CHO TÔI NGỦ THÊM CHÚT NỮA - Chương 2: 002
Edit: Lazy Girl.
Một năm trước.
Ở góc quán cà phê Internet, Tôn Hòa đứng thẳng người, dáng người mảnh khảnh và chiếc áo sơ mi chỉn chu, không hợp với khung cảnh mù sương của quán cà phê Internet.
Nhưng ngoài anh nhìn có vẻ không hợp ra, còn có một cô gái trẻ đang ngồi trước màn hình máy tính chơi game.
Cô gái ấy dường như không để ý có người đang quan sát từ phía sau, chỉ nhìn thấy một đôi bàn tay thon thả, làn da như ngọc, đang nhảy nhanh trên bàn phím, động tác rất đẹp.
Trước màn hình hiện lên một tia sáng xanh, Tôn Hòa chỉ nhìn lướt qua liền biết đó là Liên Minh Huyền Thoại.
Liên Minh Huyền Thoại được công chúng đánh giá rất cao và thật trùng hợp khi Tôn Hòa cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp trong trò chơi này.
Tôn Hòa liếc sơ qua thì thấy đó là một cô gái trẻ và cất bước tiếp theo định rời đi, nhưng không ngờ lại làm cho cô ấy choáng váng bị ảnh hưởng bởi hành động rời đi đột ngột này, và khiến chân cô bị tê liệt tạm thời không di chuyển được.
Chờ đến khi Tôn Hòa phục hồi lại tinh thần thì nhận ra là mình đã đứng sau cô ấy mười phút rồi.
Nhớ lại những thao tác tay vừa rồi của cô ấy, Tôn Hòa lại lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Mặc dù thao tác của cô không phải là tốt, nhưng điều hiếm thấy nhất ở đó là ý thức.
Mười phút trước, thời gian hồi sinh của ADC phe đối diện chỉ còn 5 giây, đồng đội của cô cũng đồng thời chớp thời cơ bắt được MID và SP phe đối diện.
Cô điều khiển vị tướng của mình trong trò chơi và chạy ra đường giữa ngay sau khi vừa ra khỏi khu đất cao. Cuối cùng ngay khi cô vội vã chạy đến nơi mà nhóm đang tập hợp thì đột nhiên rẽ hướng đi vòng quanh khu vực rừng.
Rừng là nơi không có tầm nhìn rõ, trong khi đường giữa thì ngược lại – sáng sủa và êm ả.
Quyết định khó giải thích này hiển nhiên sẽ khiến cô ấy mất cơ hội tham gia giao tranh cùng nhóm. Tôn Hòa có thể nhìn thấy những lời chửi bới từ những người đồng đội đã chết trên màn hình hiện lên.
Lạ thay, chỉ trong vài giây, một con chó xù vừa bị hết chiêu thức tàng hình đang bắt đầu xuất hiện cùng với dàn lính ở đường giữa, và ngay lập tức chặn đường thành công được cái vị đồng đội đang đánh máy chửi bới đó.
Tôn Hòa đã sững người trong hai giây.
Nếu đổi lại người chơi là anh, thì anh cũng khó mà xác định được hướng đi của con chó xù ấy vì không có tầm nhìn. Nếu sự thay đổi đột ngột vừa rồi không phải là một quyết định khó giải thích mà là một dự đoán táo bạo của cô gái…
Để chắc chắn là không phải sự tình cờ ăn hên, Tôn Hòa đã đứng lại và quan sát trận đấu của cô hết mười phút. Hầu như mọi lúc mọi nơi, cô luôn có thể phát hiện ra sự nguy hiểm ở nơi không có tầm nhìn và tránh nó đi một cách hoàn hảo.
Chú chó xù ở phe đối điện đánh không tồi, số KILL thu về cũng nhiều nhất, nhưng hắn lại chưa thể bắt được cô.
Tôn Hòa véo cằm, nghĩ đến khả năng tránh được con chó xù này là 100% của cô.
Không thể nói là không thể, dù sao cô ấy cũng làm được trong vòng ít nhất mười phút, nhưng có thể đạt đến trình độ như vậy quả thật là không thể tin được.
Lúc này, Tôn Hòa đã không rãnh để lo mục đích đến quán cà phê Internet này làm gì. Anh chỉ muốn đợi cô gái trước mặt kết thúc ván đấu và hỏi cô ấy đã làm thế nào.
Đơn giản chỉ cần di chuyển đến quầy lễ tân và chuẩn bị quẹt thẻ trên máy.
Ngay khi anh ta vội vàng quay lại, cô ấy đã đứng dậy, trên màn hình hiện lên một chữ thất bại khổng lồ.
Quay lưng về phía Tôn Hòa, cô vẫn tiếp tục tán dóc cùng người đàn ông trẻ không biết đến từ lúc nào.
Tôn Hòa giả vờ đi ngang qua, tới chỗ ngồi trống bên cạnh cô, cuối cùng cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.
Người đàn ông nói: “Cám ơn Tô Hành, may mà có cậu ở đây, nếu không tớ nhất định sẽ bị báo cáo mất.”
Tô Hành lắc đầu theo một vòng cung rất nhỏ, và chính lúc này, Tôn Hòa cuối cùng cũng nhìn thấy bộ dạng của cô.
Rất đẹp, đó là một loại vẻ đẹp đáng kinh ngạc.
Tô Hành có sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt điềm tĩnh như biển. Giữa lông mày và mắt cô có một luồng không khí cuộn lại, nhưng những giọt nước mắt nơi khóe mắt đã làm dịu đi cả khuôn mặt cô, cùng với mái tóc đen dài khiến làn da trắng như tuyết của cô bổ sung cho nhau.
“Không sao, tớ đánh giùm cậu bị thua, thật xin lỗi.” Giọng nói lạnh lùng truyền đến với câu chữ thật rõ ràng.
Nghe thấy lời xin lỗi từ Tô Hành, người đàn ông liền xua tay nói: “Không có việc gì, đều do tớ làm khó cậu, cậu còn chưa chơi qua game này bao giờ mà đã bị kéo qua nhờ đánh giùm. Có trách thì cũng chỉ có thể trách cuộc điện thoại từ bạn gái của tớ đến không đúng lúc, chứ không trách cậu được.”
Tôn Hòa do dự một lát, vẫn nhẹ nhàng mở miệng lên tiếng hỏi: “Trò chơi này tên gì vậy?”
Còn bổ sung thêm câu, “Nó khá là thú vị.”
Người đàn ông nghe thấy, vẻ mặt dần trở nên sinh động hơn trong nháy mắt, “Thật sao? Anh nghĩ là nó thú vị ư? Anh cũng có thể thường xuyên chơi game này. Tên game là Liên Minh Huyền Thoại. Tôi đảm bảo là chưa đến một tháng, à không một tuần, anh chắc chắn có thể làm chủ được nó hoàn toàn.”
Tô Hành liền lắc đầu và nói: “Không dễ vậy, trò chơi này cần sự phối hợp giữa các đồng đội.”
Người đàn ông tựa hồ như còn muốn nói tiếp, thì bị cô giành nói trước một bước: “Cậu chơi đi, tớ có chút buồn ngủ rồi,” chỉ ngón trỏ về một hướng, “Ngủ đây.”
Người đàn ông đó bỏ cuộc không nói nữa, một lần nữa ngồi xuống trước máy vi tính và bắt đầu ván mới.
Sau cuộc nói chuyện giữa hai người đó, Tôn Hòa đã hiểu rõ sự tình, nhưng vẫn còn kinh ngạc bàng hoàng trước thao tác và trình độ phán đoán của Tô Hành khi cô chỉ mới tiếp xúc với LOL lần đầu. Lúc này, Tôn Hòa thấy Tô Hành đã ở một mình, liền chạy đuổi theo, vươn tay ra vỗ cô để gây chú ý.
Nhưng trước khi tay anh kịp chạm vào người cô, Tô Hành như ý thức được điều gì đó, xoay người lại, ngây người nhìn Tôn Hòa, trong mắt lộ ra tia nghi hoặc, giống như đang hỏi anh muốn làm gì.
Tôn Hòa nhìn quanh một lượt, dường như đang cố gắng soi kỹ tính chân thật xem có phải Tô Hành đúng là lần đầu chơi LOL không.
Cuối cùng, Tôn Hòa cũng hắng giọng lên tiếng: ” Xin chào, tôi đã xem trận đấu mà khi nãy cô vừa chơi.”
Tô Hành có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn đứng lại nghe Tôn Hòa nói tiếp.
Tôn Hòa hơi sững sờ khi nhìn thấy ánh mắt thiếu kiên nhẫn của cô, không khỏi cười gượng gạo. Từ lúc thành danh khi còn niên thiếu đến giờ, chưa một ai nhìn anh với ánh mắt thế này. Cô gái trước mặt dường như chưa từng tiếp xúc với trò chơi này.
Tôn Hòa điều chỉnh lại cảm xúc: “Cô có thể cho tôi biết tại sao lần nào cũng dự đoán chính xác vị trí của con chó xù phe đối điện không?”
Tô Hành vẫn như cũ không kiên nhẫn nhìn Tôn Hòa, chậm chạp không phản ứng.
Tôn Hòa cũng thấy bản thân có chút đường đột nên mở miệng xin lỗi, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mặt lạnh băng của cô thì đành ngậm mồm.
Cả hai đều giằng co im lặng trong mười giây. Khi Tôn Hòa nghĩ rằng hôm nay sẽ không nhận được câu trả lời, thì Tô Hành lên tiếng:
“Chó xù, là gì vậy?”
Tôn Hòa phát ngốc.
Tô Hành suy nghĩ một chút, liền hỏi: “À, anh đang nói cái cái người chơi Thú Săn Mồi Kiêu Hãnh bên phe đối diện hả?”
Tôn Hòa lúc này mới ý thức được là người trước mắt chưa từng tiếp xúc với LOL, trong lòng tự nhắc nhở bản thân.
Sau đó Tôn Hòa gật đầu: ” Đúng rồi, tôi đã quan sát cô rất lâu, và lần nào cô cũng tránh được hắn.”
Chỉ thấy cô gái phía đối diện khẽ nhếch miệng, vẻ mặt đầy châm chọc, “Vậy thì do anh quá ngốc.”
Nói xong, cô liền xoay người rời đi, vẫy vẫy tay tạm biệt.
Tô Hành cũng không thích làm phiền người khác, nhưng bây giờ cô thật sự buồn ngủ quá rồi, trong đầu truyền đến từng cơn đau tê dại.
Khi Tôn Hòa nhìn thấy Tô Hành muốn bỏ đi thì lập tức đuổi theo và hỏi một cách cẩn trọng lại lần nữa.
“Thực xin lỗi, vừa rồi tôi hơi đường đột, nhưng tôi thực sự muốn biết cô đã sử dụng cách gì. Tôi tên là Tôn Hòa. Là một tuyển thủ chuyên nghiệp trong trò chơi này. Phương pháp của cô có thể sẽ giúp ích cho chiến đội của chúng tôi. Nếu cô nguyện ý, tôi có thể mua lại phương pháp này.”
Tô Hành sững người trong hai giây, vì cô nghe ra được sự chân thành trong lời nói của Tôn Hòa. Nhưng lúc này mí mắt của cô đang chiến đấu, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Sau khi cân nhắc vội vàng, Tô Hành vội vàng bỏ lại một câu “Ngày mai đến quầy lễ tân nói tìm Tô Hành.” Sau đó lập tức chạy lên lầu.
Tôn Hòa cũng không ngờ tình huống đột ngột trở nên như vậy, cũng không tiến lên ngăn cản nữa, yên lặng nhìn Tô Hành rời đi.
Đứng một lúc, Tôn Hòa chậm rãi đi đến quầy lễ tân xuống máy bay.
Thật ra, mục đích hôm nay Tôn Hòa đến quán cà phê này là để tìm đánh dã Thẩm Tư Niên.
Vì kỹ thuật của Thẩm Tư Niên ngày càng tụt dốc đã ảnh hưởng không ít đến GI. Cậu ta cũng không được chào đón lắm trong đội vì thường hay đến các quán cà phê Internet cao cấp la cà ăn chơi, thư giãn một mình. Vừa đúng lúc hôm nay huấn luyện viên có việc tìm Thẩm Tư Niên nhưng lại không thấy người. Thân là đội trưởng, Tôn Hòa bị phái tới tìm người.
Xung quanh căn cứ có một vài quán cà phê Internet, Tôn Hòa đinh đến từng quán để tìm. Nhưng không ngờ ngay quán đầu tiên đã phải gặp chuyện này khiến Tôn Hòa phải dừng lại ở địa điểm này một lúc lâu..
Khi đến quầy lễ tân của quán cà phê Internet, Tôn Hòa liền đưa ra chứng minh thư để giải thích lí do vì sao xuống máy bay.
Nghĩ đến những lời nói cuối cùng của Tô Hành để lại, Tôn Hòa vừa quan sát quản trị mạng trước mặt vừa như lơ đãng hỏi: “Tô Hành có ở đây không?”
Quản trị mạng trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn Tôn Hòa rồi nhàn nhạt đáp: “Tìm Tô Hành có chuyện gì sao?”
Tôn Hòa híp mắt, mặt không đổi sắc: “Cô ấy kêu tôi hôm nay tới tìm cô ấy.”
Quản lý mạng có vẻ không tin lắm: “Đợi một chút.” Nói xong liền gọi một quản lý mạng khác đến canh quầy, còn mình thì đi về hướng Tô Hành.
Một lúc sau, chàng trai trẻ ấy quay lại và nói: “Tô Hành ngủ rồi, ngày mai anh hãy quay lại.”
Tôn Hòa ngước mắt lên nhìn ánh mặt trời đang thiêu đốt rõ rệt bên ngoài. Sau đó quay người nhìn về hướng người thanh niên, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Tuy quản trị viên web cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép nói: “Thời gian ngủ của Tô Hành luôn không ổn định. Anh có thể đến khoảng 3 giờ chiều mai. Cô ấy chắc chắn còn thức.”
Tôn Hòa cảm thấy hơi bất lực và muốn hỏi thêm tình hình. Nhưng khi đưa tay lên nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn bỏ cuộc.
Việc cấp bách bây giờ là tìm và đưa Thẩm Tư Niên trở về căn cứ trước đã, nếu không huấn luyện viên sẽ xé xác anh mất.
Tôn Hòa gật đầu chào với người quản lý mạng rồi sải bước nhanh ra khỏi quán, tiếp tục tìm người.
Cuối cùng thì Tôn Hòa cũng đã đưa Thẩm Tư Niên về căn cứ và giao cho huấn luyện viên thành công. Cũng vừa kịp giờ ăn tối.
Vừa đẩy cửa ra, liền thấy mọi người tụ tập quanh bàn an để nấu lẩu.
Wave là người đầu tiên phản ứng và chào Tôn Hòa: “YO ~”
Tôn Hòa hướng cậu gật đầu rồi đi thẳng đến máy vi tính của mình.
Lão Ngư thấy vậy cũng chồm tới: “Tôn ca, cùng nhau ăn đi!”
Tôn Hòa xua tay: “Mấy đứa ăn trước đi, anh còn có chút việc.”
Sáu chiếc máy vi tính được xếp gọn gàng thẳng tắp trên bàn, làm bật lên người đàn ông đang ngồi cặm cụi trước một chiếc máy.
Tôn Hòa lập tức đi đến ngồi xuống khởi động máy bên canh, quay sang hỏi: “Sao cậu còn chưa đi ăn nữa.”
Người đàn ông vẫn còn trong trò chơi, anh ta thậm chí còn không thèm nhìn lên, nói: “Đồ ăn tự nấu mà Lão Ngư mang từ nhà vô hồi dịp Tết Nguyên Đán. Chỉ còn có đáy nồi, anh có dám ăn không?”
Tôn Hòa nhướng mày nhìn về phía bàn ăn. Lão Ngư vỗ bàn nói như đinh đóng cột với Chu Lệnh Hành: “Mọi người ăn được, tại sao cậu lại không ăn được!”
Cùng lúc đó, Wave vừa cười đùa giỡn vừa ấn đầu Lão Ngư xuống: “Được rồi, có tôi tới ăn giúp cậu, còn không được sao?”
Lão Ngư lúc này mới từ bỏ, khuôn mặt bầu bỉnh phảng phất động tác trông rất đáng yêu.
Đúng lúc Chu Lệnh Hành cũng vừa chơi xong ván game, nhìn về phía Tôn Hòa, “Làm gì mà anh tìm người mất cả buổi chiều vậy?”
“Nằm mơ.” Chu Lệnh Hành cười nhạo.
Tôn Hòa nhanh chóng đăng nhập tài khoản game, mỉm cười nói,
“Anh có thể đã thực sự có một giấc mơ hôm nay.”
——-
Đôi lời của editor:
Thật sự là khi dịch, mình rất phân vân không biết nên dùng từ “cô” để miêu tả Tô Hành trong mắt Tôn Hòa hay không. Hay dùng thẳng tên Tô Hành luôn. Lần đầu edit, còn bỡ ngỡ với danh xưng quá đi T-T
Anh nam chính của chúng ta đã xuất hiện