CHƯA BAO GIỜ - Chương 39
Hôm nay xuống dưới sảnh lớn, Mộc Ly mới phát hiện ra vẻ nguy nga tráng lệ của nhà Trình Phong. À không, đây không phải là nhà, mà phải gọi là một toà lâu đài mới đúng. Từ nội thất tráng lệ tuyệt mỹ, cho đến gam màu trung tính sang trọng nhã nhặn, những vật dụng dù là nhỏ hay lớn đều được chạm khắc vô cùng tinh xảo, nhìn sơ cũng đoán được là đến từ những thương hiệu lớn trên thế giới. Mộc Ly là đại tiểu thư của Mộc gia, cuộc sống xa hoa nào mà cô chưa từng trải qua, nhưng giờ phút này đây, cô thật sự bị choáng ngợp bởi dinh thự tuyệt mỹ này, nơi mà Trình Phong giới thiệu với cô đó là nhà. Người dù có ngốc tới đâu cũng hiểu Trình Phong không hề là một người đơn giản.
Cô nhìn xung quanh, đôi mắt có chút ngập ngừng, trước đây cô từng hùng hồ tuyên bố sẽ không quan tâm đến những gì anh làm, những gì anh có. Cô chỉ muốn yêu anh và ở bên anh. Nhưng giờ đây, không hiểu sao khẩu khí ấy lại đột nhiên chùng bước. Mộc Ly yêu anh mù quáng thật, nhưng cũng không quá xuẩn ngốc đến mức không nhận ra thái độ hững hờ của anh khi biết ba cô là Lão tứ. Chẳng lẽ anh đã sớm nhận ra ngay từ đầu, cô chính là con gái của ba ba Mộc Khải.
“Chị dâu”
Tiểu Lục lên tiếng gọi lớn khi thấy Mộc Ly nãy giờ vẫn đứng chần chờ mãi nơi cầu thang.
Tiếng gọi của Tiểu Lục đưa cô trở lại thực tại. Mộc Ly xoắn tay áo, nhanh chóng bước xuống bếp
Mộc Ly: “Hôm nay cậu nấu món gì thế?”
Tiểu Lục cười hớn hở
“Gà hầm củ sâm”
Mộc Ly làm điệu bộ hít hà, đến gần nồi canh gà của cậu, hít một hơi thật dài ra vẻ rất tâm đắc
“Thơm quá”
Cậu nhóc trước mặt được khen thì cười tít cả mắt
Cô bóc vụng một miếng gà nhỏ, bỏ vô miệng vừa hít hà vừa ăn. Sau đó đưa tay ra hiệu cho cậu biết là món ăn rất xuất sắc.
Mộc Ly: “Tiểu Lục…Trình Phong đã về chưa?”
Vừa nấu vừa gật gật.
Tiểu Lục: “Cậu Phong vừa về lúc nãy, bây giờ lên phòng 147 rồi”
Cô ngơ ngác
“Phòng 147”
Cô không nghĩ nhà anh có phân số phòng.
Tiểu Lục: “Đúng rồi…là phòng 147”
Nói tới đây, Tiểu Lục như được khai sáng. Gương mặt trẻ con bắt đầu hoá gian tà.
Tiểu Lục: “Chị dâu…chị chưa nghe về căn phòng 147 của cậu Phong sao?”
*lắc lắc*
*mặt ngơ ngác*
Haha
Cơ hội trả thù đây rồi
Tiểu Lục: “Thật ra cũng không có gì đặc biệt đâu…”
Mask lúc này bước vào, khiến cho câu chuyện của cả hai bị cắt ngang. Gương mặt Mask có vẻ hơi tái, mặc dù đã được chiếc áo choàng màu đen bên ngoài che chắn, nhưng Tiểu Lục vẫn nhanh chóng nhận ra là tay Mask đang bị thương.
Tiểu Lục: “Mask…anh bị thương rồi”
Mộc Ly bối rối thấy rõ nhanh chóng đỡ Mask ra ngoài sofa cùng với Tiểu Lục.
Vết thương không quá sâu, có vẻ chỉ là vết thương ngoài da. Mask ngã đầu ra sofa, để mặc cho Tiểu Lục băng bó vết thương cho mình.
Tiểu Lục: “Anh ngồi yên ở đây chờ tôi một chút…”
Nói rồi lật đật chạy vào trong bếp, để lại Mask ngồi đó ngẩng ngơ.
Cô nhìn cảnh này thì phì cười. Hai con người này, thật đáng ngờ.
Mask: “chị dâu…chị thấy trong người thế nào?”
Bị Mask hỏi bất ngờ, Mộc Ly không khỏi lúng túng. Thường ngày nghe Tiểu Lục chị dâu này chị dâu nọ riết rồi cô thành quên, hôm nay đột nhiên nghe hai chữ chị dâu từ Mask, khiến mặt cô lại một lần nữa phừng phực đỏ.
Tự dưng gật gật, xong lại lắc lắc
Mask: “Chị dâu…chắc chị có nhiều thắc mắc lắm đúng không?”
Mộc Ly nhìn cậu, đôi mắt điềm đạm của cậu như nhìn thấu tâm can cô.
Cô cười, nụ cười thật nhẹ
Mộc Ly: “Nếu nói không có…có lẽ là nói dối…nhưng nếu để hỏi…thì lại không biết nên bắt đầu từ đâu”
Mask bình tĩnh rót nước
Mask: “Chị dâu…tôi biết trong lòng chị tồn tại những hoài nghi mơ hồ…nhưng mà…”
Cô đưa tay ngắt ngang câu nói của cậu.
Mộc Ly hiểu những gì Mask muốn nói, cô quả thật có những hoài nghi về cuộc sống của Trình Phong. Xung quanh anh vốn dĩ tồn tại quá nhiều bí ẩn. Cô đủ thông minh để nhận ra khí chất ngất trời bên trong con người anh.
Trình Phong chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường.
Nhưng mà
Mộc Ly: “Tôi sẽ đợi…đợi đến lúc anh ấy sẵn sàng nói với tôi tất cả mọi chuyện”
Mask đơ ra vài giây
Có lẽ câu trả lời của cô khiến cậu quá đỗi bất ngờ. Cậu cười hiền, trong tâm cảm thấy bình an lạ thường.
Mask: “Chị dâu….có câu nói này của chị…tôi có thể yên tâm rồi”
Đúng vậy
Chỉ cần nghe đến đây cũng đủ hiểu…
Tình yêu mà Mộc Ly dành cho anh sâu đậm đến thế nào.
…
“Tới rồi đây”
Tiếng của Tiểu Lục phá tan bầu không khí im lặng. Cậu cầm mâm đồ ăn nghi ngút khói trên tay hớn hở chạy ra phòng khách. Sau đó nhanh chóng đặt lên tay Mộc Ly, khiến cô ngây ra chưa kịp phản ứng.
Tiểu Lục: “Chị dâu…em bận chăm sóc cho Mask…chị đem lên phòng 147 cho cậu Phong giúp em”
Mộc Ly nghe đến tên anh thì như bị thôi miên, nhanh chóng gật gật đầu mà không buồn suy nghĩ.
Cậu ngồi xuống ghế sofa cạnh Mask, nhìn Mộc Ly cầm khay đồ ăn bước lên cầu thang dài dẫn tới phòng 147, trong tâm liền cười hả hê đắc chí.
“Chị dâu…em đã nói rồi…quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà…haha”
Đang cười thầm trong lòng thì tự nhiên thấy hơi nhột nhột, câu quay qua nhìn thì phát hiện Mask đang nhìn cậu chằm chằm từ lúc nào.
Mask: “Lần đầu tôi thấy cậu thủ đoạn vậy nha”
*lườm*
Tiểu Lục: “Kệ tui…tính ra là tui đang làm chuyện tốt cơ mà”
*nhìn chằm chằm*
*khó chịu*
Tiểu Lục: “NÈ…Bớt nhìn lại đi nha”
Mask lặng lẽ đưa cánh tay bị thương ra trước mặt Tiểu Lục.
*tiếp tục khó chịu*
Mask: “Cậu nói ở lại đây chăm sóc tôi mà”
Tiểu Lục như hoá đá. Mask làm mặt lạnh.
Mask: “Chăm sóc nhanh lên”
Quê quá hoá thẹn, cậu lật đật đứng dậy chạy lên phòng, không quên quay lại buông thêm vài câu chọc quê Mask.
Tiểu Lục: “Còn lâu nhá…”
Mask nhìn cậu nhóc đó khuất sau cánh cửa thì phì cười.
“Đồ ngốc”
…….