CHẠY NẠN KHÔNG? TA CÓ BÀN TAY VÀNG! - Chương 49
Muốn để một người biến mất, thật sự là quá đơn giản.
Khương Mạc ngơ ngẩn suy nghĩ, nàng hơi há miệng ra muốn nói điều gì, nhưng nhìn từng khuôn mặt khiến người ta buồn nôn ở xung quanh, lời nàng muốn nói ra như bị kẹt lại trong cổ họng, không thể phun ra, cũng không thể nuốt xuống, nghẹn lại như muốn mạnh mẽ để người ta chết đi vậy.
Mỗi một con người ở đây đều không che giấu niềm mơ ước trong mắt, không ai cho rằng Khương Mạc và Hi Phù Ẩn còn có thể sống sót, dù sao thì bọn họ đã từ chối cơ hội duy nhất để sống rồi. Không biết từ khi nào, đám người còn lộn xộn trong phòng xếp thành hàng dài, người ngồi ở trước cái bàn dài ở nhà chính thì chính là Cát Thanh. Giờ phút này, hắn ta đang cầm bút, ghi lại người nào trong nhà ai muốn lấy bộ phận nào, muốn thịt của nam hay của nữ. Ánh mắt của mỗi một con người ở đây đều nóng cháy, vui vẻ phấn chấn.
Đêm dần dần đen đặc lại. Chờ đến khi ghi chép lại nhà cuối cùng, Cát Thanh buông bút xuống, đưa giấy cho thôn trưởng nhìn xem. Thôn trưởng nhìn thoáng qua từ đầu tới đuôi, lại đưa về cho Cát Thanh, sau đó hắng giọng.
Căn nhà an tĩnh lại ngay, thôn trưởng quét mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó nhìn Khương Mạc và Hi Phù Ẩn vẻ bễ nghễ, cất cao giọng nói: “Nhốt người vào trong hầm, ngày mai tế tổ chia thịt!”
Có người tiến lên kéo bọn họ đứng dậy, trong ánh mắt thèm nhỏ dãi mà hưng phấn của đám người, chúng kéo bọn họ đến một nơi khác của thôn. Thậm chí còn có trẻ con không hiểu chuyện đi theo cả đường, vừa đi vừa vỗ tay, vui sướng nói: Ăn thịt, ăn thịt!
Khương Mạc chỉ cảm thấy lạnh cả người. Nàng thậm chí muốn hỏi một câu, bọn chúng có biết thịt chúng ăn, rốt cuộc là thịt gì hay không? Nhưng mà vừa tiếp xúc đến khuôn mặt vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn của chúng, nàng lại im lặng.
Giữa lúc xô xô đẩy đẩy, bọn họ bị nhốt vào một cái hầm âm u lạnh lẽo. Điều khiến người ngoài ý muốn chính là, thay vì nói nó là cái hầm, không bằng nói nó là một cái tù. Cái hầm này rất lớn, chính giữa nó đặt một cái lồng sắt to. Lồng sắt bóng loáng đen nhánh, có thể thấy được là có người thường xuyên rửa sạch sẽ. Mà Khương Mạc và Hi Phù Ẩn đúng là bị nhốt vào trong cái lồng sắt này.
Sau một lát, khi người cuối cùng rời đi hầm này, cửa bị rầm một tiếng đóng lại, thì nơi này trở nên vô cùng tối, tối không thấy một chút ánh sáng.
Trong bóng đêm an tĩnh một chớp mắt, Khương Mạc giật dây thừng trói tay, dây thừng thô to thít chặt ra từng vệt đỏ trên tay nàng, đau mà nóng rát. Khương Mạc đang làm hăng say, cửa hầm lại truyền đến động tĩnh. Nàng quay đầu liếc mắt nhìn cửa một cái, dừng tay lại. Chỉ chốc lát sau, nàng đã thấy một ánh lửa cam hồng chiếu sáng vách tường trước, tiếp theo, một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện.
Khương Mạc cau mày, nhìn một hồi lâu mới nhận ra người tới là Cát Quyên.
Sau khi Cát Quyên vào hầm, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho Khương Mạc mà đi thằng đến chỗ Hi Phù Ẩn.
“Lâm công tử, ngươi không sao chứ?” Nàng ta cắm đuốc vào trên vách tường, tay giữ lồng sắt, đôi mắt nhìn Hi Phù Ẩn không chớp mắt, lo lắng nói.
Hi Phù Ẩn vốn không muốn để ý tới nàng, nhưng không biết đã nghĩ tới điều gì, hắn rũ mặt mình xuống giấu nó vào trong bóng tối, lắc đầu.
Cát Quyên lấy ra một cái túi túi thấm dầu từ trong lòng ngực, ném cho Hi Phù Ẩn: “Lâm công tử, ngươi hẳn là đói rồi, ăn một chút đi.”
Ánh mắt của hai người đồng thời bị túi thấm dầu kia hấp dẫn. Nghĩ đến chuyện hôm nay, Khương Mạc hơi run người, không tự giác rùng mình một cái, sợ mở nó ra chính là một miếng thịt người. Hi Phù Ẩn càng là không thèm nhúc nhích, trông như là không có ý định nhặt nó lên.
Cát Quyên thấy thế thì nóng nảy, chỉ vào túi thấm dầu trên mặt đất: “Lâm công tử, ăn đi!”
Lúc này, bỗng dưng nàng như nhớ tới điều gì, nói: “Nhìn ta kìa, Lâm công tử ngươi lại đây một chút, ta cởi bỏ dây thừng giúp ngươi.”
Hi Phù Ẩn cuối cùng cũng mở miệng: “Lâm mỗ không đói bụng.”
“Sao không đói bụng cho được, đã mấy canh giờ liền rồi.”
Hi Phù Ẩn vẫn không nhúc nhích như cũ, ngay cả con mắt cũng không thèm nâng lên.
Cát Quyên lúc này như là nhớ tới thứ gì, hô hấp cứng lại, sau đó nàng ta nhụt chí nói: “Ngươi yên tâm, đó không phải là thịt, cũng không bỏ thuốc, nó chỉ là, chỉ là một cái bánh bột bắp.”
Trông nàng ta ủ rũ cụp đuôi, đã không còn thần thái ngày xưa.
Hi Phù Ẩn vẫn cứ không nhúc nhích, cũng không thấy nói chuyện.
Cát Quyên cắn môi ngồi xổm trên mặt đất, nàng ta nhìn chằm chằm vào Hi Phù Ẩn, biểu cảm phức tạp nói: “Lâm công tử, ngươi đừng trách chúng ta, chúng ta cũng là bất đắc dĩ.”
Khương Mạc vốn không định chen lời, nhưng nghe thấy Cát Quyên nói bằng điệu bộ của người bị hại, nàng quả thực cảm thấy không thể tin tưởng, không thể nhịn được nữa, nàng tức giận nói: “Bị bất đắc dĩ? Giết người là bất đắc dĩ, ăn người cũng là bất đắc dĩ sao? Ra ngoài dụ dỗ người khác cũng là bất đắc dĩ à?”
“Ngươi thì biết cái gì?” Cát Quyên vốn là chán ghét Khương Mạc, lúc này càng là hận nàng đến mức tận cùng: “Nếu không phải là bởi vì ngươi, sao Lâm công tử sẽ không muốn cưới ta chứ, nếu hắn cưới ta, hắn sẽ không phải chết, đều là tại ngươi.”
Nàng chuyển hướng về Khương Mạc, phẫn nộ đến mức suýt chút nữa điên đầu.
Khương Mạc nghe vậy thì liên tục cười lạnh: “Nực cười, lần đầu tiên ta nghe nói rằng sẽ có người phải chết vì không muốn bỏ vợ cưới người khác. Ngươi không cảm thấy lí do của ngươi quá buồn cười hay sao?”
Cát Quyên nghẹn họng, mặt cứng đờ, ấp a ấp úng hồi lâu, giả vờ hung hăng nói: “Dù sao đều là lỗi của ngươi.”
“Ta sai? Là ta bảo các ngươi ăn thịt người hay sao? Không có ta, các ngươi sẽ không ăn thịt người à? Ăn thịt đồng loại, các ngươi có khác gì súc sinh không? Lúc người nuốt miếng thịt kia xuống, ngươi không thấy ghê tởm hay sao?”
Khương Mạc nghiến răng nghiến lợi nhào về trước mặt Cát Quyên, đôi mắt hừng hực lửa giận như muốn đốt nàng ta thành tro.
Cát Quyên bị hoảng sợ, nàng ta né ra sau, lảo đảo vài cái thì bị ngã xuống mặt đất. Lúc này, không biết là nàng nhớ tới thứ gì, trong khoảnh khắc biểu cảm của nàng ta trở nên vô cùng khó coi, nén nhịn một lúc, nàng ta vẫn là chịu không nổi, nghiêng đầu bắt đầu nôn khan.
Khương Mạc hờ hững nhìn nàng ta một cái, quay đầu dời đi tầm mắt.
Một hồi lâu sau, Cát Quyên ngừng nôn khan. Nàng ta lau khô khóe miệng, mắt rưng rưng. Nàng ta khàn giọng, mặt có chút tái nhợt, tự lẩm bẩm: “Ngươi thì biết cái gì? Ngươi chẳng biết gì cả, có tư cách gì mà chỉ trích chúng ta.”
Khương Mạc quả thực tức giận đến buồn cười: “Các ngươi muốn ăn ta, ta còn không có tư cách để chỉ trích ngươi sao?”
Đây là cái logic gì? Nàng là một người bị hại còn không thể trách kẻ thi bạo hay sao?
“Ngươi đừng có bày cái bộ dáng làm bộ làm tịch này trước mặt ta, ta thấy ghê tởm, còn ghê tởm hơn lúc nghe thấy các ngươi ăn thịt người,”
Cát Quyên nghe xong lời Khương Mạc nói thì sắc mặt đại biến, nàng ta bổ nhào ở cạnh lồng sắt, đôi mắt nhìn Hi Phù Ẩn không chớp, vội vàng hỏi: “Lâm công tử, ngươi, ngươi cũng thấy ta như vậy sao?”
Cơ thể Hi Phù Ẩn núp trong bóng đêm hơi nghiêng đi, nhìn cũng không thèm nhìn Cát Quyên một cái, hờ hững nói: “Mời Cát cô nương trở về đi!”
Lời này vừa ra, Cát Quyên như là gặp phải đả kích to lớn gì, trực tiếp ngồi đơ trên mặt đất. Nước mắt nàng ta liên miên, vừa oán ghét vừa thống khổ nói: “Các ngươi cho rằng chúng ta muốn ăn sao? Nếu không phải là bất đắc dĩ, ai sẽ muốn ăn thứ như vậy chứ.”
Khương Mạc nghe vậy càng thấy buồn cười, nàng quả thật cũng cười ra tiếng: “Thế đạo bây giờ ai mà không gian nan? Ngươi ra ngoài xem chưa, từ Bắc địa đến Liêu Hà, dọc theo đường đi có bao nhiêu người đã chết đói? Ngươi đã từng gặp được trẻ con đầu to chưa? Ngươi đã từng gặp được những người ăn đất sét trắng, bụng phình to, cuối cùng bị trướng bụng đến chết chưa? Ngươi đã từng gặp qua những người không có nước để uống, sau đó khát chết chưa? Ngươi đã từng gặp chưa? Thôn Bát Yến có nước, có lương thực, các ngươi ở gần Liêu Hà, đi vài bước là có thể đến đó, dù thế nào thì các ngươi cũng không thể rơi vào bước đường ăn người như vậy. Thừa nhận đi, các ngươi chính là kẻ ác, là dã thú khoác da người.”
Đây cũng điều khiến Khương Mạc không thể nghĩ ra, vì sao người của thôn Bát Yến có nước, có lương thực, thế mà lại ăn người.
Cát Quyên nghe mà cả người phát run, Khương Mạc nói đúng, mấy thứ này nàng ta đều chưa từng thấy được, nàng ta không thể nào phản bác. Nhưng mà, nào ai biết được mọi thứ thôn Bát Yến này đã gặp phải chứ. Nàng ta lau đi nước mắt trên mặt, hai mắt đăm đăm: “Chúng ta không phải người xấu, chúng ta cũng muốn làm người tốt. Trước kia chúng ta cũng từng cứu rất nhiều người. Có rất nhiều dân chạy nạn chạy đến thôn của chúng ta, chúng ta cho nước uống, cho lương thực. Nhưng cuối cùng lòng tốt không được đền đáp, bọn họ mang đến nhiều người hơn, cướp đi tất cả lương thực trong thôn, còn giết rất nhiều người của thôn. Chúng ta muốn sống, chúng ta không ở nổi nữa, chúng ta cũng muốn chạy trốn. Nhưng đám dân chạy nạn đó cho rằng chúng ta còn giấu lương thực, cho nên chúng phá hỏng cửa thôn, ép chúng ta lấy lương thực còn thừa ra ngoài. Nhưng đã không còn, đã không còn gì nữa. Chúng ta bị nhố trong thôn, đói bụng suốt bảy ngày bảy đêm, chỉ có thể sống bằng cách ăn bùn trong giếng. Sau đó, là Cát Thanh ca mang người trong thôn giết chết đám dân chạy nạn đó, chúng ta mới được sống tiếp. Chúng ta thật sự quá đói bụng, đám dân chạy nạn đó đã ăn sạch thức ăn của chúng ta, chúng ta không muốn bị đói chết, cho nên, cho nên mới…”
Nói xong, Cát Quyên che mặt khóc rống.
Khương Mạc và Hi Phù Ẩn hai mặt nhìn nhau, hóa ra đây là sự thật về thôn Bát Yến. Cho nên cũng bắt đầu từ khi đó, người trong thôn mới ăn thịt người. Mà một khi con người đã vượt qua điểm mấu chốt kia, thì sẽ không còn kiêng nể gì nữa. Dưới mọi hành động không với lẽ thường, là sự thật đầm đìa máu tươi.
Khương Mạc không muốn bàn chuyện ai đúng ai sai với Cát Quyên, vấn đề này căn bản không thể giải thích, thế là nàng không nói gì cả. Thế đạo này, ai mà không đáng thương chứ, bây giờ chỉ chẳng qua là ứng với câu nói kia thôi, cá lớn nuốt cá bé.
“Lâm công tử, ngươi đừng hận ta, ta thật lòng thích ngươi, nhưng mà là ngươi không muốn cưới ta, ta đã cho ngươi cơ hội.”
Cát Quyên không muốn nói thêm gì nữa, cuối cùng, nàng ta nhìn thoáng qua chỗ Hi Phù Ẩn một cái, nhắm mắt lại, xoay người cầm đuốc rời đi.
Rầm!
Cửa hầm đóng lại lần nữa, im lặng hồi lâu, Khương Mạc hỏi: “Có cách không?”
“Có.”
Hi Phù Ẩn nói: “Cát Thanh kia hẳn chính là tâm phúc của thôn Bát Yến.”
Khương Mạc suy nghĩ một chút, nói: “Hắn ta rất hiếu thuận Cát bà bà.”
Hi Phù Ẩn nghe vậy không nói gì cả, hắn hơi giật người một cái, một lát sau chỉ nghe thấy keng một tiếng, có thứ rơi xuống mặt đất.
“Cởi bỏ dây thừng trước đi.”
“Ừ.”
Khương Mạc cọ đến bên người Hi Phù Ẩn, vụng về nhặt dao lên, sau đó cầm dao vào trong tay, bắt đầu cắt bỏ dây thừng trên tay nàng. Con dao quân dụng Thụy Sĩ này vẫn rất sắc bén như cũ, chỉ hai ba cái đã cắt đứt dây.
Đôi tay Khương Mạc vừa được tự do, nàng lại cởi bỏ dây thừng trên tay Hi Phù Ẩn.
Hai người lại có thể hoạt động tự nhiên rồi.
Khương Mạc chưa từ bỏ ý định chạy tới cạnh khóe sắt, phát hiện cái khóa kia. Nàng thử dùng công cụ của dao để mở khóa, nhưng kết quả có thể biết được, cái khóa sắt này là chuyên môn được tạo ra để nhốt người, khóa đương nhiên không dễ mở ra như vậy rồi. Chút công phu mèo quào này của Khương Mạc dùng trên khóa bình thường còn được, cái này thì thật sự không còn cách nào.
Trong lòng nàng sớm đã chuẩn bị, nàng cũng không nhụt chí, bản thân cũng không trông cậy gì vào việc có thể lặng lẽ chạy trốn. Cho dù mở khóa sắt ra ngoài, cửa hầm cũng không thể mở ra được. Còn không bằng gửi hi vọng vào kế hoạch ngày mai.
Hóa ra, hành động lúc nãy của Khương Mạc vừa là vì hả giận, cũng là vì cố ý chọc giận Cát Quyên, muốn thừa cơ dụ ra được tin tức có ích từ trong miệng nàng ta. Lúc Cát Quyên tới, phản ứng ngay lúc đó của Hi Phù Ẩn cũng là như thế, Khương Mạc liếc mắt một cái đã thấy được điều hắn tính toán, cho nên mới có thể làm như vậy.
Khương Mạc lại ngồi về chỗ cũ, bàn luận kế hoạch chạy trốn cụ thể vào ngày mai. Lúc nói chuyện, Khương Mạc nhặt bánh bột nếp mà Cát Quyên ném vào, hai người chia một nửa mà ăn. Dù sao thì cũng phải no, ngày mai mới có sức để chạy trốn.