, lại nghe bọn họ vào phòng 315A chứng kiến hết thảy. Thời điểm nói tới đổi chiều, bờ môi của anh giật giật, tựa hồ muốn hỏi gì đó, lại nghẹn họng, cái gì cũng không hỏi ra miệng được.
Lộ Hiểu Vân vừa nói “Đây là… cửa ra…”, Tôn Chính liền bấm dừng máy cassette.
“Anh chắc chắn mình muốn biết chuyện sau đó?”
Lộ Hà nhìn hắn, ánh mắt hơi dại ra, nhưng vẫn thong thả gật đầu.
Bộp!
Băng cassette truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống đất.
“Lộ Hiểu Vân!!!” Nghiêm Ương rống lên một tiếng.
Nghiêm Ương kinh hoảng thất thố: “Lộ Hiểu Vân, anh dậy đi, anh, anh sao vậy, sao vậy…”
Nhưng Lộ Hiểu Vân quả thực đã ngã xuống.
Kẽo kẹt.
Cửa bị mở ra.
Nghiêm Ương hỏi: “Ai?!”
“Bây giờ tốt rồi. Cậu ta không hiểu ‘nó’, chỉ tôi mới có thể.” Giọng người đàn bà trung niên khô khốc khó nghe vang lên.
Nghiêm Ương không nhìn thấy gì, dường như đã đụng phỉa thứ gì đó, một tiếng ‘phanh’ vang lên: “Lưu, Lưu Tần?!”
Người đàn bà kia không nói gì.
“Không phải bà đã chết sao! Không, bà không chết? Bà đến đây làm gì?!”
Người đàn bà kia bước lên hai bước.
Nghiêm Ương lập tức khẩn trương: “Không được chạm vào anh ấy!” Quả thực có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hắn như mèo bị dẫm phải đuôi mà bảo hộ trước người Lộ Hiểu Vân.
“‘Nó’ muốn mang cậu ta đi, không cần tôi.” Lưu Tần đột nhiên cười khanh khách, “Cậu đã biết bí mật này, nó sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Bí mật? Nơi này ngoại trừ một đống người chết ghê tởm và con đàn bà thích xác chết như bà thì làm gì còn bí mật gì?” Nghiêm Ương nóng nảy, “Nếu tôi là ‘nó’, người đầu tiên tôi mang đi sẽ là con đàn bà thích quấy nhiễu thanh tịnh như bà!”
“Hahahahah!” Lưu Tần cười càng thêm chói tai.
“Cậu không hiểu huyệt là cái gì. Các cậu hiểu không?” Giọng nói bén nhọn của Lưu Tần như xuyên thấu băng cassette, “Thế giới này, mỗi một địa phương đều có vô số tội ác, lại có vô số sinh mệnh mới xuất hiện, không có huyệt, những tội ác đó sẽ không ngừng tích lũy, truyền cho những sinh mệnh mới…”
“Gì cơ?”
“Huyệt là một thông đạo tuần hoàn. Mọi tội ác trong một thành phố và những điều sơ bẩn ở đó sẽ được lọc qua đây, sinh mệnh mới sẽ có một khởi đầu mới… Các cậu không hiểu nó, không tôn kính nó, không bảo vệ nó… Huyệt là một quá trình tự nhiên, chỉ có Tùy Âm bảo hộ nó, ở một nơi các cậu vĩnh viễn không nhìn thấy…”
Nghiêm Ương không nói gì, hắn cũng không nói nên lời.
“Cậu xem, đây là thứ các cậu gọi là cửa ra…”
Nghiêm Ương giật giật, lại sợ hãi nói: “Không, tôi không thể nhìn!”
Lộ Hiểu Vân nói không được nhìn, thì nhất định không được nhìn.
“Cậu, sợ,” Lưu Tần cười khanh khách, “Cửa ra, là cái gì? Nơi này và nơi đó, chẳng qua chỉ là hai thế giới đối xứng nhau mà thôi, có gì khác nhau đâu… cậu xem, cánh cửa này, căn phòng này, trước khi bệnh viện xuất hiện, rất lâu về trước, các cậu đã sợ hãi nó, phong bế nó…. Mãi đến khi tôi tới, tôi mới chân chính mở nó ra…”
“Bà đang nói cái gì, tôi không hiểu!”
“Rất đơn giản, tôi hiến lễ vật cho ‘nó’, không có linh hồn – người chết, đều là tế phẩm cho nó. Tôi dùng bọn họ để hấp dẫn ‘nó’ ra, mỗi người ‘nó’ chạm vào đều sẽ bị mang vào huyệt…”
“Không thể! Tuyệt đối không thể, đó đều là mạng người!”
Lưu Tần không để ý tới Nghiêm Ương, tiếp tục nói: “Mỗi hiến tế đều cần một người chết, treo ở đây, bọn họ, và một người sống, một kẻ thay thế sắp bị ‘nó’ mang vào huyệt, đổi từ tay ‘nó’ mạng của một người khác.”
“Chẳng lẽ là vậy nên bệnh viện này… mới không ngừng có người vào nhầm huyệt, nhưng vẫn không có cửa ra…” Giọng Nghiêm Ương thống khổ, “Tôi vẫn không hiểu…”
“Không sai, là tôi, đã quấy nhiễu sự tuần hoàn của cái huyệt này, tôi không nghĩ tới, những tế phẩm, những vật chết đó không thể lưu thông, trở ngại nó, khiến ‘nó’ không ngừng, không ngừng hấp thu tội ác, lại vĩnh viễn không thể tiêu hóa… Cho nên nó tìm rất nhiều, rất nhiều người, rất nhiều, rất nhiều người nhập huyệt!”
“Con đàn bà điên rồ!”
“Không, tôi cũng không rõ tại sao. Thế nhưng khi tôi trở thành ‘nó’, tôi sẽ hiểu.”
“Những người nhập huyệt đó có quan hệ gì với thây khô? Không không, không thể. Không ai có thể điều khiển sinh mệnh của con người, lấy mạng đổi mạng, tội ác, nhân sinh, những chuyện đó đều không thể, bà biết những chuyện đó là không thể!”
Những chuyện đó đều không thể.
Lưu Tần đã đảo lộn toàn bộ cuộc đời Nghiêm Ương.
Trừ khi ‘nó’ này…
‘Nó’ mang mọi người nó tiếp xúc đến vào huyệt, mà khiến người phải chết đi sống lại, chẳng phải ‘nó’ chính là tồn tại có thể điều khiển mạng sống con người hay sao…
“Nếu phải nói theo cách của các cậu,” Lưu Tần dừng một chút, “‘Nó’ chính là Tử Thần.”
“Tử Thần…?!”
“Các cậu đều sai rồi.”
“Chúng tôi… sai rồi…” Nghiêm Ương lẩm bẩm, lặp đi lặp lại những lời này, không biết đang nghi vấn, hay suy tư.
Cho nên ông ngoại Lưu Quần Phương mới nói, đấu với nó nhiều năm như vậy, mới biết mình đã sai rồi.
Bởi vì ‘nó’ này… từ trước tới nay, chưa từng là kẻ địch.
“Được rồi,” Ngữ khí Lưu Tần lạnh xuống, “Đã đến giờ, ‘nó’ chuẩn bị đưa ra lựa chọn.”
Băng cassette vang lên tiếng dây thừng cọ xát, còn có tiếng kim loại va chạm leng keng.
“Thối quá, bà làm gì vậy?” Nghiêm Ương bịt mũi, âm thang hơi nghẹt lại, “Có tôi và Lộ Hiểu Vân ở đây, bà còn có thể tiếp tục xằng bậy sao?”
Lưu Tần khẽ cười một tiếng.
“Ở đây có ba người nhập huyệt, ‘nó’ sẽ chọn tôi làm một ‘nó’ mới, mà cậu ta – sẽ là người chết kia, còn cậu… vĩnh viễn cùng tôi ở lại đây đi…”
Nghiêm Ương nhắm mắt lại, không nhìn thấy động tác của Lưu Tần, nhưng hắn tựa hồ không sợ hãi: “Sao có thể?! Tôi không biết bà làm thế nào, tôi cũng không có bản lĩnh đặc thù gì, nhưng vô luận bà muốn làm gì, tôi sẽ liều mạng ngăn cản, khiến bà vĩnh viễn không thể hoàn thành kế hoạch.”
“Đây không phải lựa chọn của tôi hay cậu. Virus sẽ lựa chọn vật chủ, ‘nó’ cũng sẽ lựa chọn ‘nó’ tiếp theo, cậu không hiểu,” Giọng Lưu Tần chói tai, “Lúc tôi 12 tuổi, hiến tế, ‘nó’ đã lựa chọn tôi, mẹ tôi giúp tôi chạy ra ngoài… Lúc này đây, ‘nó’ đương nhiên vẫn sẽ chọn tôi, ‘nó’ sẽ lựa chọn tội ác nặng nề nhất thế giới này, ký chủ sở hữu nhiều oán hận nhất.” Lưu Tần lại bước một bước lên trước.
“Không, không được chạm vào anh ấy,” Giọng Nghiêm Ương bắt đầu phát run, “Lộ Hiểu Vân, Lộ Hiểu Vân, anh mau tỉnh lại…”
Bên trong truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt.
“Cùng lắm thì, tôi, tôi cõng anh, chúng ta chạy đi, Lộ Hiểu Vân, anh…”
Hắn đột nhiên im lặng.
Bởi vì âm thanh quen thuộc không chút gợn sóng kia rốt cuộc xuất hiện.
“Tôi đã nói rồi, cậu sẽ không, cũng không thể, bởi vì…” Vừa tỉnh lại, giọng anh ấy hơi trầm thấp.
“Lộ Hiểu Vân… anh quả thực là superman, tôi vừa yêu lại vừa hận anh…” Nghiêm Ương vừa mừng vừa sợ.
“Nghiêm Ương.” Lộ Hiểu Vân cắt lời hắn.
“Sao vậy?”
Đây là lần đầu tiên Lộ Hiểu Vân gọi thẳng tên hắn.
“Nhớ kỹ, bí mật về huyệt bà ta vừa nói, cùng với những thứ cậu nhìn thấy ở đây, mọi thứ cậu nghe thấy, sau khi ra ngoài, phải quên nó đi.”
“Nhưng…”
“Nếu không thể quên nó, thì phải giữ bí mật chuyện này cả đời. Những người đi ra từ huyệt đều có thọ mệnh ngắn ngủi. Tôi không cảm thấy cậu là một ngoại lệ. Cậu không cần giữ bí mật này lâu, cũng không quá vất vả…”
“Tôi sẽ không nói ra, những lời mê sảng như vậy sẽ có người tin sao…”
“Mãi cho tới lúc chết, cũng không thể nói cho bất luận kẻ nào… Em trai tôi cũng không được.”
“Dừng dừng…” Nghiêm Ương nghe đến đây, thế nhưng bắt đầu tức giận, “Cái gì mà chết hay không, vậy vấn đề của bệnh viện này thì giải quyết thế nào? Chúng ta ra ngoài thế nào? Đầu óc anh có bị choáng không vậy?”
“Băng cassette cũng không thể mang đi, đừng bao giờ quay lại bệnh viện này.”
“Lộ Hiểu Vân?!”
Lộ Hiểu Vân không trả lời hắn, mà đột nhiên nói chuyện với một người khác: “Người Tùy Âm, bà dám đánh cuộc với tôi không?”
Hahahaha, Lưu Tần lần thứ hai nở nụ cười bén nhọn.
“Cuộc.” Bà nói, “Cuộc cái gì?”
“Đánh cuộc hắn, và cái bệnh viện này.” ‘Hắn’ Lộ Hiểu Vân nói, không thể nghi ngờ chính là Nghiêm Ương bên cạnh.
“Lộ Hiểu Vân?!” Nghiêm Ương nghi hoặc.
Rè rè.
Tạp âm vang lên.
Rè rè.
Còn càng lúc càng lớn.
“Tôi đã thắng.” Lộ Hiểu Vân đột nhiên tuyên bố.
“Hahahaha,” Người đàn bà kia cười ha hả, “Sao có thể?”
“Cậu nhìn tôi đi, xem thứ tôi nhận được lúc 12 tuổi đi.”
Băng cassette đột nhiên vang lên âm thanh chói tai, tựa như tiếng phanh gấp, như một lưỡi dao cắt qua giọng người đàn bà kia, bà ta đang hét lên trong băng cassette.
“Sao có thể, sao cậu có thể thắng tôi?! Tôi mới là người nó lựa chọn…”
Lời gào thét thê lương của bà ta đột ngột im bặt.
Phanh.
Tiếng vật nặng ngã xuống đất. Người đàn bà điên cuồng chất nhất này đã cảm nhận được tư vị thất bại cùng sợ hãi vào giây cuối cùng của cuộc đời bà ta.
Bóng dáng bà ta lưu lại trên thế giới này sẽ là oán niệm không bao giờ siêu thoát.
Lưu Tần đã chết. Thực sự đã chết.
Thật ra nó đã sớm đưa ra lựa chọn, ngay một giây trước khi Lộ Hiểu Vân ngã xuống.
Chỉ là giờ phút này Nghiêm Ương vẫn chưa ý thức được khoảng cách giữa hắn và người đàn ông trước mắt này. Hắn cho rằng, anh vẫn là Lộ Hiểu Vân ăn nói lạnh nhạt, thiếu thốn bạn bè, xuất quỷ nhập thần.
“Lộ Hiểu Vân, cuối dây thừng kia, có một cái vòng đen, giống như không có điểm cuối vậy… Anh, anh thấy cái gì?”
“…Sinh mệnh, sinh mệnh không có màu.” Giọng Lộ Hiểu Vân như truyền tới từ mảnh đất xa xôi, mỗi một câu nói đều hòa vào tiếng rè rè, khiến âm thanh vốn đã khó nghe vì khoảng cách lại càng trở nên mơ hồ hơn.
“Sinh mệnh? Sinh mệnh là gì? Tại sao anh lại biết đó chính là sinh mệnh?”
Không ai trả lời câu hỏi này. Ai đó đi về phía trước vài bước, một người khác lại gắt gao đi theo.
“Lộ Hiểu Vân, tôi có thể mở mắt nhìn không?”
“Không thể.”
“Khi nào tôi có thể mở mắt?” Nghiêm Ương vội vã hỏi.
“Khi nào có ánh sáng.”
“Vậy tôi mở mắt liền có thể thấy anh, có phải không, Lộ Hiểu Vân?”
Đột nhiên có người cười, tiếng cười này xa lạ như vậy, phảng phất như chưa từng xuất hiện: “Đừng hồ đồ, nơi này không có Lộ Hiểu Vân.”
Chỉ có ‘nó’ mới có thể mang cậu từ phòng giải phẫu đến 315A, cũng chỉ có ‘nó’ mới có thể mang cậu ra ngoài.
Bởi vì, tôi đã trở thành nó.
Lưu Tần mới là kẻ thay thế kia.
Huyệt của bệnh viện Đồng Hoa chưa từng có người ra ngoài, có lẽ sẽ có một ngoại lệ duy nhất. Huyệt của bệnh viện Đồng Hoa chưa từng có cửa ra, có lẽ từ đây sẽ có.
Anh thắng, chiến lợi phẩm chỉ có tiền đặt cược, không có Lộ Hiểu Vân.
Không khí phảng phất đình trệ một giây.
“Nghiêm Ương, cậu ngẩng đầu lên.”
“Không… tôi không nhìn…” Giọng Nghiêm Ương đang cố nén gì đó, nghẹn ngào nói.
“Ngẩng đầu.”
“Không.”
“Cậu nhìn đi, có ánh sáng.”
Nhiều năm về sau, không biết ai để lại một tấm ảnh chụp, chậm rãi rơi ra từ khe cửa, trong ảnh là một gương mặt tươi cười sáng lạn chìm trong ánh nắng mặt trời.