CHIẾM KHÔNG ĐƯỢC NAM CHÍNH, TA QUYẾT LÀM CÁ MẶN - Chương 35: Chương 35
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CHIẾM KHÔNG ĐƯỢC NAM CHÍNH, TA QUYẾT LÀM CÁ MẶN
- Chương 35: Chương 35
Sở Thành ngoài miệng nói không cần cảm ơn, nhưng dù gì đây cũng là lần đầu tiên hắn mua đồ cho bạn cùng phòng, thấy Tần Thư nửa ngày không có phản ứng, rất không cao hứng nói: “Mày không có gì để nói à?”
Tần Thư mặt vô biểu tình mà cầm lấy bình oxy, “Cảm ơn mày.”
Sở Thành vừa lòng, “Chút lòng thành.”
“……! Ha hả.” Có một nói một, bình oxy cũng không phải hoàn toàn vô dụng, tỷ như hiện tại hắn đã bị nhãi con chọc tức đến mức hít thở không thông.
Chờ “Thành Ninh” CP trở thành sự thật, nói không chừng hắn thật sự cần bình oxy này, mấy bình này nhất định không đủ.
Tần Thư an ủi chính mình xong, dọn bình oxy vào, vẻ mặt cảm động nói: “Vì để cảm ơn mày, tao sẽ phụ trách đi làm hư Wifi của Từ Ninh.”
Sở Thành hiếu kỳ nói: “Mày định làm thế nào?”
“Lúc trước tao theo đuổi Từ Ninh, mua chuộc Khương Văn Ngạn bạn cùng phòng của Từ Ninh,” Tần Thư lấy di động quơ quơ trước mặt Sở Thành, “Chỉ cần tao nhắn một tin WeChat, Wifi tất hư.”
Sở Thành khinh thường nói: “Được, mày thật đê tiện mà —— làm ơn đưa WeChat Khương Văn Ngạn cho tao, cảm ơn.”
“Ok.”
Tần Thư tại group ba người.
Tần Thư nói với Khương Văn Ngạn ý định của mình, cũng lấy một bữa tiệc lớn dụ dỗ, Khương Văn Ngạn khóc kêu “Nhưng mà Wifi đã làm sai cái gì” sau khi nhận được nhiệm vụ gian khổ này, bọn họ cùng ước định được ngày hôm sau thích hợp hành động.
Ngày hôm sau, Wifi xử xong.
Sở Thành nhận được tin của Khương Văn Ngạn, lập tức gọi cho Từ Ninh.
“Từ Ninh, buổi chiều em qua phòng anh chơi game nha.”
Từ Ninh có chút khó hiểu, “Chơi game sao phải tới tận phòng anh?”
Sở Thành không biết trả lời như thế nào, nhìn Tần Thư bên cạnh, Tần Thư dùng khẩu hình nói: Bởi vì em thích.
Sở Thành sửa lời Tần Thư nói thành: “Bởi vì em có hứng.”
Tần Thư giơ tay che lại hai mắt của mình.
Từ Ninh dung túng mà cười cười, “Có thể thì có thể, nhưng mà phòng anh bây giờ không có mạng, hay chúng ta đổi chỗ khác đi?”
“Cái gì? Vậy mà lại không có mạng sao!” kỹ thuật diễn của Sở Thành đến mức ngón chân Tần Thư sắp đào ra được một cái sân bay, “Có phải Wifi có vấn đề hay không?!”
Từ Ninh nói: “Chắc vậy đó, anh không rõ lắm.”
“Vậy có phải bây giờ anh thấy cực kì may mắn không, quen được một đàn em học công nghệ thông tin như em?”
Từ Ninh rất cho Sở Thành mặt mũi, “Đúng vậy, anh cảm thấy anh thực may mắn.”
Tần Thư vạn phần hổ thẹn.
Bao nhiêu năm rồi, các tiền bối đi trước đều đang nỗ lực bài trừ tư tưởng sai lầm “Học công nghệ thông tin là biết sửa mạng”, là hắn với nhãi con con sâu làm rầu nồi canh, hy vọng các bạn học cùng khoa đại ân đại lượng tha thứ cho bọn họ một lần.
Sở Thành khóe miệng nhếch cao, “Được rồi đừng ám chỉ nữa, em sẽ đến phòng anh xem thử cho.”
Từ Ninh bật cười: “Được, anh chờ em.”
Cúp điện thoại, Sở Thành thay một bộ mà hắn tự nhận là đẹp trai cool ngầu, cấp tốc chạy đến kí túc xá của Từ Ninh.
Phòng ngủ dưới lầu, Tạ Lan Chi cảm nhận được một bóng hình quen thuộc ” Vèo” một cái chạy qua.
Hắn dừng hai giây, xoay người: “Sở Thành?”
Nếu là người khác Sở Thành sẽ xem như không nghe thấy, nhưng Tạ Lan Chi là đàn anh hắn ngưỡng mộ, Sở Thành xoay người 180°, chạy đến trước mặt Tạ Lan Chi, “Anh Lan!”
Tạ Lan Chi hỏi: “Gấp như vậy là muốn đi đâu.”
Sở Thành nhếch miệng cười, “Đi sửa Wifi cho người ta.”
Sửa Wifi còn vui vẻ như vậy.
Tạ Lan Chi hiểu rõ, “Cho người cậu thích?”
Sở Thành tuy rằng thẹn thùng, nhưng vẫn là cam chịu, “Anh Lan anh theo đuổi ai bao giờ chưa?”
Tạ Lan Chi vậy mà lại bị hỏi đến nghẹn họng.
“Ngoài sửa Wifi, còn có phương pháp nào khác không.”
“Cho nên, sửa Wifi được coi là một phương pháp?”
“Được chứ,” Sở Thành đương nhiên nói, “Trên mạng đều nói như vậy.”
Tạ Lan Chi trầm mặc một lát, “Cậu vui là được.”
Sở Thành cười nói: “Em phải đi rồi!”
“Ừ.” Tạ Lan Chi nhìn bóng Sở Thành, ý thức được một vấn đề.
Nếu Sở Thành thành công đuổi theo người hắn thích, tiểu hải vương có phải sẽ bỏ con cá này đi hay không.
Hắn gọi Sở Thành lại, “Từ từ.”
“Anh Lan?”
“Mua một cái mới cho người ta—— không tốt hơn sao.”
Sở Thành sửng sốt hồi lâu, cảm thán nói: “Quá hay luôn.”
Tạ Lan Chi không về 418, trực tiếp gõ cửa phòng 419, gặp được tiểu hải vương trong miệng ngậm muỗng canh.
“Anh?” Tần Thư lấy muỗng canh ra, “Có việc gì sao?”
Tạ Lan Chi trong tay xách theo một cái túi giấy, nói: “Đi siêu thị, vừa vặn nhìn thấy đồ ăn vặt em thích.”
Đồ ăn vặt hắn thích?
Tần Thư nhận túi giấy, cúi đầu vừa thấy —— đù đù, một thùng Malteser thật lớn, còn to hơn cái đầu của hắn!
Malteser, bên ngoài bọc chocolate, bên trong là mạch nha, vô luận là cắn ăn, hay là ngậm ở trong miệng từ từ thưởng thức, hương vị cùng vị đều rất được.
Malteser còn thường xuyên được đung trong điện ảnh làm độc dược hoặc là thuốc giải, phần lớn mọi người hẳn là không xa lạ với nó.
Tần Thư là một người yêu thích đồ ngọt,lúc dạo siêu thị thường xuyên sẽ tiện tay lấy hai túi, nhưng hắn trước nay còn chưa ăn qua một thùng Malteser lớn như vậy, hắn cảm thấy chính mình có thể ăn trong một tháng.
Tay cầm muỗng canh, run nhè nhẹ.
“Em nói đồ ăn vặt, không phải cái này?”
“Là nó, là nó, chính là nó!” Tần Thư mở nắp thùng ra, gấp không chờ nổi mà nếm một cái, vị ngọt quen thuộc lan tràn trong miệng, “A a a a thật ngọt!” Hắn lại cầm một cái, đưa tới bên miệng Tạ Lan Chi, “Anh, anh cũng thử một cái đi?”
Tạ Lan Chi rũ mắt thấy chocolate Tần Thư trong tay, tựa hồ có chút do dự.
Tần Thư cho rằng hắn có thói quen ở sạch, nói: “Em rửa tay rồi.”
Tạ Lan Chi ngước mắt nhìn Tần Thư một cái, thoáng cúi đầu ngậm chocolate vào miệng.
“Ăn ngon không?” Đồ mà mình thích, Tần Thư hy vọng Tạ Lan Chi cũng thích.
Tạ Lan Chi cắn nát tầng chocolate bên ngoài, nếm được một chút vị ngọt, “ừ.”
Tần Thư trong miệng ngậm Malteser, miệng nói không rõ: “Thật sự có ướt át vậy sao.”
Tạ Lan Chi không biết nghĩ tới cái gì, giơ giơ mi, “Quả thật ướt át.”
Tần Thư ăn một cái lại ăn một cái, căn bản dừng không được.
Nếu không phải có Tạ Lan Chi nên hắn cố giữ chút hình tượng, hắn sẽ vốc một nắm ăn luôn.
Niềm vui của nam sinh chính là đơn thuần như vậy, chỉ cần ( viết hoa trọng điểm) tiện tay mua đồ ăn vặt là có thể làm hắn vui vẻ một tháng.
Tạ Lan Chi hỏi: “Em vừa nãy ăn cái gì.”
“Hả?” Tần Thư phản ứng trong chốc lát, “À, đang ăn dưa hấu đó.
Anh muốn ăn không?” Hiện tại đã qua mùa dưa, hắn mua là loại dưa không hạt trong lều, bởi vì giá cả quá đáng sợ, một mình hắn cũng ăn không hết một trái, cho nên chỉ mua nửa trái.
Tần Thư hỏi xong liền hối hận.
Dưa hấu đã bị hắn dùng muỗng canh đào ra hình dạng kì dị, chỉ có khối ở giữa là còn ổn, bởi vì hắn đã quen giữ cái ngon nhất đến cuối cùng.
Để Tạ Lan Chi ăn dưa bấy nhầy, còn không bằng để hắn ụp dưa vào mặt luôn đi.
Tần Thư yên lặng cầu nguyện Tạ Lan Chi sẽ cự tuyệt hắn, nhưng mà Tạ Lan Chi không hề do dự liền nói: “Muốn.”
Tần Thư chỉ có thể lộ ra nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép, “một mình em nên em dùng muỗng xúc cũng nát rồi—— anh anh đợi chút, em lại đi mua nửa cái về.”
“Không cần,” Tạ Lan Chi nói, “Ăn như vậy đi.”
Tần Thư há to miệng —— quan hệ giữa hắn và Tạ Lan Chi vậy mà đã tới mức có thể cùng nhau dùng một cái muỗng xúc chung một quả dưa sao, sao hắn lại không biết vậy!
Không phải cùng nhau ăn lẩu, mà là dùng chung một muỗng ăn dưa hấu! Nếu hắn có thể nhìn thấy nhãi con và Ninh Ninh làm vậy, bình oxy trong ngăn kéo của hắn nói không chừng sẽ có đất dụng võ ngay.
Tạ Lan Chi đi đến án thư, “Dùng cái gì ăn.”
Tần Thư nhìn nhìn muỗng trong tay, “Em, em chỉ có một cái muỗng.
Em đi rửa!”
Tạ Lan Chi cười thanh, “Được.”
Tần Thư rửa sạch muỗng rồi đưa cho Tạ Lan Chi, “anh, anh ăn chỗ ở giữa á.”
Mọi người đều biết, toàn bộ tinh tuý của một trái dưa đều nằm ở giữa.
Tạ Lan Chi hỏi: “Em không ăn?”
“Em đã ăn rất nhiều rồi,” Tần Thư lắc lắc thùng Malteser, “Hơn nữa em còn có cái này.”
Tạ Lan Chi ăn hai miếng rồi thôi, “Anh ở dưới lầu đụng phải Sở Thành, nó nói muốn đi sửa Wifi cho người nó thích.”
“Đúng vậy, đây là chủ ý của em.
Có phải đặc biệt thông minh không?”
“Em muốn nghe nói thật hay là nói dối.”
“Đương nhiên là……” Tần Thư nói còn chưa dứt lời, một cuộc điện thoại gọi tới—— là Khương Văn Ngạn.
Tần Thư lập tức nhận điện thoại, “Tình huống thế nào?”
Khương Văn Ngạn dở khóc dở cười: “Sở Thành hết sức chuyên chú, không chút cẩu thả mà sửa Wifi.
Từ Ninh nói chuyện với nó, nó còn bảo Từ Ninh im lặng một chút, đừng quấy rầy nó.”
Tần Thư: “……” hai chữ”Đồ ngu”, hắn đã nói mệt rồi.
Khương Văn Ngạn: “Đừng trách tao nói thẳng, nam sinh ngành khoa học và công nghệ các ngươi đều như vậy sao? Từ Ninh nói đi tắm rửa, Sở Thành còn đắm chìm vào Wifi, một chút phản ứng cũng chẳng có.”
Tần Thư vừa lúc đối diện với tầm mắt Tạ Lan Chi, đờ đẫn nói: “Không, chỉ có nó là như thế mà thôi —— mày bây giờ không ở phòng ngủ?”
“Không, tao nhìn không nổi nữa, ra ngoài hít khí.”
Tần Thư nghĩ nghĩ, nói: “Mày nói Từ Ninh đang tắm rửa?”
Nghe được hai chữ “Từ Ninh”, đôi mắt Tạ Lan Chi co rụt lại.
“Đúng vậy.”
“Được, tao gọi cho Sở Thành thức tỉnh nó.”
Tạ Lan Chi không chút để ý hỏi: “Là ai?”
“Khương Văn Ngạn,” điện thoại có người nhận, nghe được thanh âm nhãi con, Tần Thư nói, “Lát em sẽ kể cho anh nghe —— Sở Thành!”
Sở Thành tựa hồ hoảng sợ, “Mày rống tao làm gì!”
Tần Thư rít gào: “Mày còn nhớ rõ mày đi phòng của Từ Ninh làm gì không!”
Sở Thành: “Sửa Wifi.”
Tần Thư giống một gia trưởng đang dạy đứa con trong nhà làm bài tập nhưng nó sống chết vẫn không biết làm, bệnh tim lúc nào cũng có thể bộc phát.
“sửa mả mẹ mày chứ sửa! Mày là đuổi theo người ta, sửa Wifi chỉ là cái cớ! Mày tỉnh táo chút cho tao!”
Sở Thành: “Đậu mé, mày có thể nói nhỏ lại chút được không, lỗ tai tao sắp điếc rồi.”
Tần Thư còn muốn tiếp tục mắng, bên tai lại truyền đến thanh âm của Từ Ninh: “Đang cùng ai gọi điện thoại?”
Sở Thành: “Một thằng ngốc.”
Tần Thư: “……” Làm phiền mày trước khi chửi người ta cúp điện thoại trước được không.
Từ Ninh: “Sửa được rồi sao?”
Sở Thành: “sắp rồi sắp rồi, em đã tìm được vấn đề, bên trong có dây tuyến bị đứt.”
Sở Thành không biết là đã quên cúp điện thoại, hay là cố ý không cúp, Tần Thư bình ổn hơi thở nghe thanh âm hắn đùa nghịch Wifi, không biết nên cúp điện thoại hay không.
Vài phút sau, Sở Thành hưng phấn mà hô: “Sửa được rồi! Mẹ nó, mệt chết ông đây.”
Từ Ninh cười: “Lợi hại vậy.”
Sở Thành: “em thử một lần xem được chưa.”
Từ Ninh: “Trước nghỉ ngơi một chút đi.
Em thích ăn bạch đào không?”
Sở Thành: “Anh còn mua quả đào à, vậy lấy một trái cho em đi.”
Từ Ninh: “Không mua quả đào, nhưng mua kem đánh răng vị bạch đào.”
Những lời này kết thúc, đầu bên kia điện thoại lâm vào yên tĩnh khó có thể miêu tả..