Chưa Công Khai Đã Ly Hôn - Chương 104: Thành thật
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Chưa Công Khai Đã Ly Hôn
- Chương 104: Thành thật
Chương 104: Thành thật
Tài xế hiểu rõ tính nghiêm trọng của vụ việc, vì vậy vừa nhận được thông tin đã lập tức nhanh chóng đuổi tới hiện trường. Nhân viên công tác hợp sức nâng Nghiêm Tự lên xe. Không gian trong xe bảo mẫu rất rộng rãi, mấy nhân viên quan trọng của tổ tiết mục cũng cuồn cuộn theo lên xe.
Kha Tây Ninh không nói một lời, im lặng ở bên cạnh Nghiêm Tự, nắm chặt tay hắn. Quần chúng ăn dưa xung quanh chốc chốc lại liếc qua ánh mắt hóng hớt, cậu vẫn một mực không để ý, tự làm theo ý mình.
Tâm tình biên đạo lúc này vô cùng rối rắm. A Gia nổi điên gây ra tai nạn, trái tim cô nhảy thót lên tận cổ họng, chỉ sợ Kha Tây Ninh sẽ xảy ra chuyện trong thời gian chương trình ghi hình. Minh tinh nhỏ không mấy tiếng tăm mà bị tai nạn trong lúc công tác cũng đã khiến người ta bàn tán không thôi, huống chi là nghệ sĩ kinh nghiệm dày dạn, gần đây được chú ý nhiều như Kha Tây Ninh. Nếu cậu xảy ra chuyện, “Thử thách chính mình” có được quay tiếp hay không còn chưa dám nói chắc.
Thế nhưng khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng chính là hành vi của Nghiêm Tự, người bề ngoài chỉ có quan hệ hời hợt với Kha Tây Ninh.
Một thời gian trước anh ta mới tuyên bố giải nghệ, cả giới giải trí dậy sóng, mấy ngày này lại lấy cớ tới tham ban Vu Lôi để vào thường trú trong đoàn bọn họ. Vậy mà ngay khi phát hiện A Gia có biểu hiện lạ, hắn không màng tới lời khuyên can của mọi người mà nhảy lên con ngựa đã giúp Vu Lôi giành được giải quán quân, bất chấp tất cả đuổi theo Kha Tây Ninh, cuối cùng cứu được Kha Tây Ninh trước cả nhân viên cứu hộ.
Một màn này khiến mọi người kinh ngạc đến líu lưỡi.
Tới tham ban Vu Lôi quả nhiên chỉ là cái cớ, tình nhân của ảnh đế cũng chẳng phải tiểu loli.
Thành phố C đất rộng dân hiếm, cả chặng đường không hề phải dừng lại, trong thời gian này bác sĩ của tổ tiết mục giúp Nghiêm Tự làm một số kiểm tra cơ bản như đo nhiệt độ cơ thể và nhịp tim.
Bác sĩ nhìn số liệu ghi lại, nói: “Hết thảy đều bình thường.”
Lần này không chỉ có Kha Tây Ninh thở phào nhẹ nhõm, còn cả nhân viên công tác ngồi phía sau.
Nghiêm Tự khẽ xoa xoa ngón tay Kha Tây Ninh an ủi: “Anh đã bảo không sao mà.”
Kha Tây Ninh vẫn lo lắng sốt ruột như cũ, cậu quay lại hỏi biên đạo: “Xin hỏi còn bao lâu nữa mới tới bệnh viện?”
Biên đạo vội nói: “Không lâu nữa đâu, khoảng năm sáu phút nữa là tới rồi.”
Kha Tây Ninh cúi đầu, không nói gì, toàn tâm toàn ý canh giữ bên người Nghiêm Tự.
Nghiêm Tự nói đùa: “Chỉ bị thương nhẹ thôi, em cứ làm như anh bệnh nặng lắm ấy.”
“Anh còn cười nữa?” Kha Tây Ninh nhíu mày, không vui hỏi ngược lại.
Nghiêm Tự nhớ đến câu “anh còn vậy nữa em sẽ mặc kệ anh”, sợ cậu làm thật, hắn lập tức hạ khóe môi đang cong lên của mình, lắc lắc đầu.
Biên đạo muốn nói lại thôi.
Nhớ lại một loạt tiêu đề “tới tham ban Vu Lôi” kia, Nghiêm Tự trầm giọng căn dặn: “Chuyện tôi bị thương các cô đừng truyền ra ngoài.”
Tin tức này mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng vô cùng không tốt, biên đạo muốn giấu còn không kịp, nào có chuyện dám hóng hớt với bên ngoài.
Cô nói: “Không đâu, không đâu, truyền ra ngoài cũng không ích lợi gì với đoàn chúng tôi.”
Nghiêm Tự gật đầu, sau đó lại nhìn Kha Tây Ninh, do dự nói: “Còn cả… quan hệ của tôi với Tây Ninh, trước hết mong mọi người giữ bí mật.”
Kha Tây Ninh sợ Nghiêm Tự ngủ không thoải mái, bèn cởi áo khoác bông của mình cuộn lại, gối sau đầu hắn, nhìn hai người chỉ đạm nhạt đối thoại với nhau vài câu, nhưng thực chất cậu luôn một lòng lo lắng cho tình huống của Nghiêm Tự.
Biên đạo thề thốt: “Quy tắc trong giới tôi hiểu rất rõ, cho dù có bị đánh gãy răng tôi cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”
“Không ai muốn đánh gãy răng cô đâu.” Nghiêm Tự nói, “Không chỉ cô, hôm nay rất nhiều người đều nhìn thấy.”
Quần chúng ăn dưa đi theo lập tức thức thời làm động tác đưa tay kéo khóa miệng. Biên đạo cũng nói: “Chúng tôi sẽ thông báo với các khách mời còn lại, chuyện của hai anh sẽ được bảo mật tuyệt đối.”
Nghiêm Tự liếc nhìn Kha Tây Ninh, nói: “Xử lý vậy được không?”
Kha Tây Ninh nhún vai, bâng quơ đáp: “Tùy anh.”
Rất nhanh đã tới bệnh viện, bác sĩ giúp Nghiêm Tự chụp X quang, kiểm tra từ đầu tới chân một lượt, kết quả cuối cùng không khác chẩn đoán ban đầu là bao.
Gãy xương sườn, phải nằm trên giường hơn một tháng.
Mọi người lặng lẽ đóng cửa lại, trong phòng bệnh chỉ còn bệnh nhân Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh có vẻ là người nhà bệnh nhân. Kha Tây Ninh im như thóc gọt táo cho Nghiêm Tự, từng vòng vỏ táo rơi chuẩn xác vào thùng rác phía dưới.
Trông cậu không giống đang tức giận, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng cậu lúc này không tốt lắm.
Nghiêm Tự cười như có như không nhìn Kha Tây Ninh gọt táo, bất chợt nói ra một yêu cầu khiến người ta khó hiểu: “Anh không cần cắt thành hình thỏ đâu.”
Kha Tây Ninh nghe vậy thì dừng dao, nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Em cũng lười làm cầu kỳ phức tạp.”
Nghiêm Tự nói: “Vì sao em lại không vui? Bác sĩ đã nói vết thương của anh không có vấn đề gì mà.”
Kha Tây Ninh không lập tức trả lời hắn, cậu dùng tăm xiên một miếng táo đưa tới miệng Nghiêm Tự, nói: “Em đâu có không vui.”
Nghiêm Tự nói: “Em vui hay không anh biết rõ, em không giấu được anh đâu.”
Kha Tây Ninh trầm mặc giây lát, sau đó đặt đĩa táo sang một bên, giọng cậu khàn khàn, rũ mắt nói: “Em đang nhớ đến ba em.”
Nghiêm Tự sửng sốt, nói: “Anh đâu có già như vậy, em không cần lo anh sẽ đi sớm, bỏ lại em một mình.”
“Phải.” Kha Tây Ninh nói, “Anh trẻ trung khỏe mạnh, chăm chỉ rèn luyện thân thể, so với con gà ốm như em thì giỏi hơn nhiều. Anh rất ghê gớm, cho nên anh tự tin có thể bất chấp mạng sống mà đuổi theo cứu em.”
Nghiêm Tự thoáng sững người, thở dài: “Anh không bất chấp mạng sống. Tây Ninh à, anh rất sợ chết.”
“Anh sợ chết?” Kha Tây Ninh nói, “Rõ ràng anh biết trong đoàn có nhân viên cứu hộ, bọn họ ở ngay phía sau anh, vì sao anh còn cố xông tới cứu em?”
Nghiêm Tự nhìn cậu dịu dàng, nói: “Em đang giận anh hả?”
“Không.” Giọng Kha Tây Ninh nghèn nghẹn, viền mắt đỏ hồng, cậu phủ nhận: “Anh là ân nhân cứu mạng của em, em làm sao dám giận anh.”
Nghiêm Tự dường như đã hiểu tâm trạng của Kha Tây Ninh lúc này. Nếu hôm nay người gặp nạn là hắn, dù biết có một đội cứu hộ chuyên nghiệp nhưng Kha Tây Ninh vẫn vội vàng lao lên cứu hắn.
Cuối cùng vì hắn mà cậu bị thương.
Chỉ sợ khi đó Nghiêm Tự sẽ vô cùng tự trách. Được người khác cứu, cảm kích, cảm động là phản ứng bình thường. Nhưng nếu cứu hắn là người mà hắn thương yêu quý trọng, vậy hắn thà rằng cậu không cứu hắn.
Nghiêm Tự vỗ về má Kha Tây Ninh, thở dài nói: “Tây Ninh, em thử đặt mình vào vị trí anh xem. Nếu lần này anh là người gặp nạn, có phải em cũng sẽ bất chấp tất cả mà lao lên cứu anh không? Gặp phải tình cảnh ấy thì còn nói gì đến lý trí hay không lý trí nữa, chẳng phải đều dựa theo cảm xúc hay sao.”
Kha Tây Ninh nói: “Em sẽ không cứu, nếu đổi lại là em, em sẽ không cứu anh đâu.”
Nghiêm Tự nói chắc như đinh đóng cột: “Em sẽ.”
Kha Tây Ninh: “Em chắc chắn sẽ không cứu.”
Nghiêm Tự lắc đầu: “Em chắc chắn sẽ cứu.”
Kha Tây Ninh giận dữ đứng phắt dậy, bất mãn nói: “Sao lúc nào anh cũng như vậy, lúc nào cũng khăng khăng khẳng định. Lần trước gạt em bị phóng viên bao vây, anh cũng chắc chắn rằng em sẽ tới tìm anh. Bây giờ anh lại khẳng định em sẽ cứu anh. Anh thì giỏi lắm sao, anh tưởng anh là con sâu trong bụng em chắc?”
Nghiêm Tự sợ Kha Tây Ninh thật sự nổi giận, bèn ôm lấy eo cậu, thấy cậu không giãy giụa hắn mới thở phào nhẹ nhõm, biết cậu chỉ đang giận dỗi mà thôi.
“Anh thật sự không giỏi chút nào.” Nghiêm Tự rì rầm, “Ngày trước ly hôn, anh rất sợ em sẽ rời xa anh, vì thế mới luôn tự thôi miên bản thân rằng em sẽ không rời khỏi anh đâu, kết quả em đi thật. Nếu anh là con sâu trong bụng em, sao anh lại mắc phải sai lầm như thế, khiến em rời xa anh lâu như vậy.”
Kha Tây Ninh nghe thấy tiếng rên khe khẽ ẩn nhẫn của Nghiêm Tự, biết chắc hắn lại bị động tới vết thương rồi. Cậu nhíu mày, muốn kéo cánh tay đang ôm eo mình ra, nhưng hắn ôm rất chặt, cậu làm thế nào cũng không kéo ra được.
“Anh có đau không?” Kha Tây Ninh vừa sốt ruột vừa đau lòng hỏi.
“Không đau.” Nghiêm Tự mặt dày đáp, “Ôm nhiều một chút sẽ không đau nữa.”
Kha Tây Ninh cứng đờ người, dù biết người này nói dối nhưng cũng để mặc cho hắn ôm.
“Tây Ninh à.” Nghiêm Tự nhắm mắt, chầm chậm nói: “Lần trước anh gạt em là anh bị phóng viên chặn đường, em vẫn luôn cho rằng anh ỷ vào việc em yêu anh mà làm bậy hả.”
Kha Tây Ninh lầm bầm: “Chẳng lẽ không phải ư?”
“Không phải.” Nghiêm Tự lắc đầu, nói ra sự tự ti sâu trong đáy lòng: “Anh thật sự không hề chắc chắn em còn yêu anh hay không. Anh không hề có chút tự tin nào. Anh nghĩ rằng em yêu anh, nhưng ngày đó em lại quyết đoán rời khỏi anh. Lần ấy anh lừa em trở lại, thực sự chỉ muốn nhìn thử vị trí của anh trong lòng em mà thôi. Ngày ấy em tới, anh thực sự rất vui…” Nhưng Tây Ninh lại nổi giận.
Trong kí ức của Kha Tây Ninh, đây là một trong số những lần ít ỏi Nghiêm Tự bày trải ra sự tự ti nơi đáy lòng.
Nghiêm Tự đứng ở thế yếu, nhút nhát rụt rè nói với cậu rằng hắn không hề tự tin, hắn không chắc chắn tình cảm cậu dành cho hắn, vì vậy mới kiềm lòng không đậu dùng mấy lời nói dối vụng về đi thăm dò vị trí của hắn trong tim cậu.
Hai người trầm mặc hồi lâu.
Bất ngờ Kha Tây Ninh đưa cho Nghiêm Tự một miếng táo cắt hình thỏ, nói: “Anh ăn đi.”
Sắc mặt Nghiêm Tự rất không dễ nhìn.
Kha Tây Ninh bật cười, nói: “Vì kỹ năng cắt táo thành hình thỏ là do Thẩm Tân Nam dạy em ư?”
Nghiêm Tự rầu rĩ ừ một tiếng.
Kha Tây Ninh bất ngờ không báo trước mà rướn người hôn lên đôi môi khô khốc của hắn. Nghiêm Tự còn chưa kịp phản ứng lại, cậu đã dần làm sâu hơn nụ hôn này.
Chóp mũi thon nhỏ chạm lên môi Nghiêm Tự. Kha Tây Ninh rũ mắt, hàng lông mi nhỏ dài khẽ quét lên mặt Nghiêm Tự, khơi lên cảm giác ngưa ngứa nhột nhột như có như không.
Kha Tây Ninh khẽ giọng nói: “Em nhớ trước kia em từng nói, trừ anh ra, cả đời này có lẽ em sẽ không thể yêu ai được nữa. Em không thích lừa người giống anh, lời này là thật.”
“Em yêu anh, Nghiêm Tự.”
“Cảm ơn anh đã cứu em, nhưng em cũng rất giận bản thân vì đã khiến anh bị thương.”
Kha Tây Ninh nghiêm túc nói từng chữ một.
Nghiêm Tự lâng lâng như trên thiên đường, nhịn không được nói: “Em lặp lại lần nữa.”
“Em không thích lừa người giống anh.”
“Không phải câu này.”
Kha Tây Ninh cố ý nói: “Em nhớ trước kia em từng nói, trừ anh ra, cả đời này có lẽ em sẽ không thể yêu ai được nữa.”
Nghiêm Tự nhíu mày: “Cũng không phải câu này.” Cảnh tượng ngày trước Kha Tây Ninh nói với hắn những lời này vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, cũng chẳng phải tình huống ngọt ngào gì. Cậu thẳng thắn thành thật nói với hắn rằng, ngoại trừ hắn ra, cậu còn từng cố thử ở bên người khác, nhưng kết quả đều thất bại.
Kha Tây Ninh không trêu hắn nữa, nghiêm túc nói: “Được rồi được rồi. Em yêu anh, Nghiêm Tự.”
“Ừ, anh cũng yêu em.” Nghiêm Tự mỉm cười. Có tuổi rồi, khóe mắt khó tránh khỏi có chút nếp nhăn, nhưng Kha Tây Ninh lại cảm thấy Nghiêm Tự không còn cao xa khó với như trước nữa, trái lại có cảm giác chân thực hơn nhiều.
Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, lại tiếp tục nụ hôn ban nãy.
Không khí trong phòng bệnh nóng rực ái muội.
Đúng lúc này, có người phá đảm đẩy cửa vào.
Hết chương 104.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!