CHO TÔI NGỦ THÊM CHÚT NỮA - Chương 6: 006
Edit: Lazy Girl.
Khi Tôn Hòa đến văn phòng, Thẩm Giai Niên đang có cuộc gọi.
“Tôi hiểu rồi, trước tiên anh cứ tuyên bố thừa nhận rằng chúng tôi thực sự sẽ thay đổi người đi rừng, sau đó hãy tiết lộ rằng Thẩm Tư Niên đã vi phạm các quy tắc của đội. Nhớ chú ý đến từ ngữ.”
Thẩm Giai Niên cũng không ngoài ý muốn nhìn thấy tên đầu sỏ gây chuyện xuất hiện, gật đầu chào hỏi rồi ra hiệu cho Tôn Hòa ngồi trước đợi.
Tôn Hòa cũng không vội ngồi xuống. Anh nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của Thẩm Giai Niên, nhưng Tôn Hòa không muốn nghĩ nhiều về nó. Anh chỉ muốn nói chuyện này với Thẩm Giai Niên ngay bây giờ.
Cuối cùng, Thẩm Giai Niên cũng đã cúp điện thoại, Tôn Hòa lập tức nói: “Hai ngày nay, em tìm được một người ở quán cà phê Internet. Người đó rất thích hợp cho vị trí đi rừng…”
“Đó là chuyện mà cậu và Chu Lệnh Hành đang thảo luận trên sóng trực tiếp của Wave?” Thẩm Giai Niên đánh gãy lời Tôn Hòa.
Tôn Hòa dừng lại một xíu vì bị đánh gãy lời, nghe thấy giọng điệu không mấy hài lòng của Thẩm Giai Niên, “Xin lỗi, em quên mất cậu ta đang phát sóng trực tiếp. Nhưng…”
“Thân là đội trưởng, trước đây, cậu chưa bao giờ hành xử lỗ mãng như vậy, hi vọng là cậu có thể đưa ra lời giải thích hợp lí để thuyết phục được tôi.” Thẩm Giai Niên lại lần nữa đánh gãy lời của Tôn Hòa, châm một điếu thuốc, chậm rãi nói.
Sau hai lần bị gián đoạn, Tôn Hòa cũng đã bình tĩnh trở lại.
Tôn Hòa kéo ghế trước bàn làm việc ra, chậm rãi ngồi xuống, “Cô ấy tên Tô Hành. Hôm qua, khi em đi tìm Thẩm Tư Niên thì bắt gặp cô ấy đang chơi LOL trong quán cà phê Internet…”
Thấy Tôn Hòa đã bình tĩnh trở lại, lần này Thẩm Giai Niên cũng không ngắt lời cho đến khi Tôn Hòa nói xong.
Tôn Hòa đã nói rất lâu và gần như bao gồm đầy đủ chi tiết về Tô Hành.
Thẩm Giai Niên nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng điệu của Tôn Hòa, nhưng anh ta không trả lời vội. Sự phản chiếu của cặp kính khiến Tôn Hòa khổng thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh ta.
Tôn Hòa có chút thấp thỏm. Tô Hành đúng là có vấn đề nghiêm trọng, nhưng khuyết điểm của cô ấy lại không che giấu được thiên phú của cô.
Một mặt khác, Tôn Hòa cho rằng Tô Hành hoàn toàn có đủ khả năng để đảm đương công việc này. Mặt khác, Tôn Hòa biết trong thâm tâm rằng sự không ổn định của Tô Hành đã đủ để răn đe Thẩm Giai Niên.
Quả nhiên, vài phút sau, Thẩm Giai Niên mở miệng: “Một người mới chơi, đã vậy thể chất lại không ổn định, còn là một nữ nhân…”
Thẩm Giai Niên chưa kịp nói xong, Tôn Hòa lập tức phản bác: “Cô ấy chỉ ngủ nhiều hơn người bình thường một chút thôi, nhưng thời gian của trận đấu là dư dả đối với cô ấy.”
Thẩm Giai Niên bị ngắt lời cũng không hề tỏ ra tức giận, vẫn bình thản: “Các tuyển thủ chuyên nghiệp luyện tập 10 – 16 tiếng mỗi ngày để nhuần nhuyễn thuần thục. Cô ấy có làm được không?”
Tôn Hòa không nói nên lời vì căn bệnh của Tô Hành khiến cô không thể rèn luyện trong một thời gian dài ngày từ đầu.
Thẩm Giai Niên thấy Tôn Hòa không lên tiếng nữa liền hỏi: “Nếu tôi để cô ấy gia nhập, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ có ý thức và năng lực tính toán tốt, thao tác theo không kịp thì sao?”
Tôn Hòa giãy giụa đấu tranh: “Chúng ta có thể để cho cô ấy thử trước đã, sau đó để cô ấy chính thức tham gia nếu thao tác ok.”
“Cậu có biết việc có một nữ tuyển thủ sẽ gây ra nhiều tranh cãi đến mức nào không?” Thẩm Giai Niên nhấn mạnh.
Tôn Hòa biết và hiểu hết những gì Thẩm Giai Niên nói. Nhưng cho dù vậy, Tôn Hòa vẫn không thể giấu khao khát của mình đối với Tô Hành.
Một mảnh trầm mặc.
Ngay khi Tôn Hòa nghĩ rằng kết cục đã được định trước, Thẩm Giai Niên lại mở miệng: “Thẩm Tư Niên đã đánh nhau với đội CEO ở cách vách vào cuối tuần, và đội đã nhất trí cấm thi đấu cậu ta. Tôi đã thông báo cho giám đốc của đội hai, nhưng đội hai hiện tại vẫn chưa tìm được người nào có thể đi rừng tốt. nếu cô gái mà cậu đề cập có thao tác ổn, có thể cho lên sân thi đấu thử vào thứ sáu. Nếu thắng thì sẽ cân nhắc cho gia nhập đội.”
Thẩm Giai Niên nhìn vẻ mặt vui mừng của người đàn ông trước mắt, cảm thấy bất đắc dĩ nói thêm: “Lần này là tình huống đặc biệt, cộng thêm việc cậu và Chu Lệnh Hành đã gây ra trong buổi phát sóng trực tiếp. Cho nên chỉ có lần này, nếu thao tác của cô ấy không thể thuyết phục được những người trong đội, thì không cần phải bàn bạc gì nữa.”
Tôn Hòa không ngại ngần mà gật đầu nhận lời. Các bằng cấp chứng chỉ mà Tô Hành cần phải được thông qua ít nhất là một tuần. Anh sẽ cố hết sức để giúp cô cải thiện thao tác.
Phần còn lại, cũng chỉ có thể phụ thuộc vào sự cố gắng nỗ lực của Tô Hành mà thôi.
Có lẽ tương lai của họ sẽ thực sự trở nên không giống nhau.
Khi Tôn Hòa quay trở lại căn cứ một cách rất thong thả, nghênh đón anh chính là những cái nhìn chằm chằm đến từ ba người đồng đội còn lại.
Tâm tình của Tôn Hòa không tồi, hướng mấy người đó mỉm cười.
Khi Chu Lệnh Hành nhìn thấy nụ cười trên mặt Tôn Hòa, biểu tình có chút nghiền ngẫm.
“Huấn luyện viên đã đồng ý để cô ấy thử sức, với tư cách là người vừa được bổ sung vô đội hình thi đấu, tham gia vào mùa giải thường vào thứ sáu tới.” Tôn Hòa và Chu Lệnh Hành nhìn nhau rồi chủ động nói ra kết quả.
Chu Lệnh Hành nhướng mày, có một chút kinh ngạc, cuối cùng là cười nhẹ hai tiếng.
Cô gái kia dường như đã đánh rơi một tảng đá trên mặt biển tĩnh lặng.
Cô đã thay đổi một Tôn Hòa trầm ổn, cũng phá vỡ những nguyên tắc mà Thẩm Giai Niên luôn tuân thủ.
Là hội những người mù mờ trên cả mù mờ và không hề biết gì, Wave và Lão Ngư nhìn sự nhiệt tình vui vẻ của Tôn Hòa, sự tò mò tràn lan trong mắt.
Tôn Hòa dở khóc dở cười, đem tình huống ra nói rõ với hai người họ.
Wave có chút vui mừng khi nghe tin người đi rừng được thay đổi, nhưng mặt cậu ta trở nên ảm đạm khi nghe tin người đi rừng mới là con gái.
Vốn là nữ nhân, chơi game này có tốt hay không còn chưa nói, nhưng kết quả cô ấy lại còn là một tay mới hoàn toàn.
Tay mới còn chưa đủ, cô gái này thậm chí còn bị triệu chứng ngủ rũ nên không thể luyện tập trong một thời gian dài?
Tại sao lại muốn cô ấy?
“Anh đang nghĩ gì vậy? Đổi thành một cô gái mới lớn ốm yếu để đi rừng?” Wave không thể chịu đựng thêm được nữa, và cảm thấy không cần phải nhẫn nại.
Tôn Hòa nhìn thái độ của Wave, sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhẹ nhàng cười nói: “Tin tưởng anh, cậu sẽ thay đổi cách nhìn về cô ấy.”
Vừa nói, một bên vừa cầm áo khoác nghênh ngang mà rời đi.
Wave bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý, “Tôi phải đồng ý để cho cái người mà ngay cả thời gian huấn luyện cơ bản đều không có? Hừ, tôi cũng không có đồng ý để Thẩm Tư Niên tiếp tục đi rừng.”
Sau khi huyên thuyên một mình, Wave dừng lại, quay đầu nhìn về phía Chu Lệnh Hành đang chơi game: “Huấn luyện viên cùng Lệnh ca cư nhiên đều đồng ý?”
Chu Lệnh Hành nghe tai này ra tai kia, căn bản là anh không nghe thấy gì.
Họ có đồng ý hay không đều không còn quan trọng nữa.
Anh nhớ tới những gì Tôn Hòa hỏi mình,
【 Cậu không muốn thắng sao? 】
Đâu ai muốn thua, nhưng liệu cô ấy có thể chiến thắng bệnh tật của mình không?
*
Sự thật chứng minh, Tô Hành có thể thắng.
Cô nhìn từ “Victory” lần thứ tư trên màn hình, ý nghĩ còn đang dang dở.
Vô tình liếc nhìn đồng hồ, Tô Hành không khỏi cứng họng.
Trước khi nhận ra điều đó, cô đã chơi game trước máy vi tính xuyên suốt 5 tiếng đồng hồ mà không hề cảm thấy buồn ngủ xíu nào.
Tô Hành cử động cổ tay hơi đau, lại nhớ tới hai người đàn ông lúc sáng.
Tuyển thủ chuyên nghiệp mỗi ngày đều huấn luyện mười mấy tiếng đồng hồ như vậy, tay sẽ không đau sao?
Quả nhiên a, trên thế giới này, không có đường nào là đơn giản cả.
Tô Hành nghĩ nghĩ, đột nhiên cửa phòng máy đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cô giương mắt nhìn qua, phát hiện chính là người vừa lóe lên trong đầu cô, Tô Hành cười cười.
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo đến.
Tôn Hòa vội vã từ căn cứ chạy đến, lúc này nhìn thấy nụ cười trên mặt cô thì có chút thất thần. Đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy nụ cười của cô, đẹp đến nghẹt thở.
Ý cười trên mặt Tô Hành chỉ lưu lại trong chốc lát, hứng thú nhìn Tôn Hòa: “Như thế nào lại tới nữa?”
Tôn Hòa hoàn hồn lại, thẳng thừng giải thích ý định của mình, “Thứ sáu tuần sau có một trận thi đấu, cô có muốn thử không?”
Tô Hành mím môi, sắc mặt có chút khó coi.
Rõ ràng đã cùng bọn họ nói rõ rồi mà, sao giờ lại nhắc đến nữa?
Người đàn ông xuất hiện đột ngột này cũng không có ý định im lặng: “Tôi đã nói với huấn luyện viên về bệnh tình của cô, chỉ cần cô có thể hoàn thành trận đấu là được.”
Tô Hành cũng không ngờ rằng mình đã được sự đồng ý của huấn luyện viên, trong lúc nhất thời có chút không nói nên lời.
Tôn Hòa không ngừng cố gắng thuyết phục: “Người đi rừng ban đầu của chúng tôi đã bị cấm thi đấu vì đánh nhau với người khác. Huấn luyện viên được liên hệ phải tìm người thay thế cho trận đấu thứ sáu tới, nhưng không thể tìm thấy được ai trong thời gian ngắn thế này.”
Tôn Hòa vừa nói vừa đánh giá biểu cảm của Tô Hành, thấy cô không có ý từ chối, liền nói: “Cô cũng thích game này phải không? Tới thử xem sao. Xem như giúp chúng tôi một xíu, thua cũng không sao.”
Dường như Tô Hành vẫn còn đang suy nghĩ, giọng Tôn Hòa dần trở nên háo hức hơn: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô luyện tập các thao tác cơ bản khi tình trạng thể chất của cô cho phép.”
Nội tâm Tô Hành có chút chấn động.
Ánh mắt người đàn ông trước mặt quá nóng bỏng, và sự khát khao trong ánh mắt của anh ta, cô có thể hiểu được.
Phòng máy trở nên im ắng. Tô Hành cảm thấy, đây là lần trầm mặc và là lần có quyết định liều lĩnh nhất trong cuộc đời cô.
Cô đã hoàn toàn bị sự nhiệt tình của Tôn Hòa lây nhiễm.
Từ nhỏ, sự quan tâm của cô đối với mọi thứ đều rất ngắn ngủi, và những gì mà cô tìm hiểu đều không còn sức hấp dẫn nào với cô cả.
Tô Hành không thể lý giải được sự bướng bỉnh và nghiêm túc của người này, không thể hiểu được sự nhiệt huyết của anh ta đến từ đâu, càng không thể hiểu nỗi cái ý nghĩa của sự chiến thắng mà họ đang theo đuổi.
Nhưng đột nhiên, cô lại muốn hiểu lý do và hiểu thế giới của họ.
Xét cho cùng, thể thao điện tử là một ngành công nghiệp mới và hấp dẫn.
Điều gì đã thúc đẩy họ không cần biết ngày hay đêm mà vẫn luyện tập, mở họp, thi đấu.
Điều gì khiến họ kiên trì và nhiệt tình đến vậy.
Điều gì đã chống đỡ họ trong suốt hành trình vừa dài vừa gian nan này?
Nghĩ tới những điều này, lời cự tuyệt nói không nên lời.
Thế giới của họ đang lấp lánh sáng chói, mà hiện tại, cái thế giới sáng chói này đang đưa ra lời mời đến cô.
Dụ hoặc vô cùng.
Ngay cả khi bản thân có thể không thể chịu được nó, Tô Hành vẫn muốn thử xem sao.
Làm sao cô có thể cam tâm nếu không đi xem.
Cô chỉ có thể ngày qua ngày ở trong quán cà phê Internet ngây ngốc, cô nguyện ý sẵn lòng thử sức.
Sau một lúc, Tô Hành rốt cuộc cũng tìm thấy được âm thanh của chính mình.
“Mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Con đường sau này, mong được chỉ giáo nhiều hơn.