CHẠY NẠN KHÔNG? TA CÓ BÀN TAY VÀNG! - Chương 50
Tổng cộng có ba người tiến vào. Bọn chúng mở lồng sắt ra, có hai người bê Hi Phù Ẩn đi ra ngoài trước, sau đó có một người khác kéo Khương Mạc đi ở phía sau.
Rời khỏi hầm rồi, ánh nắng chói mắt khiến đôi mắt nàng đau nhói, không tự giác nhắm mắt lại, thích ứng một hồi mới mở mắt ra lần nữa.
Đối với thôn Bát Yến, hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng, trên mặt tất cả mọi người đều treo nụ cười vui mừng hớn hở, đứng chia thành hai hàng.
Khương Mạc vừa đi vừa nhìn, cũng không rõ là có cảm giác gì, tóm lại là cực kỳ phức tạp. Cuối đường là một cái từ đường, từ đường cũng không lớn, nhưng bên trong có cung phụng rất nhiều bài vị, hương khói các nơi cũng được châm lên. Đương nhiên, thứ khiến người chú ý tới nhất chính là một cái thớt được tạo thành từ ván cửa ở ngoài cửa từ đường. Trên mặt thớt có rất nhiều vết bẩn đã biến thành màu đen, cả tấm ván gỗ đều biến thành màu nâu thẫm.
Khương Mạc nhìn một cái thôi cũng phảng phất như ngửi được một mùi thối tanh hôi, bên tai cũng như là nghe thấy vô số tiếng kêu rên của người chết bên trên. Sắc mặt nàng thay đổi, cả người đều căng thẳng đến mức cứng đờ. Theo khoảng cách càng gần của bọn họ, ánh mắt của đám người quanh mình bọn họ đều trở nên càng thêm nóng bỏng.
Cuối cùng, bọn họ đi đến cửa từ đường, vừa mới đứng yên, Khương Mạc đã cảm thấy đầu gối tê rần, chân không chịu khống chế cong xuống, quỳ rạp dưới đất. Nàng quay đầu trợn mắt giận dữ nhìn người vừa mới đá nàng một cái. Nhưng người kia không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức lui về trong đám người.
Lúc này, trong đám người lại bước ra một người, đó chính là Cát bà bà. Bà ta ăn mặc trang trọng, đầu tóc trắng bạc được vấn lên không chút cẩu thả, mặt không biểu cảm. Bà ta nhìn chăm chú vào Khương Mạc và Hi Phù Ẩn với vẻ hơn người, trên mặt đã không thể nhìn ra được sự hiền từ ấm áp của lúc trước. Đây có lẽ mới là bộ dáng thật sự của bà ta.
Cát bà bà nhắm mắt lại, miệng hơi run như lẩm bẩm thứ gì, tiếng bà ta quá nhỏ, Khương Mạc nghe không rõ, chỉ nhìn thấy một lát sau thì bà ta mở mắt ra, đốt một nén hương cắm vào trong lư hương. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn thôn dân, ngẩng đầu hô to: “Tế tổ!”
Giọng bà ta vừa dứt, xung quanh yên tĩnh lại, mọi người quỳ xuống mặt đất, tiến hành lễ ba quỳ chín lạy, tình cảnh trang trọng mà nghiêm nghị. Sau khi bái lễ, thôn dân đứng dậy. Sau đó lại cúi đầu nghe Cát bà bà nói vài câu từ tế tổ, sau nghi thức tế tổ dài dòng này, chính là phần chia thịt mà thôn dân chờ mong nhất.
Khương Mạc nhìn đám thôn dân kia rút ra túi bố từ trên eo mình, chỉ còn chờ được cắt lấy miếng thịt thuộc mình mình từ trên người Khương Mạc và Hi Phù Ẩn. Khương Mạc vừa thấy biểu cảm của đám người này, nàng liền nổi da gà. Nàng nghiêng đầu lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Hi Phù Ẩn, Khương Mạc gật đầu gần như không thể thấy được.
“Cát bà bà!” Khương Mạc đột nhiên cao giọng kêu.
Đám người đột nhiên yên lặng, Cát bà bà cúi đầu xuống nhìn nàng, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
“Cát bà bà, ta có lời muốn nói với bà.” Khương Mạc lại nói: “Dù thế nào thì ta cũng là cháu dâu mà bà nhìn trúng, trước khi chết, ta muốn nói một câu với bà, không biết bà có muốn nghe hay không.”
Cát bà bà nhìn chằm chằm vào nàng một hồi, mới dời bước tiến đến.
“Nói đi.” Cát bà bà nói.
“Cát bà bà, phiền bà ngồi xuống một chút, lời này không nên nói cho người ngoài nghe.” Cát bà bà cau mày, do dự một lát vẫn ngồi xổm xuống. Bà ta cũng muốn xem một chút, cô nương này muốn chơi trò gì.
Khương Mạc ngửa đầu nhìn Cát bà bà, nhẹ nhàng giật giật miệng.
“Cái gì?”
Giọng Khương Mạc rất nhỏ, Cát bà bà căn bản không nghe được nàng nói gì, không tự chủ ngồi sát về phía Khương Mạc: “Cái gì?”
Khương Mạc lại giật giật miệng, Cát bà bà mơ hồ nghe được tên của Cát Thanh. Lúc này, sắc mặt bà ta thay đổi, Cát Thanh chính là đứa cháu trai duy nhất của bà ta, là vảy ngược của bà ta, lúc này, bà ta nóng nảy.
“Ngươi nói cái gì?” Bà ta trực tiếp tiến tới trước mặt Khương Mạc, hai người rất gần với nhau.
Khương Mạc nở nụ cười, kề miệng bên tai Cát bà bà, nhẹ giọng nói: “Ta nói, Cát Thanh thật là hiếu thuận với bà ha!”
Cát bà bà ngẩn ra, cảm thấy có chút không thích hợp, trong lòng nảy lên một cảm giác quái dị. Nhưng còn không đợi bà ta phản ứng, người trước mặt đột nhiên giãy dây thừng ra, móc con dao được giấu trong lòng ngực, sau đó duỗi tay một cái ôm lấy cổ Cát bà bà, quay cuồng một cái, chờ đến khi mọi người phản ứng lại thì đã đặt con dao hình dáng kì lạ kia lên trên cổ Cát bà bà.
“Bà nội!” Cát Thanh sắc mặt đại biến chạy ra khỏi đám người, trong tay còn cầm một con dao thái lớn. Lưỡi dao lóe ánh bạc dưới ánh mặt trời, hãi hùng đến mức khiến lòng người hốt hoảng.
Đôi mắt Khương Mạc không chớp, nàng nhìn chằm chằm vào con dao phay kia, một hồi lâu sau thì phát ra tiếng cười ngắn ngủi. Sau đó, ánh mắt nàng trở nên sắc bén, khuôn mặt vốn dĩ dịu dàng bởi vì gầy ốm mà trở nên góc cạnh rõ ràng, lúc này càng thêm vài phần sát khí: “Đừng tới đây.”
Nàng nhìn về phía Cát Thanh nói: “Còn qua đây nữa, ta giết bà ta.”
Lúc nói chuyện, Khương Mạc kề lưỡi dao sát vào động mạch chủ của Cát bà bà, chỉ cần hơi dùng sức là có thể cắt đứt mạch máu lấy mạng bà ta.
Cát Thanh mở to hai mắt nhìn, trên khuôn mặt không có biểu cảm lúc này đan xen vẻ phẫn nộ và sợ hãi. Có lẽ hôm nay vì giết Khương Mạc và Hi Phù Ẩn, mà hắn ta mặc một bộ quần áo thân ngắn, cánh tay ngăm đen lộ ra trong không khí, cơ bắp dữ tợn tỏa sáng bóng loáng dưới ánh mặt trời. Bởi vì dùng sức, cánh tay cầm đao nổi đầy gân xanh.
“Thả bà nội ta ra.” Hắn ta nắm chặt con dao phay trong tay gầm nhẹ một tiếng, toàn thân vận sức chờ phát động, như là giây tiếp theo sẽ nhào lại đây chém chết Khương Mạc.
Khương Mạc đương nhiên biết rõ suy nghĩ của hắn ta, nhưng lúc này trong lòng nàng lại cực kỳ bình tĩnh. Không lâu trước đây, bởi vì vừa mới sát phạt quá độ mà nàng còn có gánh nặng tâm lí rất mãnh liệt, nhưng bây giờ những chướng ngại tâm lí đó đã toàn bộ biến mất. Điều nàng muốn nói bây giờ là, suy nghĩ duy nhất nàng nghĩ chính là muốn sống thật tốt. Nàng muốn sống sót, dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến nàng trở nên đặc biệt lạnh lùng.
“Đừng tới đây, cẩn thận con dao của ngươi, cầm chặt nó đi. Nếu không tay ta mà run một cái, mạng của Cát bà bà có thể sẽ không còn.” Khương Mạc rũ mắt liếc nhìn Cát bà bà một cái, uy hiếp Cát Thanh.
“Thiên Nữ, đừng nghe lời nàng ta nói, nàng ta không dám giết bà đâu.” Cát bà bà làm lơ con dao trên cổ, bình tĩnh nói.
Khương Mạc nghe vậy thì cười lạnh: “Sao Cát bà bà lại cho rằng ta không dám giết bà?”
“Khương cô nương, cô là một cô nương thiện lương, cô sẽ không giết một bà lão tay không tấc sắt như ta đâu.’
Lời Cát bà bà nói rất điềm đạm, mang ý trấn an nàng. Khương Mạc nghe vậy lại cười châm biếm: “Cát bà bà, bà nhìn nhầm ta rồi.”
Nàng nhỏ giọng nói: “Ta không nhân từ nương tay như trong tưởng tượng của bà đâu, nếu là không có mấy phần năng lực, trên tay không dính máu, sao chúng ta có thể một đường đến được đây? Cát bà bà, bà đã xem thường ta, ta không phải kẻ ngu.”
Nói xong câu cuối cùng, Khương Mạc như là thở dài.
Thôn dân của thôn Bát Yến nhìn qua nhìn lại, nắm chặt cái túi trong tay, đôi mắt trông mong nhìn Cát Thanh tỏ thái độ thế nào, không ai dám nói chuyện. Bọn họ có thể có được ngày hôm nay đều là dựa vào Cát Thanh, trước kia Cát Thanh đi theo tiêu cục nổi danh trong huyện thành để áp tải hàng, hằng năm đều ra ngoài đi đường, trên tay có dính không ít mạng người. Lúc trước khi bị dân chạy nạn nhốt lại, nếu không phải có Cát Thanh, bọn họ đã sớm chết đói rồi. Cho nên họ phục Cát Thanh, tôn sùng hắn ta cũng là thật, mà sợ hắn ta cũng là thật.
Mỗi lần thôn bắt người về đây, chuyện giết người cắt thịt đến việc xử lý sau cùng đều là một mình hắn ta ôm đồm. Kẻ này có trái tim cứng rắn, lại ra tay tàn nhẫn được. Bởi vậy nên người trong thôn đều sợ hãi hắn ta. Mà uy hiếp duy nhất của hắn ta chính là Cát bà bà. Cha mẹ của Cát Thanh mất sớm, là Cát bà bà một tay nuôi lớn, thế cho nên chẳng ai dám chọc lên đầu Cát bà bà. Bây giờ Cát bà bà bị bắt cóc, cho dù bọn họ rất muốn chia thịt hai người kia, giờ phút này lại chẳng có ai dám mở miệng. Nếu là sau chuyện này Cát Thanh tính sổ với họ, chẳng ai gánh vác nổi.
Khương Mạc không rõ mấy cái lặt vặt trong đó, nhưng chỉ cần có thể bắt chẹt được người của thôn Bát Yến, nàng đã vừa lòng.
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?” Cát Thanh cắn chặt răng, nén cảm xúc lại hỏi họ.
“Chúng ta đương nhiên là không muốn chết rồi.” Hi Phù Ẩn vẫn luôn không nói chuyện mở miệng.
So với bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Khương Mạc và Cát Thanh, trông hắn thanh thản hơn rất nhiều, thậm chí còn có tâm trạng để sửa lại chút nếp uốn trên quần áo.
“Được, ta tha cho các ngươi rời đi.” Cát Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể buông tha bà nội của ta được không?”
“Nơi này là địa bàn của các ngươi, chỉ mỗi một lời của ngươi, nếu ta thả Cát bà bà ra, hai quyền chúng ta khó địch nổi bốn tay, thế thì không được.”
“Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?” Cát Thanh xanh mặt, sắc mặt cực kỳ khó coi, lốc xoáy ấp ủ trong đôi mắt đã sắp không thể kiềm lại.
“Ta và nương tử nhận được sự cứu giúp của các vị, vốn là rất biết ơn, chỉ tiếc đạo bất đồng khó lòng hợp tác, thế nên chúng ta mời Cát Thanh huynh đệ mang xe ngựa và hành lí của chúng ta lại đây, để phu thê hai người chúng ta có thể bình yên vô sự rời khỏi thôn Bát Yến này.” Hi Phù Ẩn nói.
“Không được.” Cát Thanh còn chưa nói gì, Cát bà bà đã thình lình từ chối, bà ta nói với Cát Thanh: “Thanh Nhi không thể thả bọn họ đi, tuyệt đối không thể thả đi.”
Khương Mạc nghe vậy, trên mặt xuất hiện một chút tức giận, nàng siết chặt con dao trong tay, đột nhiên dưới tình huống khi mọi người còn không phản ứng kịp, nàng một dao đâm vào cánh tay của Cát bà bà. Nháy mắt, máu đỏ tươi làm ướt quần áo, cơn đau đớn khiến bà ta kêu rên ra tiếng.
“Làm theo lời chúng ta nói, nếu không dao tiếp theo của ta sẽ cắt đứt yết hầu bà ta.”
Nói xong, nàng lại cúi đầu nói với Cát bà bà: “Cát bà bà, nếu bà còn dám nói bậy nói bạ nữa, dao tiếp theo của ta không biết sẽ đâm vào nơi này, bà vẫn nên an phận chút đi.”
“Đừng làm thương tổn bà nội ta.” Cát Thanh chịu không nổi, trên mặt hắn xuất hiện vẻ hoảng loạn.
“Vậy thì phiền Cát Thanh huynh đệ rồi.”
Cát Thanh thở hổn hển dồn dập mấy hơi, hắn ta gọi người mang xe ngựa và hành lí qua đây.
Mặt trời phía trên phát ra ánh nắng chói chang, nhiệt độ càng thêm cháy bỏng, người đứng dưới mặt trời đều bắt đầu đẫm mồ hôi. Nhưng bầu không khí ngập tràn sự căng thằng áp lực này thậm chí khiến cơ thể bọn họ đều bắt đầu trở nên nặng nề. Bọn họ mặc cho mồ hôi chảy dài trên mặt rơi vào trong mắt, không dám cử động dù chỉ một chút.
Một hồi lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa tiến đến từ xa, đám người tách ra một con đường, xe ngựa xuất hiện ở ngay tầm nhìn.
May là vì không để bọn họ hoài nghi, đám người này không giết ngựa trước, nếu không thì sẽ thật sự phiền toái.