CHỊ DÂU, NHÌN EM MỘT CHÚT! - Chương 49
Thay lại bộ đồ thường ngày của mình, Tử Cách lại đi về thư phòng, vừa đi vừa suy nghĩ về chuyện trên công ty. Mấy tháng nay vì chuyện của Lục Lăng nên Tử Cách đã bỏ bê việc làm của mình, hôm nay cô phát hiện ra nếu cô tiếp tục như thế, cô sẽ không ổn mất. Nhưng tâm trí của Tử Cách không cho phép cô làm việc, cảm giác chán nản, không muốn động tay vào bất cứ chuyện gì.
Cô ngồi ngả lưng trên ghế lớn ở thư phòng, máy tính có bật cũng không khiến tâm trí cô có thể tập trung. Tử Cách đưa tay về phía sau lưng mình, khều nhẹ vài cái, sau đó cố gắng ép mình tập trung vào công việc.
Công việc vừa giải quyết được một nửa thì Lục Lăng dụi mắt tiến vào bên trong thư phòng, nàng đi lại gần sau lưng Tử Cách, ôm lấy cổ cô nũng nịu, “Đang ngủ, dì đi đâu thế?”
“Dì làm việc” Tử Cách cảm nhận được cái ôm ấm áp trên cổ mình, người này bất kể ngủ hay thức đều muốn bám dính lấy nàng, khi thì cố tình cưỡng đoạt, khi thì ôn nhu quấn lấy. Tử Cách cũng không biết bao giờ con bé mới cảm thấy chán ghét mình.
Lục Lăng hôn lên má Tử Cách một cái, sau đó nhìn lên màn hình máy tính của Tử Cách, ngạc nhiên nói, “Chết, ai viết ra bản hợp đồng này vậy?”
“Ngày mai dì phải giải quyết rồi” Tử Cách thở dài một tiếng, sau đó lại ngả lưng ra sau để yên cho Lục Lăng ôm lấy cổ mình, “Tối ngày ôm ôm ấp ấp, con rảnh thì kiếm việc khác gì chơi đi.”
“Dì giải quyết mớ lộn xộn này à? Mười hai giờ rồi, dì không buồn ngủ hả?” Nhìn khóe mắt mỏi mệt của Tử Cách, Lục Lăng cảm thấy hệt như ba ngày rồi không hề được ngủ, dáng vẻ lờ đờ mệt mỏi. Ba đêm rồi, chỉ có đêm nay là nàng muốn dì ấy, mấy đêm trước cũng không quấn không quấy phá, vậy mà trông dì ấy lại mệt mỏi đến thế?
Tử Cách nghe đến ngủ bèn ngáp dài một tiếng, cô xoa xoa đôi mắt của mình rồi nói, “Dì làm chừng một tiếng nữa thì ngủ, con ngủ trước đi.”
“Vậy tôi đi ngủ nhé. Dì ở lại làm chút đi” Nói rồi Lục Lăng buông cổ Tử Cách ra, sau đó đi ra khỏi phòng. Tử Cách hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bản thân thanh tỉnh rồi chỉnh lại hợp đồng này. Thật ra vấn đề không phải hợp đồng này, mà vấn đề là phải tìm ra hướng giải quyết, vì hợp đồng kí cũng đã kí rồi.
Một lúc sau Lục Lăng mở cửa ti hí nhìn vào trong thì phát hiện Tử Cách đã dựa vào bàn ngủ ngon lành rồi, nàng đi vào trong thư phòng bế dì ấy vào phòng. Cả người Tử Cách hệt như chỉ còn hơn bốn mươi kí, nhẹ hệt lông hồng, Lục Lăng bỗng chốc sợ hãi, từ khi nào dì ấy lại ốm đến thế này?
Nhìn Tử Cách mệt mỏi nằm yên trên giường ngủ, Lục Lăng thấy thương vô cùng, nàng vuốt vuốt đôi má của Tử Cách, nói, “Heo bị gầy rồi…”
“Heo gì mà heo” Nói rồi Tử Cách xoay người ôm gối, miệng lẩm bẩm nói mớ.
Lục Lăng đắp chăn lại cho Tử Cách, sau đó tắt đi đèn bàn để cho dì ấy ngủ ngon giấc. Nàng tìm đến thư phòng bật lên xem file của Tử Cách, thật sự là sai đến những lỗi cơ bản nhất và hợp đồng này hoàn toàn không có lợi gì cho công ty. Lục Lăng cảm thấy người viết bản hợp đồng này đã ăn chia không ít với đối tác.
Nàng lấy giấy viết ra một số điểm bất cập trên hợp đồng, cách sửa đổi, sau đó gửi hết vào mail của Tử Cách. Khi nàng vừa xong việc thì ánh sáng của ngày mới cũng đã chiếu vào nhà, nàng đi vào bếp tự pha cho mình một ly cà phê, người làm cũng bắt đầu ngủ dậy, đang lục tục vào trong bếp nấu bữa sáng cho Tử Cách. Thấy nàng bèn chào hỏi một tiếng.
Lục Lăng nhấp một ngụm cà phê, sau đó đi bộ ra vườn nhìn ánh mặt trời quang đãng buổi sáng. Từ bên trong nhà nhìn ra chỉ thấy bóng dáng đơn bạc của Lục Lăng, trong bộ đồ ngủ màu tím nhạt, con bé như đang nấp sau rặng mây, ẩn thân không muốn khoe sắc. Tử Cách ngồi trên giường nhìn ra khoảng sân bên ngoài, con bé thật sự rất xinh đẹp, cho đến khi bước vào bên trong ngôi nhà này. Có phải số cô lúc nào cũng khắc người khác, ai ở bên cạnh cô đều không có kết cuộc tốt?
Trong khi Lục Lăng mải mê ngắm nhìn ánh mặt trời trên cao, Tử Cách lại ngắm nhìn nàng. Hai người cách nhau một tấm kính mà dường như cách nhau cả thế giới, nếu Tử Cách chọn lại, cô ước gì mình chưa bao giờ chấp nhận con bé bước chân vào nhà này, có lẽ vậy sẽ tốt với con bé hơn.
Ăn sáng xong Tử Cách lại bắt đầu đến công ty làm, hôm nay có một cuộc họp lớn, hầu như là trách móc người đứng ra chủ trì bản hợp đồng bất lợi kia, mà người có trách nhiệm liên đới như Tử Cách cũng không thể không bị dính vào. Cô hít một hơi thật sâu, sẵn sàng trả lời hết những câu hỏi của sếp tổng hỏi mình, ngay thẳng, dứt khoát, không hề lắt léo.
Khi sếp tổng hỏi cô quyết định thế nào về nhân viên kia, Tử Cách cảm thấy phổi mình co lại, khó thở, cô cố gắng thở đều đặn, nói rằng, “Nhân viên vi phạm quy định của công ty, gây hậu quả nghiêm trọng nên thôi việc.” Mặc dù người đó là người dưới trướng của cô đã mười năm, mặc dù người đó cũng được tính là bạn của cô, nhưng cô nghĩ bản thân mình phải ra quyết định này. Chúng khó khăn hệt như chính cô phải chặt đi bàn tay của mình.
“Được, còn cô?” Sếp tổng nhướn mi lên nhìn Tử Cách, ai dám đuổi một người nắm cổ phần trong công ty? Chỉ là phạt thì vẫn nên phạt, không thể để cấp dưới xem nhẹ việc này được.
Tử Cách khóe miệng tạo nên một nụ cười trang nhã, cô nói, “Tôi sẽ khắc phục hậu quả, bao nhiêu tổn thất tôi đích thân chịu.”
“Được rồi, cám ơn cô” Sếp tổng cười, đứng lên đi ngang qua Tử Cách. Khi lướt qua bên người cô còn ngừng lại một chút, vỗ tay lên vai cô rồi bảo cố gắng lên. Tử Cách sau khi mọi người đi hết bèn mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
Buổi trưa Tử Cách cũng không ăn cơm ở công ty, cô đi bộ ra tiệm thức ăn nhanh, tự mua cho mình một cái hamburger. Cô đăng nhập vào wifi rồi cầm hamburger lên cắn một ngụm, trên bản tin điện thoại có một mail gửi từ langheothongminh, một mail hoàn toàn lạ lẫm. Tử Cách nhăn mày, ai lại tạo mail mình là Làng Heo Thông Minh?
Ấn vào bên trong mail thì thấy một file word, Tử Cách nhấn vào file word đọc, nước mắt trên mắt bỗng nhiên trào ra. Hệt như bao nhiêu uất ức, cực khổ của cô cuối cùng cũng được có người để ý, có người tiếc thương. Cô cắn một ngụm hamburger, đọc cho hết những chữ trong mail, người này hoàn toàn tỉ mỉ chỉ điểm cho cô, còn chỉ cô cách khắc phục tốt nhất. Người này hoàn toàn xem bản thân mình là cô để giải quyết chuyện này, thấu đáo triệt để.
Vừa ăn vừa rớt nước mắt, đây không phải là chuyện Tử Cách thường làm, nhưng trong những giọt nước mắt này Tử Cách cảm thấy mình như phượng hoàng từ trong tro tàn sống lại, cảm giác ngay cả nước mắt cũng có vẻ ngọt ngào.
Mail này ắt hẳn là của người con gái nhỏ ở nhà viết cho cô, thì ra con bé không phải thức dậy sớm mà là không hề ngủ. Thì ra lúc Tử Cách quơ tay qua không thấy Lục Lăng là thật chứ không phải mơ, thì ra con bé cả đêm không hề ngủ chút nào.
Chỉ có điều, mail là Làng Heo Thông Minh có chút cổ quái.
====
Chút chuyện của nữ nhân.
Tử Cách: “Lăng Nhi, làng heo thông minh là gì? Game?”
Lục Lăng: “Là một làng toàn heo thông minh”
Tử Cách: “Vậy sao dì lại là heo ngốc?”
Lục Lăng: “Vì dì ngốc đến độ Lăng Heo Thông Minh mà còn không đọc ra”