CHƯ GIỚI TẬN THẾ ONLINE (NGÀY TÀN CỦA THẾ GIỚI) - Chương 445: Bụi trần lắng xuống
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CHƯ GIỚI TẬN THẾ ONLINE (NGÀY TÀN CỦA THẾ GIỚI)
- Chương 445: Bụi trần lắng xuống
Isha cúi đầu, thấp giọng nói: “Ta không có ý kiến.”
Bản thân lại rơi vào bẫy của một con nhóc chết tiệt.
Đáng chết!
Lần này, tạm thời không thể lấy mạng của con bé đó.
Hiện tại tạm thời chịu nhịn là tốt nhất, chờ sau này nhờ cậy vài đạo sự cầu xin thay mình, hoặc bản thân lập công chuộc tội rồi giải trừ giam cầm.
Đến lúc đó, mình mới nghĩ cách đối phó con nhỏ này.
Lần sau, mình nhất định không coi thường con nhỏ này nữa.
Viện trưởng lại nhìn về phía các trưởng lão, đạo sư trên trời.
Ông hỏi: “Những người khác có ý kiến gì đối với quyết định của ta hay không?”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Vào lúc này, ai cũng không dám đứng ra nói gì.
Ngay cả mấy đạo sư có giao hảo tốt với Isha, cũng đóng chặt miệng.
– – không người nào có thể đồng thời chịu đựng lửa giận của Viện trưởng và Trưởng Giới Luật.
Lúc này, Viện trưởng mới có chút hài lòng.
Ông ta thân là viện trưởng của một viện, bản thân đã lâu không bị cảm xúc chi phối.
Isha thực lực không tệ, có thể mang đến rất nhiều lợi ích cho học viện.
Sau này, còn có rất nhiều chuyện cần cô ta đi làm.
Vì thế tước đoạt công lao mà cô ta có, lại trừng phạt một chút là đủ rồi.
Chờ đến khi thời gian chịu phạt kết thúc, cô ta ắt sẽ vì công lao và đãi ngộ mà càng ra sức cống hiến phục vụ cho học viện.
Chuyện này, tốt nhất nên xử lý như vậy.
Cuối cùng viện trưởng nhìn về phía Tô Tuyết Nhi, theo quy trình xét xử hỏi một câu: “Làm người bị hại, ngươi có ý kiến gì không?”
Đứa bé này, hẳn là biết đại thể, sẽ không dựa vào kết quả xét xử mà tiếp tục dây dưa.
Viện trưởng đang nghĩ ngợi, quả nhiên, Tô Tuyết Nhi không hề suy nghĩ nói: “Không có ý kiến.”
Trái tim viện trưởng còn chưa thả lỏng, đã nghe thấy Tô Tuyết Nhi bổ sung nói: “Ta không biết điều lệ và quy định của học viện, vì thế ta nghe theo viện trưởng và thầy ta định đoạt.”
Người mới nghe theo phán quyết của viện trưởng thì không có sai.
Làm học sinh, nghe lời của thầy cũng là câu trả lời thích đáng.
Nhưng mà viện trưởng lại thầm kêu một tiếng gay go.
Từ đầu đến cuối, ông đều chưa từng hỏi qua ý kiến của Huyết Bào, cũng bởi vì Huyết Bào là người xử lý quá theo cảm tình.
Một khi Huyết Bào đã nhận định một chuyện, ông ta cũng đều phải vì thế mà đau đầu.
Hơn nữa, đạo lý đứng về phía Huyết Bào.
Ánh mắt của mọi người không tự giác dời đến nơi Huyết Bào Ma Chủ đang đứng.
“Ta phản đối.” Huyết Bào Ma Chủ nói.
“Ngươi có ý kiến gì?” Viện trưởng thở dài trong lòng, hỏi.
“Isha cũng không phải hãm hại học viên tập sự, mà cô ta hãm hại là học viên chính thức của học viện, là học trò của ta.” Huyết Bào Ma Chủ nói.
Dáng vẻ Tô Tuyết Nhi mang theo chút sợ hãi, vội vã kéo tay áo của Huyết Bào, nỗ lực muốn hắn ta hãy nhân nhượng cho yên chuyện.
Cô hạ thấp giọng, nhanh chóng khuyên nhủ: “Thầy ơi! Viện trưởng đã quyết định, chúng ta thôi đi.”
Huyết Bào Ma Chủ nhìn cô một cái, không có phủ nhận danh xưng “Thầy” này.
Ông ta nhìn về phía Tô Tuyết Nhi nghiêm nghị nói: “Tuyết Nhi, con phải nhớ kỹ rằng thầy của con mới là Trưởng Giới Luật của học viện, mặc kệ là ai thì hình phạt đều do thầy của con quyết định.”
Tô Tuyết Nhi ngơ ngác nhìn ông ta không nói gì.
Viện trưởng thở dài một hơi, buông tha cho kế vặt của mình.
Mình quả thật là vì học viện, mới muốn giảm bớt mức phạt.
Nhưng Huyết Bào muốn dựa theo quy định nghiêm trị cũng không sai.
Đó là chức trách của người ta, huống hồ người ta cũng là khổ chủ, ông càng không có lập trường phản đối.
Nếu vì một đạo sư, khiến bản thân và Trưởng Giới Luật sinh ra mẫu thuẫn, thì đối với học viện mà nói đó lại càng là tổn thất nặng nề hơn.
Lại nghe Huyết Bào Ma Chủ nói tiếp: “Lừa gạt cả ta và viện trưởng, nhúng tay vào việc xét xử linh hồn, hãm hại học viên chính thức thì dựa theo quy định của học viện phải cách chức, vĩnh viễn không cho phép bước chân vào đảo.”
Một mảnh trầm mặc.
Viện trưởng cũng không nói gì.
Ai cũng không nghĩ tới, Huyết Bào lại tàn nhẫn đến vậy
Vĩnh viễn không thể bước chân vào đảo, vậy chỉ có thể lang thang giữa thế giới và thế giới, đối mặt với từng cuộc tận thế, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Viện trưởng bình tĩnh nói: “Đây là Tài Quyết chính thức của ngươi?”
Huyết bào Ma Chủ nói: “Thân Là Trưởng Giới Luật, ta có quyền ra một Tài Quyết công bằng, đồng thời ta tin rằng tất cả mọi người đều không có ý kiến.”
Ánh mắt của ông ta đảo qua toàn trường.
Không có một người nào dám lên tiếng lúc này
Viện trưởng nói: “Nếu như mọi ngươi không có ý kiến nào khác…”
Isha hoảng hốt vội nói: “Ta phản đối, ta thật sự chỉ muốn thu cô — ”
“Câm miệng! Hoặc là ngươi muốn cùng ta quyết đấu? Muốn chết ngay bây giờ sao?” Huyết Bào Ma Chủ cười gằn quát lên
Trên bầu trời biển máu dâng trào lên.
Isha im lặng ngay tức thì.
Mình không muốn chết ngay bây giờ.
“Vậy cứ như thế đi, Isha, ngươi phải vì hành vi của mình trả giá.” Viện trưởng thở dài.
Ầm!
Trên người Isha đột nhiên dựng lên một dòng khí lưu chảy xiết
Isha mở miệng, còn muốn nói điều gì đó.
Nhưng một giây sau, cả người bà ta liền biến mất trước mặt mọi người.
Bà ta bị đảo Sương đưa ra ngoài.
Bắt đầu từ lúc này, bà ta sẽ mãi mãi không thể bước chân lên đảo Sương được nữa
Bên ngoài là biển xác chết, nếu như bà ta không nhanh chóng nghĩ biện pháp thì sẽ chết ở nơi đó.
Tô Tuyết Nhi thấy tình cảnh này, cắn rặng thật mạnh.
Mình làm được rồi!
Isha bị ép rời khỏi nơi này, mãi mãi không thể trở về.
Dựa theo closed beta nói, bà ta cũng không có cách nào chiếm lấy hệ thống của cô nữa!
Tô Tuyết Nhi nhìn về phía giao diện của hệ thống
Quả nhiên thấy mấy hàng chữ nhỏ đã xuất hiện phía trên.
[Một người chơi closed beta đã ra khỏi phạm vi đảo Sương.]
[Phán định: Tư cách người chơi closed beta bị loại bỏ]
[Người chơi closed beta còn lại: 1 người]
[Nhiệm vụ kết thúc.]
[Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ: Người được trời chọn.]
[Kể từ giờ, hệ thống chỉ thuộc về một mình ngài.]
Một niềm háo hức mà trước giờ Tô Tuyết Nhi chưa từng có đang khuấy động trong lòng cô.
Tô Tuyết Nhi cảm giác hốc mắt âm ấm, vội vã nén lại.
Đây là một chuyện tốt, mình không thể khóc nhè!
Giọng viện trưởng bình tĩnh vang lên: “Được rồi, kết thúc xét xử ở đây, những người khác đi chọn học viên chính thức của mình đi.”
Câu này vừa nói xong, không ít đạo sư mới từ trong hư không hiện thân ra
Bọn họ dồn dập hạ xuống, hướng về mục tiêu mà mình nhắm đi đến.
Những người thí luyện khẩn trương cùng chờ đợi, hi vọng chính mình có một nơi đi vêf tốt.
Huyết Bào Ma Chủ nhìn Tô Tuyết Nhi.
Chỉ thấy hốc mắt cô hơi hồng, tựa hồ muốn khóc lại đang cố gắng nhịn xuống.
Đứa bé này, sợ mình và viện trưởng nảy lên xung đột, lá gan quá nhỏ rồi
Huyết Bào Ma Chủ nghĩ như vậy, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi vui mừng không tên.
“Tuyết Nhi, chúng ta đi.” Ông ta nói.
“Vâng, thưa thầy.” Tô Tuyết Nhi nói.
Hai người biến mất khỏi quảng trường.
…
Sở Giới Luật.
Nơi này rất lạnh lẽo, không ồn ào, không náo nhiệt, không nhìn thấy những học viên đi đi lại lại.
Tô Tuyết Nhi đứng ở đại sảnh của Sở Giới Luật, cảm thấy có chút kỳ lạ.