CHƯA BAO GIỜ - Chương 37
Tên đại ca cười thoả mãn
“Tụi bây đừng lo…Rồi ai cũng sẽ có phần…hahaha…”
Mùi máu tanh nồng, mùi nước mắt mặn đắng khiến cho Mộc Ly dần mất hết ý thức. Ở tận cùng nỗi đau của thể xác và tinh thần, hình ảnh Trình Phong trong chiếc áo sơ mi trắng hờ hững bên mộ mẹ cô bỗng hiện lên một cách rõ nét. Cô cảm nhận rõ được mùi hương của cỏ, cô cũng cảm nhận rõ được ánh mắt hút hồn của anh. Chỉ là trong khoảnh khắc này đây, cô không thể chạm tới
Vĩnh biệt anh….
Hahahahaha
Tiếng cười thoả mãn của đám đàn em Tử Hạo lặng dần trong cô.
Tên đại ca hung hãn hôn lấy hôn để lên gương mặt xinh đẹp của Mộc Ly.
Rầm Rầm
Tiếng xe inh ỏi kéo đến
Hắn quay lại nhìn
Một dàn xe màu đen bóng xuất hiện mang mùi sát khí nồng nặc, những âm thanh ghê rợn từ đâu xộc thẳng lên não người đối diện. Đám vệ sĩ áo đen đông như kiến nhanh chóng bước xuống xe, gương mặt ai cũng mang đầy vẻ chết chóc.
Người của Lão đại
Tên đại ca thả cô ra, gương mặt không còn miếng máu.
Người của anh lập tức bao vây lấy hắn, khống chế toàn bộ cục diện.
Mask bước xuống xe đầu tiên, trên tay là khẩu súng đã lên đạn. Đám đàn em của Lão nhị tay chân bắt đầu run rẩy. Bọn chúng biết quá rõ việc Mask xuất hiện có ý nghĩa như thế nào. Mask chính là sứ giả của quỷ, xuất hiện để lấy đi mạng sống của người đối diện.
Nhưng người tiếp theo bước xuống xe càng khiến bọn chúng tay chân mền nhũng, có tên còn sợ đến nổi tiểu cả ra quần.
Trình Phong
Anh nhìn cô thoi thóp nằm đó, nước mắt ướt đẫm cả gương mặt xinh đẹp, quần áo bị xé rách thật tàn nhẫn.
Anh cười, nụ cười nửa miệng thật đáng sợ. Anh sẽ bắt những tên khốn nạn trước mặt, phải chết không toàn thây.
Chưa kịp để bọn chúng kịp hoàn hồn.
“Gϊếŧ”
Giọng anh lạnh tanh vang lên, nặng trịch như từ cõi chết vọng về.
Nhận được lệnh, đám đàn em của anh lập tức nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng
Tiếng đạn vang lên liên hồi, đám đàn em của tên Tử Hạo ngã xuống chết không kịp trở tay, máu chảy thành sông.
Trình Phong điềm tĩnh bước ngang qua làn đạn, gương mặt lạnh băng như không, nhưng ánh mắt lại ánh lên nét bi thương vô cùng. Anh bước đến bên cô, cởϊ áσ khoác choàng cho cô, khẽ siết cô vào lòng, môi anh chạm nhẹ lên làn tóc rối của cô
Trong mơ màng, Mộc Ly vô thức chạm tay lên má anh.
“Anh đây rồi…”
“Xin lỗi em”
Câu nói nhẹ đến nỗi, dường như muốn chỉ để duy nhất mình cô nghe thấy.
Cô ngã vào lòng anh, yên bình khép hàng mi cong đẫm lệ.
Anh đây rồi
Khoảng trời bình lặng của cô đây rồi
Tên đại ca thấy đám đàn em ngã xuống chết như rơm rạ, gương mặt hằng lên nổi sợ hãi rõ rệt. Hắn nhanh chóng quỳ xuống chân anh.
“Lão…lão đại…”
Mask chĩa súng vào đầu hắn, tỏ vẻ không hài lòng khi hắn gọi anh.
“Lão đại….xin ngài…xin ngài tha mạng. Tôi có mắt như mù…huhu…nên mới không nhận ra cô ấy là người phụ nữ của ngài….”
Anh hất mắt về phía hắn, sau đó nở nụ cười chết chóc
Trình Phong: “Ngươi nói sao????”
Hắn run rẩy
“Lão đại…tôi có mắt như mù nên…nên…”
Chưa kịp để hắn nói hết câu
Trình Phong: “Ngươi nói đúng…ngươi có mắt như mù…”
Anh hất mặt
“Móc mắt hắn”
Giọng nói lạnh tanh đến rợn người.
Người của anh nhanh chóng làm theo lệnh. Tiếng la hét rêи ɾỉ của hắn vang lên thật ghê tởm.
Trình Phong: “Mask…những người ở đây…gϊếŧ không tha…”
Cậu cúi đầu vâng theo lệnh của anh. Mask nhanh chóng kêu người lôi hắn đi. Cái giá của việc đụng đến người phụ nữ của Lão đại, đó là chết không toàn thây.
Anh ẵm cô lên, nhanh chóng tiến vào trong xe, tay vẫn siết lấy cô thật chặt.
“Mộc Ly…”
“Xin lỗi em”
…………………………………..
Mộc Ly chầm chậm mở mắt, toàn thân cô nặng trịch ê ẩm không nhúc nhích nổi.
“Đây là đâu?”
“Nhà anh”
Cô giật mình
Lúc này cô mới kịp cảm nhận có bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay mình. Trình Phong lặng lẽ đưa đôi tay yếu ớt của cô lên miệng, nhẹ nhàng hôn thật khẽ.
“Trình Phong…em….”
“Em thấy trong người thế nào”
“Em không sao”
Anh chạm nhẹ lên trán cô, cẩn thận kiểm tra thân nhiệt. Vết thương ở đầu hành hạ cô sốt hai ngày nay. Trong mơ màng, cô vẫn liên tục gọi tên anh. Trình Phong cảm thấy ruột gan như thiêu đốt, cảm giác bất lực khi mình là bá chủ nhưng lại không thể bảo vệ lấy người con gái nhỏ bé bên cạnh, cảm giác đó thật tồi tệ.
Mộc Ly bỗng chốc siết lấy tay anh. Cô biết anh đang nghĩ gì. Ánh mắt màu nâu hổ phách trông có vẻ lạnh nhạt đó thật ra lại rất nồng ấm.
“Trình Phong…không phải lỗi của anh”
Trình Phong không nói gì, lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng kiệm lời như vậy. Nhưng cô yêu người đàn ông này, dù có phải đánh đổi tất cả.
“Thật ra…em….”
Mộc Ly thở hắc ra, cảm thấy không thể giấu anh thêm được nữa. Giữa cô và anh, không nên tồn tại bất cứ bí mật nào. Giữa cô và anh nếu có, chỉ nên tồn tại một tình yêu bất diệt mà thôi.
“Thật ra…em là con gái duy nhất của Mộc Khải…”
Cô bỏ lỡ câu nói, tay vô thức vò vò chiếc chăn bông.
Trình Phong nhướn mày, tỏ vẻ muốn nghe cô nói tiếp.
“Trình Phong…chắc anh có nghe qua Liên Minh?”
*gật đầu*
“Ba của em…Mộc lão gia…chính là lão tứ của Liên Minh…đám người lúc nãy…”
Trình Phong đưa tay, ngăn không cho cô nói tiếp nữa. Hơn ai hết, những chuyện vừa xảy ra, anh vạn lần không muốn cô nhắc lại.
“Mộc Ly…em không cần phải nói với anh những chuyện này…”
Mộc Ly tỏ rõ vẻ ngạc nhiên
Mộc Ly: “Anh…phản ứng của anh?”
Trình Phong: “Phản ứng của anh????”
Cô xụ mặt
Mộc Ly: “Phản ứng của anh không giống như những gì em nghĩ”
Trình Phong nhìn cô, gương mặt điềm đạm nhưng vẫn lạnh như tiền đó khiến cô bất giác cảm thấy lo lắng…
Liệu anh sẽ cảm thấy như thế nào khi ở cạnh một người con gái như cô.
Trình Phong: “Mộc Ly…trong suy nghĩ của em…anh nên phản ứng như thế nào?”
Trình Phong
Em…
……………..