CHƯ GIỚI TẬN THẾ ONLINE (NGÀY TÀN CỦA THẾ GIỚI) - Chương 462: Đăng cơ (2)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CHƯ GIỚI TẬN THẾ ONLINE (NGÀY TÀN CỦA THẾ GIỚI)
- Chương 462: Đăng cơ (2)
“Vâng!”
Người này lên tiếng, mở Quang Não, bắt đầu bố trí.
……
Khi Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly đi về phía đài cao.
Cố Thanh Sơn rời khỏi hiện trường đăng cơ, một mình chậm rãi bước đi trong nhà thờ lớn.
Hắn là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ.
Cho dù ở thế giới tu hành, cảnh giới Hóa Thần cũng đại diện cho thực lực mạnh mẽ, có tư cách trở thành người được đề cử cho chức Chưởng môn của bất kỳ môn phái nào.
Thần niệm mạnh mẽ tản ra từ người Cố Thanh Sơn.
Gần như là trong lúc đó, Thần niệm bao phủ cả thủ đô.
Tất cả những thủ đoạn đen tối, đều không thể tránh khỏi thần niệm của Cố Thanh Sơn.
“Tìm được rồi.” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng thì thào.
Những đại thần ủng hộ Valrhona bị bắt giữ, uy hiếp trong mấy chỗ bí mật này.
Rất nhiều quan quân ủng hộ đại thần quốc phòng, cầm binh khí trong tay, bắt giữ những người này.
Bọn họ cùng yên lặng chờ đợi mệnh lệnh từ đại thần quốc phòng.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu, nhìn những tấm thủy tinh hoa văn ở nhà thờ.
Đúng lúc có một cửa sổ thủy tinh mở ra.
“Đi.” Hắn nhẹ nhàng niệm một tiếng.
Địa kiếm và Triều Âm kiếm xuất hiện trong không trung.
Chúng chợt lóe lên, bay xuyên qua cửa sổ, phóng lên cao.
Tốc độ của hai thanh kiếm rất nhanh, chỉ bay song song trong chốc lát, rồi bay về hai hướng khác nhau.
Chúng bay vào một nơi bí mật, nhanh chóng hóa thành tàn ảnh rồi mạnh mẽ xuyên qua đám chướng ngại vật phía trước.
Đám người của đại thần quốc phòng đều bị chém bay đầu giống như dưa hấu bị chém vậy.
Dường như những người này ngã xuống đất cùng một lúc.
Toàn bộ đều đã chết.
Đối phó với đám chức nghiệp giả tầm thường này, chỉ cần dựa vào tốc độ bay của kiếm cũng đủ giết chết họ rồi, chứ không cần sử dụng đến kiếm quyết.
Sau khi mở tất cả xiềng xích ra, hai thanh kiếm lại phóng lên cao, bay về phía trước.
Cố Thanh Sơn vừa đi trong nhà thờ, vừa giải cứu những người ủng hộ Valrhona.
Hắn đột nhiên dừng lại.
Dưới sự điều khiến của Thần niệm, Địa kiếm đã giết chết quân địch, cứu được con gái của Valrhona, công chúa của Phục Hy.
“Bắt cóc huyết mạch trực hệ hoàng thất, dựa theo pháp luật của Phục Hy có thể phán tội tử hình.”
“… Được rồi, ta sẽ đưa cô ấy về.”
Vừa dứt lời, Cố Thanh Sơn đột nhiên biến mất khỏi nhà thờ.
Địa kiếm xuất hiện ở vị trí ban đầu của hắn.
Mà hắn cũng tới nơi bí mật kia rồi.
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh.
“Công chúa điện hạ, hãy đi theo tôi.”
Cố Thanh Sơn vươn tay về phía công chúa.
Sắc mặt công chúa phức tạp nhìn hắn.
Trước kia tại vũ hội, mình còn tưởng rằng hắn chính là một tên mọt sách.
Sau khi được mẫu thân nhắc nhở, mới biết được người này lợi hại đến mức nào.
“Cám ơn anh.” Công chúa thấp giọng nói.
Cô cầm lấy tay hắn.
“Không cần khách sáo, mọi người cũng đến đây đi.”
Cố Thanh Sơn nói với đám thị vệ và mấy vị đại thần.
“Chúng tôi nên làm như thế nào?” Một vị đại thần hỏi.
“Cầm tay tôi là được rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Mọi người nghe lời bám lấy tay hắn.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều biến mất.
Địa kiếm xuất hiện ở nơi mà bọn họ biến mất.
Mà Cố Thanh Sơn mang theo mấy người này, trở về nhà thờ lớn ở Thánh quốc.
Trong nháy mắt, họ phát hiện mình đã trở về nhà thờ lớn ở thủ đô.
Bọn họ không thể tin được, đưa mắt nhìn nhau.
Dưới chân là sàn nhà đá cẩm thạch nhẵn bóng, bên tai truyền đến từng lời nói mạnh mẽ.
Là giáo chủ của thánh giáo Tử Thần đang tụng niệm chúc phúc cho Nữ hoàng.
Trong truyền hình, giọng nói của giáo chủ cao vút mà tràn đầy sức mạnh, cộng với thánh nhạc đệm tấu, vang vọng toàn nhà thờ lớn.
“Mẫu thân của tôi đang đăng cơ đúng không?” Công chúa hỏi.
“Đúng vậy, bây giờ cô có thể đi tìm bà ấy.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không đâu.”
“Những người bắt cóc chúng tôi…”
“Cô có thể nói to trước mặt tất cả mọi người.”
“Sau đó thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Người đứng đằng sau việc này sẽ phải trả giá.”
Công chúa nhìn Cố Thanh Sơn thật kĩ, duyên dáng thi lễ.
“Ban đầu khi cùng anh khiêu vũ, thái độ của tôi rất ngạo mạn, tôi xin lỗi.” Cô nói.
Cố Thanh Sơn vội vã chắp tay đáp lễ, nghiêm túc nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, chỉ cần sau này cô không đối xử với người khác như vậy, thì nhất định sẽ trở thành một người thừa kế vương vị tốt.”
Công chúa nhìn vào mắt hắn, nói nhỏ: “Chỉ lúc chọn chồng tôi mới tỏ ra ngạo mạn như vậy thôi.”
Hai tay Cố Thanh Sơn vẫn giữ nguyên động tác chắp tay, lại thi lễ một lần nữa, cúi đầu không nói gì.
Công chúa đánh giá hắn, chợt bật cười, sau đó mang theo mấy vị đại thần xoay người rời đi.
Giọng nói thì thầm của cô vương lại trong gió.
“… Anna… thật khéo chọn…”
Cố Thanh Sơn lau mồ hôi trán.
Lúc này Địa kiếm và Triều Âm kiếm bay qua cửa sổ trên mái nhà, dừng trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thở phào, thu hai thanh kiếm lại, Thần niệm đảo qua bầu trời.
Trên bầu trời, quái vật kia sắp thoát ra được rồi.
Cần phải tranh thủ thời gian.
Cố Thanh Sơn đến một góc yên tĩnh trong nhà thờ.
Một bé trai và một bé gái đang ngồi ở góc đó, đang xem phim hoạt hình anh hùng trên mặt đất.
Hai bạn nhỏ chơi rất vui vẻ, không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài nhà thờ.
Bên cạnh chúng, không có bất kỳ người nào chăm sóc.
Điều này có chút kỳ lạ.
Cố Thanh Sơn dùng Thần niệm đảo qua hai người bạn nhỏ.
Rất bình thường.
Hắn lại dùng Thần niệm đảo qua toàn bộ nhà thờ, nhanh chóng phát hiện ra cha mẹ của hai bạn nhỏ.
Đôi vợ chồng trẻ dẫn theo vài vệ binh, tại một nơi khác trong nhà thờ lớn gọi to tên hai đứa trẻ, cuống quít tìm kiếm.
—— Đúng là người làm cha mẹ không có trách nhiệm.
Xem ra đây chỉ là việc bình thường thôi, chỉ là thần kinh của mình quá căng thẳng nên nhìn thấy chỗ nào kỳ lạ thì đều cho rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Đầu óc mình có chút vấn đề rồi.
Cố Thanh Sơn cười khổ.
Hai người bạn nhỏ chú ý đến có một người với vóc dáng cao lớn dừng lại trước mặt, khiến chúng cùng ngẩng đầu lên.
“Chú là ai?” Cậu bé kêu lên.
Cố Thanh Sơn hồi phục lại tinh thần.
“A, ngại quá, làm phiền đến các cháu rồi… các cháu đang chơi trò anh hùng à?”
Hắn nhìn tay hai bạn nhỏ nói.
“Vâng ạ, trò chơi này rất hay.” Cô bé nói.
Cố Thanh Sơn ngồi xổm xuống, cười hỏi cô bé: “Vị nữ anh hùng này, ta có thể biết tên của cháu không?”
Cô bé thấy hắn tươi cười ôn hòa, ấn tượng tốt hơn vài phần, đáp: “Cháu tên là Tư Tư.”
Đúng rồi, đôi vợ chồng trẻ kia đang gọi tên Tư Tư.
Cố Thanh Sơn thả lỏng, hỏi: “Tư Tư, tại sao cháu lại không đi xem Nữ hoàng đăng cơ?”
Cậu bé xen vào nói: “Việc đó có gì đáng xem chứ, chẳng qua chỉ là mấy người lớn không ngừng nói chuyện mà thôi, rất buồn chán.”
“Đúng vậy, chẳng có gì thú vị cả.” Tư Tư bỉu môi nói.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào phim hoạt hình anh hùng trong tay hai bạn nhỏ.
Hắn bỗng nhiên nói: “Nghe nói có một siêu cấp anh hùng biết bay, sẽ biểu diễn chém giết quái vật ở trước mặt Nữ hoàng.”
“Thật chứ ạ?”