CHÚNG TA YÊU NHAU, VÌ DÂN TRỪ HẠI - Chương 1
Editor: Mạt Mạt
——————————————————————————–
Ngày hè oi bức khi về đêm cũng không thể mát mẻ hơn được, trời về đêm vẫn oi bức ngột ngạt không khác gì ban ngày. Những chú chó lang thang ở đầu đường vì không chịu nổi khí trời nóng bức mà chạy loạn khắp nơi, nhìn bọn chúng vừa chạy vừa lè lưỡi thở hổn hển như vậy cũng đủ biết thời tiết vào mùa hè chẳng dễ chịu chút nào.
Đêm nay là đêm Thất Tịch và cũng là ngày lễ tình nhân truyền thống của người Trung Quốc.
Trên các con phố, những cửa hàng và quán xá thay phiên nhau phát ra những bản tình ca nhẹ nhàng và sâu lắng , chẳng những như vậy khắp nơi còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác của mọi người bằng một thế giới tràn đầy hoa hồng, các đôi tình nhân thì thân mật tay trong tay với nhau cùng đi dạo phố… Bầu không khí lãng mạn ngập tràn hạnh phúc như vậy lại khiến cho một số kẻ cô đơn lẻ bóng cảm thấy chua xót và khó chịu.
“Bác tài, dừng ở đây được rồi.”
Một cô gái mặc áo sơ mi màu sáng kiểu dáng đơn giản bước ra khỏi xe taxi từ ghế ngồi phía sau, bước chân nàng lúc này rất vội vàng hình như là đang có việc gấp cần phải giải quyết.
Bầu trời bắt đầu trở nên u ám hơn và một cơn mưa nhỏ tí tách rơi xuống mặt đường.
Vào lúc này, có một ca sĩ đường phố đang ôm cây guitar vừa đàn vừa cất giọng hát , một chất giọng vừa nhẹ nhàng vừa nồng nàn :”Tôi nghe thấy những hạt mưa rơi trên bãi cỏ xanh …”
Lời bài hát khá phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của đêm lễ tình nhân này.
Ở một nơi dành cho ngày lễ đặc biệt này, Trì Gia cảm thấy bản thân có khả năng bị dìm chết trong biển tình đầy ngọt ngào của các cặp tình nhân kia.
Đứng trên một con phố vừa mới lên đèn rực rỡ, Trì Gia vừa nhìn xung quanh tìm kiếm cái gì đó vừa giơ tay lên phủi đi những giọt mưa đang rơi trên đầu, sau đó thì chạy như bay vào một nhà hàng mang tên “Cửu Hào”. Mỗi một bước chân của nàng đều tràn đầy lửa giận, mỗi một nhịp bước đều mang theo mùi thuốc súng.
Người đàn ông mới vừa bước vào nhà hàng với một bó hoa lớn trong tay là Giang Thận, người bạn trai đã kết giao với nàng gần một năm, nhưng rất rõ ràng là bó hoa hồng đỏ trên tay anh ta không phải dành cho nàng.
Nếu không phải hôm nay Trì Gia cố tình kết thúc công việc sớm hơn mọi khi và theo dõi Giang Thận đến nơi này thì chắc có lẽ nàng sẽ không thể nhìn thấy được một vở kịch hay như vậy trước mặt mình.
Cửu Hào là một nhà hàng có chút tiếng tăm ở thành phố L. Tuy rằng Trì Gia chưa bao giờ đến đây lần nào nhưng nàng cũng biết các món ăn đặc trưng của nhà hàng này là gì. Ngoài những thứ đó ra thì Cửu Hào vẫn còn một thứ khác để mọi người phải chú ý đến đó là chủ sở hữu nhà hàng này, nghe nói rằng bà chủ của nhà hàng là một đại mỹ nhân thực sự, cho nên việc kinh doanh ở nơi đây mới vì vậy mà trở nên thịnh vượng hơn.
Trong xã hội ngày nay, cho dù bạn có học thức hay bạn thuộc gia đình có bối cảnh khá giả thì nó vẫn không quan trọng bằng việc bạn có gương mặt như thế nào ,ở cái xã hội này thì tiêu chí của bọn họ đặt ra để đánh giá bạn phụ thuộc rất nhiều vào gương mặt của bạn, do đó nhan sắc cũng là thứ có thể hái ra tiền.
“Thưa tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?” – Nhân viên phục vụ ăn nói nhã nhặn tiếp đón, anh ta đâu biết được rằng vị khách mình đang nghênh đón lại là một con mãnh hổ.
“Tôi tìm người.” – Trì Gia dứt khoát nhả ra ba chữ đối phó với người phục vụ rồi đi thẳng vào nhà hàng.
“Khoan…Khoan đã ! Tiểu thư ! Tiểu thư”
Nhà hàng này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nó được xây dựng hai tầng liên thông với nhau. Trong một ngày đặc biệt như hôm nay, nó được trang trí theo chủ đề tình nhân để phù hợp với không khí lãng mạn hữu tình của ngày lễ tình nhân.
Cũng bởi vì bệnh nghề nghiệp mà phản ứng đầu tiên của Trì Gia khi bước vào nhà hàng dĩ nhiên là thiết kế đáng chú ý của nơi này, nhưng mà hôm nay nàng đến đây là để bắt gian, làm gì có thời gian để thưởng thức sự tinh tế của nơi đây.
Tại bàn số 19, Trì Gia nhanh chóng phát hiện được mục tiêu của mình nhưng nàng không có hành động ngay lập tức.
Quả nhiên là Giang Thận đang đem bó hoa hồng đỏ thắm tràn đầy khí chất kia dâng lên trước mặt một người phụ nữ, mà người phụ nữ kia thì…
… Rất xinh đẹp… Người phụ nữ trước mặt khiến Trì Gia sững sờ tại chỗ, đối phương quả thực rất xinh đẹp, cô ấy đẹp như một con hồ ly tinh. Đặc biệt là dáng người lả lướt thanh tú và hấp dẫn kia được quấn trong một chiếc váy bó sát màu đen, tuy là được che phủ dưới lớp vải kia nhưng những đường cong hoàn mỹ của cô ấy dường như vẫn được phác họa rất rõ ràng trước mắt Trì Gia.
Đó là một vóc dáng tuyệt mỹ khiến nhiều người phải sinh lòng ghen ghét cùng ngưỡng mộ, đối với một người có đồng bằng phẳng lì trước ngực như Trì Gia mà nói thì sự ganh ghét càng thêm lớn hơn.
Nhìn vóc dáng của người phụ nữ kia khiến cho Trì Gia bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác thất bại nặng nề. Người ta thường hay nói thua người cũng không thua trận, nhưng mà … Trì Gia cảm thấy hôm nay là ngày không may mắn của mình, nàng trang điểm sơ sài, trang phục thì chỉ có áo sơ mi và quần jean bám đầy bụi đất, nàng hận bản thân không có chuẩn bị tốt đã vội vàng chạy đến nơi đây, như vậy thật là không có khí thế mà.
Nhưng… cách ăn mặc lúc này không phải là chuyện trọng điểm, cái mà nàng chú ý đến là cảnh tượng người đàn ông của mình đang dâng một bó hoa tươi thắm cho người phụ nữ kia…Nàng thật sự cảm thấy rất khó chịu…
Đứng ở bàn số 19, Cảnh Nhuế đang đánh giá người đàn ông tặng hoa trước mặt mình, môi đỏ hơi nhếch lên mỉm cười khiến cho người ta không thể nhìn thấu nụ cười kia có ý nghĩa gì.
Cô sở hữu đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, nhưng lại duyên dáng và quyến rũ hơn một chút, ngũ quan phối hợp chặt chẽ lại vừa phải, môi mỏng hơi nhếch nhẹ, bên trong vẻ ngoài trưởng thành kia mang theo một chút ý vị lười biếng cùng gợi cảm. Không nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ như vậy khi cười lên sẽ làm cho người khác cảm thấy rất thích thú giống như đang ngắm nhìn một cảnh đẹp nào đó, vừa đẹp mắt lại vừa quyến rũ.
Ngay cả Trì Gia ở bên cạnh cũng phải công nhận là đối phương rất xinh đẹp…nhưng xinh đẹp thì làm sao? Vừa nhìn qua thì đã biết gương mặt này là của hồ ly tinh rồi, Trì Gia nhìn chăm chú về phía bàn ăn số 19 đến nỗi không chớp mắt, càng nhìn thì nàng càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, người kia chắc chắn là hồ ly tinh…
“Tặng cho cô…Thật ra thì mỗi lần đến đây ăn tôi đều chú ý đến cô… Cô thực sự rất xinh đẹp.”
Hiện tại trong mắt Giang Thận chỉ có người trước mặt, làm sao mà còn tâm trí để ý ở phía sau Trì Gia đang đi đến đây, đầu óc u mê lại càng không thể dự đoán được tình hình của anh ta bây giờ hết sức căng thẳng… sau lưng anh ta đang có một cơn giông bão chuẩn bị ập tới…
Cảnh Nhuế không tiếp nhận bó hoa đó nhưng vẫn tiếp tục duy trì nụ cười trên môi, cùng với động tác tay phải ôm lấy cánh tay trái có vẻ như hiện tại cô rất có hứng thú cùng trò chuyện với đối phương:
“Giang tiên sinh, anh có biết không? Nguyên liệu nấu ăn ở nhà hàng của chúng tôi đều là do chính tay tôi tuyển chọn, tiêu chuẩn lựa chọn nguyên liệu nấu ăn của tôi rất nghiêm ngặt.”
Khi thấy đối phương có hứng thú cùng mình trò chuyện làm cho Giang Thận cảm thấy cơ hội của mình đã tới rồi, anh ta vui vẻ lên tiếng:
“Tất nhiên là tôi biết điều đó, nếu không nghiêm ngặt như vậy thì sẽ không có nhiều người đến đây như vậy với lại danh tiếng của nhà hàng này cũng không phải là nhỏ…”
“Tôi chọn người thì ánh mắt còn nghiêm ngặt hơn nữa.”
Khuôn mặt của Cảnh Nhuế lúc này vẫn là nụ cười quyến rũ như cũ, vì vậy mà Giang Thận trở nên khá tự tin, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn, vừa có ý vị sâu xa vừa như đang tán tỉnh :
“Ồ! Vậy thì cô có bao nhiêu nghiêm ngặt vậy? Có thể cho tôi biết một chút được không?”
Ánh mắt của Cảnh Nhuế đánh giá một lượt đối phương từ trên xuống dưới rồi dừng một chút trên gương mặt của anh ta, sau đó từ từ tiến đến bên tai anh ta, chậm rãi thưởng cho Giang Thận năm chữ :
“Anh không đủ tư cách.”
Lời nói của Cảnh Nhuế làm Giang Thận quá bất ngờ, tâm lý đang vui vẻ bỗng nhiên bị một kích từ đầu rơi xuống khiến anh ra rất xấu hổ , nụ cười trên khuôn mặt cũng đông cứng lại. Đến bây giờ thì Giang Thận mới hiểu được nụ cười của Cảnh Nhuế từ nãy đến giờ dành cho mình, đơn giản nó chỉ là một loại khinh bỉ cùng trào phúng của cô đối với anh ta.
Đứng từ xa nhìn thấy hai người kia hơi cúi đầu nhỏ to tâm sự, lại bắt gặp ánh mắt của Cảnh Nhuế như hồ ly tinh đang liếc mắt đưa tình. Rốt cuộc thì Trì Gia cũng không thể nhịn được nữa, nàng bước nhanh về phía trước, thuận tay lấy một ly rượu đỏ ở bàn bên cạnh, không nói tiếng nào nâng ly rượu lên cao rót xuống đỉnh đầu của Giang Thận.
Phản ứng quá nhanh, tư thế cũng quá đẹp…Nhưng mà dùng cách này …hình như là vẫn không đủ khí thế cho lắm.
Chất lỏng màu đỏ thuận theo mái tóc chảy xuống, lúc này Giang Thận không xoay người lại có lẽ sẽ tốt hơn…anh ta vừa xoay lại chưa kịp phản ứng lại những gì đã xảy ra với mình đã ăn trọn một cái tát nảy lửa.
Mọi động tác của Trì Gia đều lưu loát liền mạch không có một sai sót hay kẽ hở nào để người ta kịp trở tay.
“Bốp” – Âm thanh của tiếng bạt tai vang lên thu hút mọi ánh nhìn của những người đang có mặt trong nhà hàng, điều này cũng dễ hiểu thôi, thường thì khi xem náo nhiệt người ta sẽ không quan tâm chuyện đó là chuyện gì, nó lớn hay nhỏ, nhiều hay ít chỉ cần có chuyện xảy ra thì họ sẽ tập trung vào nó.
Trì Gia dùng một chút lực lắc nhẹ cổ tay của mình, có lẽ vừa rồi bạt tai kia của nàng đã dùng quá nhiều lực đánh nên bàn tay có chút cảm giác tê cứng.
“Tiểu Gia…”
Trì Gia không cho Giang Thận cơ hội nói chuyện, nàng cắn răng đổi sang tay còn lại, sảng khoái tặng thêm cho anh ta một cái tát nữa:
“Bốp” – Âm thanh quen thuộc lại vang lên thêm một lần nữa.
“Để nó đối xứng như vậy sẽ hợp với anh hơn.”
Quần chúng bắt đầu vây quanh ba người, háo hức chờ đợi được xem kịch hay.
Cảnh tượng muôn hình muôn vẻ như thế này Cảnh Nhuế chưa từng thấy qua, nhưng hình như cô có vẻ hơi hiểu một chút về vở kịch đang diễn ra trước mắt mình. Nhưng …một cô gái nhỏ trông có vẻ gầy gò mảnh khảnh như thế… mà tính tình thì lại quá nóng nảy…
Từ nhỏ thì tính cách của Trì Gia đã như vậy, tính tình chính trực, tính khí nóng nảy, châm ngôn sống của nàng cũng rất đơn giản “Nước sông không phạm nước giếng, người không phạm ta thì ta sẽ không phạm người” , nếu ai dám chọc giận nàng thì nàng cũng sẽ không làm cái đèn đã cạn dầu để mặc cho người ta ức hiếp.
“Em… em đã hiểu lầm rồi…” – Giang Thận xoa nhẹ gương mặt bị đánh của mình và cố gắng biện minh với Trì Gia.
” Tại sao anh lại làm như vậy với tôi ?” -Trì Gia lên tiếng ngắt lời, đưa mắt nhìn đến Cảnh Nhuế ở đối diện càng làm nàng giận dữ, Trì Gia vừa nói vừa đẩy Giang Thận về hướng Cảnh Nhuế:
“Xem ra hiệu suất làm việc của anh cũng rất cao nha, có thể hẹn hò với hai người trong cùng một đêm như vậy thật không tệ chút nào .”
“Em hãy nghe anh giải thích, mọi chuyện không phải như em đã nghĩ đâu, chỉ vì muốn tạo cho em một sự bất ngờ nên anh dự định sẽ dẫn em đến đây dùng bữa khi hết giờ làm việc… Em đừng có bốc đồng như vậy được không…”
Nghe Giang Thận nói xong Trì Gia hơi chần chờ một chút, mày cũng hơi nhíu lại suy nghĩ.
Trong giờ phút quan trọng như thế này mà Cảnh Nhuế lại mỉm cười nói với Giang Thận một câu:
“Hình như anh không có nói với tôi chuyện anh đã có bạn gái rồi.”
Cảnh Nhuế nói ra lời này rất đúng lúc, nó giống như một cây phi đao sắc nhọn chỉ cần một nhát là có thể hạ gục đối thủ trong nháy mắt.
Quả thật, sau khi nghe Cảnh Nhuế nói xong, Trì Gia đã hoàn toàn bùng nổ, đầu óc trở nên hỗn loạn, thiếu chút nữa là nàng lại tin tưởng người đàn ông cặn bã này, Trì Gia tức giận dùng gót nhọn của giày giẫm lên chân Giang Thận một cách tàn nhẫn:
“Anh thật kinh tởm!” – Mắng xong thì Trì Gia quay lưng bỏ đi.
“A……” – Giang Thận đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, anh ta trừng mắt liếc Cảnh Nhuế một cái.
Cảnh Nhuế chỉ đứng yên tại chỗ mỉm cười rồi đưa tay lên vén tóc, mặc dù chỉ là những động tác đơn giản thôi nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp quyến rũ động lòng người của cô.
“Tiểu Gia…” – Giang Thận ném bỏ bó hoa hồng đỏ trên tay rồi khập khiễng đuổi theo Trì Gia.
Trò hề vừa diễn ra trong nhà hàng cuối cùng đã kết thúc, sự yên tĩnh vốn có của nhà hàng đã quay trở lại.
Cảnh Nhuế nhìn theo bóng lưng cao gầy của cô bé đang giận dữ kia một lúc, cho đến khi đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt… Cô mới xoay người lại thấp giọng dặn dò nhân viên phục vụ:
“Dọn dẹp bàn này một chút đi, sau đó nói với đầu bếp bên trong là hủy bỏ những món ăn mà bàn số 19 đặt khi nãy.”
Trời chỉ đổ mưa trong chốc lát thì đã tạnh hẳn.
Không khí sau cơn mưa trở nên trong lành và mát mẻ hơn, cũng vì như vậy mà làm cho tinh thần con người cũng trở nên sảng khoái hơn.
Lúc Trì Gia lao ra khỏi nhà hàng thì cổ tay nàng bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lại, nàng xoay người lại hất tay của Giang Thận ra rồi hết lên:
“Đừng chạm vào tôi.”
“Anh và cô ta thực sự không có gì với nhau cả.”
Trì Gia vẫn không để ý đến anh ta một mực đi thẳng về phía trước, Giang Thận thấy vậy liền đuổi theo nàng, vừa chạy theo vừa giải thích:
” Anh biết mình đã sai rồi, anh xin thề, từ nay về sau anh nhất định sẽ giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác, em cho anh thêm một cơ hội được không?”
Nghe anh ta nói xong thì Trì Gia dừng bước lại, cười lạnh:
“Giang Thận, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bừa được, lời thề cũng vậy, không thể thề thốt một cách bừa bãi được, đừng để bản thân chưa kịp về tới nhà đã bị sét đánh thì không tốt đâu.”
“Và…còn có một chuyện nữa tôi cần anh nhớ rõ…chúng tay chia tay đi, sau này anh yêu ai tìm ai cũng không còn liên quan đến tôi nữa, quyết định như vậy đi.”
Thái độ quả quyết không gì có thể khiến nàng thay đổi quyết định lúc này…
Trì Gia không phải là loại người thích dây dưa không dứt khoát, có một số việc…một khi đã phá vỡ giới hạn cuối cùng của nàng thì đối với ai nàng cũng tuyệt tình như vậy, giống như bây giờ vậy, nàng không có gì để nói với tình cũ Giang Thận cả, cũng không có gì để lưu luyến một kẻ cặn bã như vậy, càng không có chuyện sẽ tha thứ hay quay trở lại với anh ta.
“Anh không đồng ý… Anh không thể sống thiếu em được…”
Câu nói này nhất định có thể được đưa vào những câu trích dẫn kinh điển của người đàn ông cặn bã, nhưng tình yêu của Trì Gia không phải dùng lời ngon tiếng ngọt là có thể được cô đáp trả …cho nên …chiêu này của Giang Thận thật sự là không có tác dụng với nàng. Một giây trước trong nhà hàng còn vui vẻ tán tỉnh người phụ nữ kia, một giây sau lại đứng trước mặt nàng sắm vai một thánh nhân si tình, các diễn viên trong các vở kịch của Tứ Xuyên khi thay đổi vai diễn cũng không thể trở mặt nhanh được như vậy.
Trì Gia liếc mắt lớn tiếng nói:
“Anh có bị bệnh không vậy?”
“Đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi, chẳng qua anh chỉ nói đùa với cô ta một chút thôi mà…Tha thứ cho anh lần này đi.”
Trì Gia không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của anh ta cả, nàng có mắt để nhìn không cần anh ta phải giả mèo khóc chuột ở đây:
“Anh cút đi! Cách xa tôi ra một chút.”
Cho dù bản thân có cầu xin và nhận lỗi thế nào cũng đều vô dụng, tình hình đã tới nước này rồi… Giang Thận thẳng thắn nói ra nỗi thống khổ của mình:
“Trì Gia, em hãy suy nghĩ kỹ một chút đi, những người đàn ông bình thường có thể chịu đựng được em sao? Chúng ta đã ở bên nhau được một năm rồi, vậy mà ngay cả đầu ngón tay em cũng không cho anh chạm đến…”
Tốt…tốt lắm…rốt cuộc cũng đã thẳng thắn bộc lộ những lời nói trong lòng.
Những lời nói này đã hoàn toàn kích nổ quả bom đang tiềm ẩn bên trong con người của Trì Gia, nó không khác nào là đang châm thêm dầu vào lửa, nàng ngẩng cao đầu hỏi lại:
“Cho nên…chuyện anh thích tôi là giả…còn việc anh muốn ngủ với tôi mới là thật phải không?”
“Anh…anh không có ý này…”
“Không cần giải thích nữa. Anh được tự do, sau này anh muốn ngủ với ai thì hãy ngủ với người đó, sẽ không có ai quản anh nữa đâu.”
Sau khi nói xong thì Trì Gia tiêu sái xoay người, ngăn cản những chiếc xe đang lưu thông trước mặt, nghênh ngang rời đi.
Tất cả mọi phương thức liên lạc đều bị nàng cắt đứt.
Chia tay vào ngày lễ tình nhân… đây đúng là một trải nghiệm khó quên của Trì Gia.
Trong suốt bốn năm đại học, Trì Gia cũng đã thất bại trong một vài đoạn tình cảm, bây giờ thì suýt chút nữa đã được vinh dự lấy được danh hiệu ” Máy thu thập đàn ông cặn bã”. Chuyện đã xảy ra hôm nay, chỉ có thể để cho nàng kiểm chứng thêm một lần nữa lời nói thường xuyên được treo ở cửa miệng của mẹ mình: ” Tiền bạc quan trọng hơn so với tình cảm, bánh mì thì đáng tin cậy hơn so với tình yêu.”
Rời khỏi Cửu Hào, Trì Gia cũng không có về nhà khóc một trận để phát tiết, vì nàng thấy chuyện đó không đáng. Nàng trực tiếp bắt taxi trở về công ty, khởi động máy tính và tiếp tục đối mặt với màn hình, tăng ca với công việc khi nãy nàng bỏ dở, giống như là đêm nay đối với nàng chuyện gì cũng chưa từng xảy.
Mặc dù trong nội tâm của nàng có hơi buồn phiền, nhưng thay vì tốn thời gian để đau buồn cho chuyện không đáng thì tốt hơn hết là nàng nên nhận làm thêm nhiều bản thiết kế để làm đầy túi tiền nhỏ của mình.
Hiện tại chính là thời điểm nàng nghèo nhất, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, từ một sinh viên còn ngồi trên ghế nhà trường, quanh năm chỉ biết có học và học thôi , bây giờ thì trở thành một người phải đi ra ngoài xã hội làm việc , thay đổi như vậy không phải là một chuyện dễ dàng đối với Trì Gia. Trong hồ sơ xin việc hiển hách của mình, Trì Gia thành thật thừa nhận bản thân là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, nhưng nàng không biết rằng có rất nhiều trường hợp khi đi xin việc chỉ vì ba chữ ” Mới Tốt Nghiệp” mà bọn họ đã bị đối xử không công bằng khi mới bước vào công ty làm việc. Khi phỏng vấn thì nhân viên phòng nhân sự của công ty dùng vẻ mặt tươi cười để nói với bạn về những khó khăn gặp phải khi đi làm, hỏi xem bạn có chịu khổ được không, khi nói về tiền lương thì họ chỉ mập mờ qua loa, còn nói cái gì mà người trẻ tuổi phải biết nhìn xa trông rộng, vừa mới tốt nghiệp thì cần tự rèn luyện bản thân từ vị trí thấp nhất….
Cũng may là Trì Gia vẫn còn cảm thấy hài lòng đối với công ty hiện tại của mình, khi còn là sinh viên năm 4 của đại học nàng đã đến AS làm việc với tư cách là trợ lý thiết kế, sau gần một năm nhẫn nhịn học hỏi và rèn luyện ở đó thì cuối cùng từ vị trí trợ lý nàng cũng đã được thăng lên làm nhà thiết kế vào vài ngày trước, lương căn bản cũng đã tăng lên đáng kể.
Người ta hay nói kiếp trước của một nhà thiết kế là thiên thần gãy cánh. Trì Gia cảm thấy kiếp trước của nàng chắc chắn là một thiên thần bị gãy xương toàn thân cho nên kiếp này nàng mới làm một nhà thiết kế nội thất.
Lúc mới đến công ty, dù sao thì Trì Gia cũng là một hoa khôi của tổ thiết kế nơi đây, sau một thời gian làm việc tại đây, có những lúc phải thức đêm tăng ca để vẽ phác họa làm thiết lập mô hình cho khách hàng, còn phải chạy đến các công trường đang thi công để xem tiến độ các thiết kế của mình. Nếu những chuyện như vậy vẫn còn tiếp tục diễn ra thì có lẽ chưa đến 30 tuổi là nàng sẽ trở thành bà cô già mất thôi.
Trong những điều kiện khó khăn như vậy, Trì Gia cảm thấy bản thân có thể tìm thấy đối tượng như Giang Thận đã là một kỳ tích. Nhưng bây giờ xem ra, cái kỳ tích đó không đáng để nàng nhắc đến.
Giang Thận lớn hơn nàng vài tuổi, hai người cùng làm việc trong một tòa nhà văn phòng, thường xuyên qua lại trong tòa nhà nên họ ngẫu nhiên gặp nhau vài lần, sau đó thì họ cùng nhau lưu lại phương thức liên lạc của đối phương, nói chuyện với nhau cũng xem như là ăn ý… Không bao lâu thì họ đã ở bên nhau.
Tình yêu giống như là thức ăn nhanh vậy… khi nó đến cũng nhanh mà ra đi cũng rất nhanh.
Bây giờ nghĩ lại, Trì Gia cảm thấy việc chia tay với Giang Thận là điều không thể tránh khỏi,ngay từ lúc quen nhau cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của mình với Giang Thận có thể duy trì lâu dài, cũng như ngày hôm nay khi nàng nói lời chia tay với anh ta, nàng nhận thấy được cảm xúc của mình cũng không có gì chuyển biến lớn, mặc dù trong lòng cũng có một chút buồn phiền nhưng nàng lại không có một chút cảm xúc nào cho việc lưu luyến hay níu kéo đoạn tình cảm này.
Có lẽ đối với chuyện tình cảm nàng đã không còn cảm giác an toàn nữa rồi.
Bất tri bất giác đã 10 giờ đêm…
Khép quyển sổ ghi chép lại, Trì Gia vươn vai một cái, lúc này nàng mới phát hiện ra văn phòng đã không còn bóng người, có lẽ nàng là người cuối cùng rời khỏi bộ phận làm việc của mình.
Đừng thấy dáng vẻ bề ngoài của Trì Gia trông có vẻ không đáng tin mà lầm tưởng… thật sự mà nói nếu nàng đồng ý kết hôn với một người giàu có thì lúc đó nàng sẽ trở thành một quý bà trong giới thượng lưu vừa cao sang vừa quý phái được nhiều người ca tụng cùng ngưỡng mộ, đây cũng là cuộc sống lý tưởng của nhiều người phụ nữ trong xã hội ngày nay, nhưng nàng lại không muốn như vậy… nàng âm thầm lặng lẽ liều mạng làm việc như một Bính Mệnh Tam Nương điển hình để chứng minh năng lực của bản thân, nàng muốn làm giàu bằng chính đôi tay của mình mà không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai và nàng đã làm được một chút thành tựu của riêng mình, nếu không như vậy thì một cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp đại học như nàng làm sao có thể ở một nơi có nhiều cao thủ như AS lại được thăng lên vị trí nhà thiết kế nội thất được.
Thỉnh thoảng Trì Gia lại tự an ủi bản thân mình rằng nàng phải cố gắng để không bao giờ dựa dẫm vào người khác, phải cố gắng đương đầu với mọi khó khăn ở phía trước để cho người khác thấy được sự mạnh mẽ cùng kiên cường của nàng là không có đối thủ …
Trong toilet, tiếng nước chảy ào ào, Trì Gia ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương mà ngẩn người trong chốc lát. Vào buổi sáng, khi nàng đi ra khỏi nhà chỉ trang điểm nhẹ cho gương mặt. Cả ngày nếu không chạy đến công trường xây dựng xem mẫu thiết kế của mình thì cũng chen chúc với mọi người trên xe buýt khiến cho cơ thể của mình đổ rất nhiều mồ hôi… hiện tại thì lớp trang điểm kia cũng trôi đi lúc nào không hay…cả ngày hôm nay nàng thật sự rất… rất mệt mỏi.
Nàng cúi đầu xuống dùng tay hất nước lạnh lên mặt mình, rồi để những giọt nước kia tùy ý chảy dọc theo gương mặt…cảm nhận được độ lạnh lẽo của những giọt nước kia khiến nàng tỉnh táo lên rất nhiều.
~~~
Có một quy luật muôn thuở của tự nhiên mà ai cũng phải biết… Đó là cho dù bạn có thất tình có buồn phiền nhiều đến như thế nào đi nữa …thì trái đất vẫn sẽ như cũ, vẫn sẽ chuyển động quay quanh mặt trời mà không gì thay đổi.
Giang Thận cũng đã nhiều lần tìm đến Trì Gia nhưng nàng đều dành cho anh ta một sắc mặt không tốt. Nói chung là sự chia ly này cũng không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nàng, trái lại nó còn làm cho nàng có nhiều thời gian và tinh lực hơn để chuyên tâm vào công việc của mình.
Vào tháng 8, có một số trợ lý của bộ phận thiết kế được thăng cấp lên làm nhà thiết kế chính nên mọi người muốn tổ chức một buổi liên hoan để ăn mừng sau khi hết giờ làm việc. Trì Gia sảng khoái đồng ý tham gia vì nàng là người thích sự náo nhiệt, bình thường nàng cũng hay đến quán bar uống rượu để thư giãn sau một ngày làm việc vất vả.
Thật trùng hợp… Địa điểm để tổ chức buổi liên hoan lại là Cửu Hào.
Trì Gia có ấn tượng sâu sắc đối với nhà hàng này… bởi vì nó khiến cho nàng không thể quên đi đoạn ký ức bị người khác áp bức và lăng nhục khi ở đó.
Trì Gia vào nhà hàng không bao lâu thì vô tình chứng kiến một sự việc quen thuộc đang diễn ra trước mắt. Nàng nhìn thấy gương mặt chỉ gặp một lần nhưng quen thuộc với mình, trên gương mặt ấy vẫn là nụ cười quyến rũ trêu người, cô ta còn đang cười nói với người đàn ông bên cạnh mình.
Chỉ là lần này…người đàn ông bên cạnh đã được thay thế bằng một người khác.
Trì Gia có thể nhìn thấy Cảnh Nhuế cũng không phải là chuyện khó khăn. Thứ nhất là Cảnh Nhuế đang ngồi ở vị trí rất dễ thấy, thứ hai là khí chất xuất chúng của cô ta được trời ban tặng vốn đã nổi bật hơn người, cho nên thật sự rất khó để cho người ta không chú ý đến mình.
Mắt phụ nữ đánh giá phụ nữ là chuẩn nhất… người đó đúng là một con hồ ly tinh mà. Trì Gia nhìn về hướng Cảnh Nhuế nhịn không được mà oán thầm.
Khi Cảnh Nhuế ngẩng đầu lên thì ánh mắt cô tình cờ thấy được Trì Gia, cô cũng nhận ra gương mặt của người kia, khi cô phát hiện người kia đang nhìn chằm chằm vào mình thì Cảnh Nhuế chỉ đơn giản hơi nghiêng người một chút quang minh chính đại nhìn thẳng vào Trì Gia.
Cả hai người đang ở đối diện với nhau, ánh mắt của họ lúc này giống như là đang quan sát và đánh giá đối phương. Hôm nay cách ăn mặc của Trì Gia được chau chuốt tỉ mỉ, chiếc váy ngắn đầy nữ tính kết hợp với gương mặt được trang điểm nhẹ nhìn rất trẻ trung và đẹp mắt, xem ra nàng cũng chưa hẳn là kém cỏi hơn cô ta. Khi bắt gặp Cảnh Nhuế đang trắng trợn nhìn mình thì Trì Gia đã xoay người về hướng khác và tiếp tục trò chuyện với người đang đứng bên cạnh mà không thèm so đo với cô nữa.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Cảnh Nhuế đã có thể đánh giá Trì Gia thêm một lần nữa, cô cảm thấy nàng lúc này thực sự là đẹp hơn nhiều so với buổi gặp mặt lần trước. Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt không thân thiện của nàng dành cho mình thì Cảnh Nhuế không nhịn được mà bật cười.
“Cảnh tổng, cô đang cười gì vậy?”
“Không có gì cả, anh ăn đi, tôi còn có việc phải làm .”
Cảnh Nhuế khôi phục lại tinh thần, duyên dáng đứng dậy, khóe môi hơi nhếch lên hướng về phía Trì Gia đi tới……