CHO TÔI NGỦ THÊM CHÚT NỮA - Chương 4: 004
Edit: Lazy Girl.
Tôn Hòa thu hồi lại sự sơ xuất của chính mình, một lần nữa hướng về phía rừng.
Nhưng lần này, thay vì tiếp cận trực tiếp Tô Hành, Tôn Hòa lại chọn cách nghịch dại.
Tôn Hòa không muốn lộ ra vị trí của mình, cũng như không muốn kìm hãm sự phát triển của Tô Hành.
Cô gái trước mặt dần trở nên khó lường, khiến Tôn Hòa có chút nhìn không rõ, nên anh không dám manh động.
Chu lệnh Hành cũng dần nhận ra được cô là một người đặc biệt.
Tô Hành vẫn luôn duy trì tiết tấu ở đường giữa và thong thả farm lính. Nhưng cô đã bỏ hết nửa đợt lính giai đoạn đầu, nên bây giờ Tô Hành chỉ có thể bỏ lỡ một hoặc hai con lính.
Farm lính là kỹ năng cơ bản của game này. Khi vừa bắt đầu trận, có thể thấy Tô Hành là một người mới hoàn toàn.
Nhưng chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cô ấy đã lĩnh ngộ được vài cái, và có sự tiến bộ vượt bậc.
Đôi mắt màu hổ phách của Chu Lệnh Hành lóe lên, anh gọi tình huống này là – thiên phú.
Thiên phú là thứ gì đó rất bí ẩn và kì diệu, nhưng trong game này thì nó chỉ bao gồm tốc độ tay, tính toán sát thương, vị trí, và ý thức.
Vì tạm thời vẫn chưa nhìn thấy được sự đối mặt trong game, vị trí của Tô Hành vẫn chưa rõ, nhưng bản thân Zyra là một vị tướng cần phải có tốc độ tay. Tô Hành tung chiêu thức với một tốc độ đáng kể; cô ấy có thể đã nhìn thấy và học hỏi được từ việc farm lính. Khả năng tính toán sát thương tuyệt vời, từ việc xác xuất né gank thành công của chó xù, có thể thấy ý thức của cô cũng khá tốt.
Nghĩ đến đây, Chu Lệnh Hành đành thở dài.
Trong khi một người mỗi ngày chỉ chui rúc trong quán cà phê Internet lại có thể có được một thiên phú như vậy, còn người đi rừng của đội đã nỗ lực không biết bao nhiêu lần để luyện tập cho trận đấu nhưng vẫn không theo kịp tiết tấu nhịp độ của họ.
Đôi khi nhân sinh chính là vậy, luôn không công bằng, than trách số phận cũng chả ích gì.
Tôn Hòa thấy Tô Hành vẫn luôn chỉ ở đường giữa farm lính và phá trụ. Sau khi farm hết quái ở khu vực rừng mình xong, Tôn Hòa cũng xâm chiếm farm nốt luôn quái bên rừng của cô. Thấy đã đủ tiền mua quỷ đao, Tôn Hòa ngừng farm, nhấn nút đỏ biến về căn cứ.
Cùng lúc đó, Tô Hành cũng nhần biến về.
Chu Lệnh Hành vẫn luôn theo dõi cô, nhìn thấy cảnh này thì liền nhíu mày, theo bản năng mà tin tưởng rằng đây không phải ngẫu nhiên.
Nhưng nếu đây không phải là ngẫu nhiên, thì điều này có hơi khó giải thích.
Chỉ thấy Tô Hành về căn cứ hồi máu hồi chiêu, rồi lại lao thẳng ra đường giữa.
Trụ đối diện ở đường giữa đã bị phá bỏ, Tô Hành ngừng lên cao, điều khiển lính của mình từng hàng một trước trụ phòng thủ của mình.
Sau khi Tôn Hào mua xong trang bị cho mình, đi loanh quanh ở căn cứ của mình một lúc thì thấy Zyra đang farm lính ở giữa. Anh không đi vòng vòng nữa, xách quỷ đao vừa mua và chạy về phía Tô Hành. Lúc xuống tới gần Tô Hành thì ngay lập tức tàng hình ẩn thân.
Đúng lúc này, Tô Hành lại xoay người tiến vào khu vực rừng, giả vờ như thể bản thân đang đi kiếm bùa xanh.
Khi chó xù bật cho mình chiêu cuối, nó có thể nhìn thấy những ai đang ở gần nó trong vòng 2000 thước. Khi Tô Hành đổi hướng, khoảng cách giữa hai người chưa đến 2000 thước nên Tôn Hào đã dễ dàng bắt kịp.
Nếu mục đích của Tô Hành thật sự là muốn lấy bùa xanh, có thể nói rằng cô nhất định sẽ bị hạ gục.
Nhưng cô lại chỉ vội vàng lướt qua bùa xanh, sau đó chạy vào bụi cỏ bên cạnh trụ thứ hai ở trên đường, và gieo một hạt giống ở ngã tư. Chỉ hai giây trước khi khả năng tàng hình của chó xù biến mất, bàn tay cầm chuột của Tôn Hào bất giác siết chặt lại, tiến đến Tô Hành không chút do dự.
Tôn Hòa tin rằng, ngay cả khi trận đấu có kết thúc, anh vẫn có thể hạ gục được cô.
Dù sao, chỉ cần bắt được Tô Hành, thì Tôn Hòa thắng.
Vài giây say, quả nhiên Tôn Hòa thực sự xuất hiện bên cạnh hạt giống mà Tô Hành đã đánh rơi ở ngã tư.①
Biết mình đã lộ vị trí, không chút ngừng nghỉ, Tôn Hòa lập tức lao thẳng đến bụi cây giữa hai trụ và nhấn phiếm E, cố gắng khống chế Tô Hành và lấy mạng.
Nhưng trước khi Tôn Hòa thăm dò bụi cỏ, hai nhánh cây màu đã bay đến từ hướng mà trụ thứ hai không có tầm nhìn và bẫy anh ta.
Tôn Hòa hơi ngạc nhiên. Sau 1,5 giây, anh ta lại do dự, vội vàng đuổi theo trụ thứ hai, nhưng chỉ thấy bóng lưng của Zyra.
Tôn Hòa đứng đó không di chuyển. Anh lặng lẽ ấn nút biến trở về lại căn cứ. Trong lúc chờ đợi biến về, Tôn Hòa ngẩng đầu lên, nhìn Tô Hành ở phía đối diện.
Cô gái bình tĩnh với sự lười biếng buồn ngủ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời.
Anh dường như nhìn thấy được hào quang xung quanh cô.
Tiếp theo, Tôn Hòa lại cố gắng gank Tô Hành thêm hai lần nữa, nhưng đều thất bại.
Tôn Hòa nhìn khuôn mặt đầy sự hứng thú của Tô Hành, cảm thấy thật thất bại.
Cuối cùng đành bất lực nhún vai, cười nhạo chính mình, “Tôi nhận thua, vô luận thế nào cũng đều không gank được cô.”
Tô Hành ngẩng đầu, tựa hồ có chút bất mãn với sự yếu đuối của Tôn Hòa.
Tôn Hòa nhìn Tô Hành, biểu tình dở khóc dở cười: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không? Tôi có thể trả phí tư vấn cho cô.”
Sắc mặt Tô Hành có chút sinh động trở lại, lãnh đạm lắc đầu: “Không cần phí tư vấn.”
Không chờ Tôn Hòa tiếp tục, Chu Lệnh Hành liền mở miệng nói: “Cô có biết đợt gank đầu tiên là khi Tôn Hòa vòng từ dã khu đến đường giữa không?”
Tô Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông, gật đầu: “Tôi nhìn thấy anh ta lên cấp 6 và trở về căn cứ. Tính thời gian, không sai biệt lắm, khoảng thời gian đó, anh ta sẽ tới bắt tôi.”
Quả nhiên, Chu Lệnh Hành ám muôi hỏi: “Tính toán như thế nào?”
Bàn tay mảnh khảnh cầm con chuột, từ từ thoát khỏi trò chơi, bình tĩnh nói:
“Anh ta là một tuyển thủ chuyên nghiệp. Có 80% khả năng anh ta sẽ bắt được tôi từ đường mà anh ta không thường xuyên xuất hiện. Tôi đã ở đường giữa nên xác suất để anh ta ở đường giữa là 10%, và xác suất ở đường dưới là 70%.”
Tô Hành chơi trò này quá mức nhập tâm, nên giờ có hơi mệt. Cô gọi một chai nước trong giỏ hàng ở trên máy vi tính rồi tiếp tục nói.
Tính từ đường dưới cùng đến đường xa nhất là 18.700 thước Anh. Tốc độ ban đầu của chó xù là 320. Đôi giày anh ta mua lúc đó tăng thêm 45 tốc chạy, cộng với tốc độ tăng 40% sau khi mua nó. Tốc độ di chuyển trong khoảng 510 trong 12 giây là 6120 thước, và quảng đường còn lại mất khoảng 34 giây. Tính sai số trong khu vực đi bộ của anh ta, thời gian đến đường giữa sẽ là từ 31 giây đến 46 giây.”
Vừa dứt lời, quản lí mạng đã gõ cửa và giao một chai nước khoáng.
Tô Hành nhận lấy, tỉnh bơ nói tiếp: “Tôi tính toán dựa trên khoảng thời gian ngắn nhất kể từ khi anh ta trở về căn cứ. Tránh anh ta 10 giây trước khi trở lại căn cứ chắc hắn không thành vấn đề.
Tôn Hòa sững sờ. Người này… đang chơi game hay là đang làm bài tính toán để chơi vậy trời?
Vừa cảm thấy không thể tin được, lại vừa ngưỡng mộ. Trong khoảng thời gian farm lính ngắn ngủi như vậy mà cũng có thể tính toán ra được nhiều dữ liệu vậy. Còn có thể đưa ra phương án tốt nhất từ chúng.
Thảo nào mà Tô Hành lại nói không cần phí tư vấn. Bởi vì không phải ai cũng có khả năng sử dụng phương pháp này. Kể cả trước đó, Tôn Hòa cũng chưa bao giờ suy xét qua vấn đề thời gian.
Chu Lệnh Hành cũng có chút chấn động, thật lâu vẫn chưa nói nên lời.
Đột nhiên, Tôn Hòa nghĩ tới đợt gank làn hai của mình lại bị hụt, liền nóng lòng hỏi, “Còn đợt gank thứ hai thì sao? Chu dù cô có tính toán thời gian thì cũng không thể chạy trốn xa đến mức tầm nhìn ẩn thân của tôi nhìn không thấy chứ.”
Có thể là do giọng nói của Tôn Hòa quá mức chắc chắn, Tô Hành lại có chút muốn cười.
Chu Lệnh Hành quăng một cái liếc dành cho Tôn Hòa: “Cô ấy vụt ra khỏi bụi cỏ ngay thời điểm tầm nhìn của anh biến mất, lại tiếp tục chạy được một đoạn.”
Tôn Hòa cảm thấy có chút bất ngờ, không quay đầu lại hỏi tiếp: “Nhưng cô làm sao biết tôi tới khi nào? Tôi đều ở trong rừng, cô cũng không có tầm nhìn.”
Tô Hành cho rằng người đàn ông bên cạnh sẽ giải thích giúp mình, liền cầm chai nước lên, từ từ nhấp một ngụm.
Sau một hồi trầm mặc, cô ngước mắt lên nhìn hai người đàn ông cũng đang cùng lúc nhìn mình chằm chằm, mới nhận ra rằng họ đang chờ đợi câu trả lời.
“Vẫn là thời gian. Sau lần thất bại đầu tiên, tôi đã bắt kịp sự phát triển của anh. Trước khi đối mặt, tôi có tỷ lệ thắng là 70%, khả năng cao là anh sẽ không nâng cấp mà tiết kiệm tiền mua món trang bị lớn đầu tiên. Thời gian sẽ nhanh hơn tôi khoảng 5 hoặc 6 phút. Món trang bị lớn đầu tiên của tôi ít nhất cũng phải 400 nhân dân tệ. Nó phải bằng với thời gian của anh. Khoảng cách anh đuổi theo và thời gian tàng hình là cố định giống như vừa rồi đã tính. Phương pháp tính toán cũng giống như vậy.”
Tôn Hòa lần này phản ứng nhanh hơn, kinh ngạc nói: “Cô đã tính toán thời gian quan trọng của tôi, và sau đó bước ra khỏi tầm nhìn của tôi vào cuối thời gian tàng hình di chuyển của tôi? Nhưng cô biết tôi sẽ bắt kịp, tại sao lại phải quay về căn cứ trong bụi cây giữa hai trụ?”
Tô Hành bình tĩnh gật đầu, “Tôi cũng nghĩ là biến về căn cứ trực tiếp dưới trụ thứ hai hoặc là chạy về.”
Chu Lệnh Hành ngẩng đầu lên khi nghe nói những lời này. Giọng nói đều đều của cô gái lại nhàn nhạt vang lên.
“Nhưng tôi lại cảm thấy sát thương của anh đủ để gϊếŧ tôi trực tiếp trong trụ, và nếu như anh trực tiếp về lại căn cứ, anh sẽ đuổi kịp từ khu vực rừng với tốc độ nhanh hơn tôi rất nhiều. Không thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra chuyện gì. Vẫn là dụ anh tới đường chính cho an toàn, để cho dù có đuổi kịp đường chính, thì anh cũng sẽ phải chịu sát thương của ít nhất là hai tháp trụ. Tôi sẽ có thể đánh trả lại với xác suất cao hơn.”
Tôn Hòa nghe xong vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ khiếp sợ, chậm chạp chưa hoàn hồn.
Như một bố cục toàn diện và chi tiết, tính toán rất chính xác thời gian, khoảng cách, và thiệt hại…
Nếu…. nếu những khả năng này có thể được sử dụng trong trò chơi, nó sẽ phát huy đến mức nào nữa?!
Điều thực sự không thể tin được là cô gái trước mặt lại chỉ nói rõ phương pháp mà không một ai có thể nghĩ đến để áp dụng trong trò chơi, và có thể thắng chỉ với một cách đó.
Vận mệnh đôi khi thật vi diệu, hiện tại Tôn Hòa chỉ có một ý nghĩ, anh muốn cô gái thần kỳ này gia nhập chiến đội cùng bọn họ, cho dù cô chỉ là một người mới, thậm chí thao tác còn chưa thuần thục.
Tôn Hòa đã thực sự làm vậy, buộc miệng mời Tô Hành mà chưa hỏi qua sự đồng ý của người khác.
“Cô có muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp không?”
Không khí đột nhiên im bặt, Chu lệnh Hành có chút nhạc nhiên nhìn Tôn Hòa, nhưng lại thấy trong mắt người đàn ông này có một tia kích động sau khi thua một ván bài quan trọng.
Đúng vậy, tuy rằng bọn họ luôn có thể nhìn nhận thắng thua một cách bình thường nhất, nhưng khát vọng chiến thắng ẩn sâu trong trái tim của họ từ lâu sớm đã khó nhịn được.
Hiện tại, một cơ hội hoàn toàn mới đang ở trong tầm mắt. Cho dù có rủi ro, nhưng với những cầu thủ “già” như Tôn Hòa, liệu còn có thể phung phí được thêm mấy năm nữa?
Điều tốt nhất là giành chiến thắng, để không phải hối tiếc về những gì đã bỏ ra trong mấy năm qua.
Suy nghĩ trong đầu đột nhiên quay cuồng, khi Tôn Hòa nhìn Chu lệnh Hành một lần nữa, ánh mắt đắc ý.
Muốn đi sao không ngại mưa gió.
—–
Tác giả có lời muốn nói:
① Zyra ném tầm nhìn bên cạnh hạt giống.