CHẤP NIỆM TƯƠNG NGỘ - Chương 44: Em chỉ thích theo anh ấy
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CHẤP NIỆM TƯƠNG NGỘ
- Chương 44: Em chỉ thích theo anh ấy
Chương 44: Em chỉ thích theo anh ấy
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ngày hôm sau, Tống Tương Niệm và Hạ Chấp Ngộ đến phường thêu.
Bác Triệu trong lời Hạ Chấp Ngộ nhìn qua có vẻ chỉ hơn năm mươi, tuy tóc đã điểm bạc, nhưng trên mặt có rất ít nếp nhăn.
“Chấp Ngộ mau qua cho bác Triệu nhìn con một cái nào.”
Hạ Chấp Ngộ không thích tiếp xúc quá gần với người khác, nhưng người này vừa đi tới đã ôm lấy hắn, “Bác vừa nhìn thấy con là nhớ ba con, nhiều năm trôi qua nhưng vẫn không thể quên được ông ấy.”
Tống Tương Niệm nghe ông ta nói, trong lòng thoáng qua cảm giác không thoải mái.
“Vị này là?” Bác Triệu giờ mới chú ý đến Tống Tương Niệm đi cùng hắn.
Hạ Chấp Ngộ thấy cô hiếu kỳ nhìn xung quanh, “Bạn của cháu.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, còn có người cầm máy ảnh đi vào.
“Ôi Triệu tổng đang có khách ạ?”
“Đây chính là khách quý tôi mời đến đây, kỹ thuật trác tuyệt.”
Tống Tương Niệm nhìn thấy người đi cùng giơ máy ảnh hướng ống kính về phía này, “Tôi giúp hai người chụp ảnh nhé.”
“Được,” Bác Triệu sửa lại quần áo, đứng vào cạnh Hạ Chấp Ngộ, “Lần trước chụp ảnh chung là từ hồi con còn nhỏ xíu, hai má vẫn còn phúng phính sữa.”
Hạ Chấp Ngộ vốn muốn từ chối, thế nhưng bác Triệu này rất biết nói đến tình nghĩa trước đây, thợ ảnh cũng nhanh tay, chụp liên tục cả chục tấm ảnh.
Tống Tương Niệm nhìn thấy trên tường treo mấy khung ảnh, cô chưa kịp xem kỹ đã nghe thấy người đàn ông nói sang sảng, “Đi, bác Triệu đưa con đi tham quan.”
Tống Tương Niệm nhấc chân định đi theo, bác Triệu lại gọi thư ký đến, “Tiểu Đường, mang trà lên cho cô bé này, thêm cả chút đồ ăn vặt nữa.”
“Không cần đâu, không phải phiền phức vậy ạ.”
“Không phiền không phiền, cô bé cứ ngồi đó, dù sao chuyện của chúng ta cũng nhạt nhẽo vô vị. Lát nữa bác bảo tiểu Đường mang chút đồ gì đó cho cô bé giải khuây.”
Ông ta cũng đã nói đến thế, Tống Tương Niệm dĩ nhiên phải nghe ra ý tứ là không muốn cô đi theo.
“Được, tiểu Hạ tiên sinh, tôi đợi anh ở đây.”
Hạ Chấp Ngộ vừa rời khỏi, thư ký đã đưa trà và kẹo vào tới, “Tiểu thư ngồi tự nhiên nhé, hai người họ chắc nửa tiếng nữa cũng chưa quay lại được đâu.”
Tống Tương Niệm bây giờ mới có thời gian xem xét kỹ mấy bức ảnh trên tường, đều là ảnh chụp chung của bác Triệu với những người khác, cô muốn đến gần hơn nhìn, tiểu Đường đã cầm mấy thùng đồ đi vào.
“Đây đều là sản phẩm mới, tiểu thư xem thử có thích món nào không?”
Tống Tương Niệm nhìn thấy thư ký rút một chiếc khăn lụa ra, “Hoa văn và màu sắc của chiếc này rất hợp với tiểu thư đây, rất tôn da.”
“Chị cứ bận việc của mình đi ạ, em tự ngồi chơi được.” Tống Tương Niệm cầm lấy chiếc khăn, cô đã nhìn quen các món đồ Hạ Chấp Ngộ thêu ra, nhìn những món đồ của người khác lại thấy không đủ cảm giác.
Bức thêu trên khăn rất lớn, tổng quan lại cảm thấy những chi tiết này có phần đại trà.
Tống Tương Niệm lướt nhẹ trên mặt thêu, thư ký lại cầm một chiếc túi thơm đưa cô, “Thứ này cũng không tệ.”
Tống Tương Niệm mỉm cười với cô ấy, tầm mắt chợt lướt qua một tấm ảnh chụp đặt trên bàn.
Sau lưng bác Triệu là một dàn máy, Tống Tương Niệm không khỏi nổi lên nghi ngờ.
Nụ cười của cô vừa nhẹ vừa trong trẻo, người khác nhìn thấy nụ cười này nhất thời đều sẽ dỡ bỏ mọi phòng bị, “Túi thơm này đẹp quá ạ, không biết là ai làm?”
“Đều là sản phẩm chúng tôi tự sản xuất, em thích thì cứ lấy đi.”
“Vậy thì ngại quá, sản phẩm thêu tay thế này chắc giá cao lắm ạ?”
Thư ký chưa kịp suy nghĩ nhanh chóng đáp, “Bây giờ nghệ nhân thêu tay càng ngày càng ít, sản lượng không đáp ứng được nhu cầu của thị trường, nên bắt đầu phải dùng máy thêu công nghiệp rồi.”
Trong lòng Tống Tương Niệm lộp bộp mấy cái, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm, “Mấy thứ này đều là từ máy thêu công nghiệp làm ra ạ?”
Cô sợ thư ký không muốn nói thật, bèn bổ sung thêm một câu, “Thêu máy mà nhìn cũng đẹp quá, đảm bảo mắt thường khó mà phân biệt được.”
“Đúng đấy, rất nhiều cửa hiệu ở Cổ Trấn nhập hàng của bên chị, hầu hết là bán cho du khách nước ngoài, dù sao người ta cũng chẳng thể phân biệt được.”
(88: Gòi, ai đi du lịch thì nhớ nhé :3)
Bàn tay cầm khăn của cô hơi siết lại, “Hai người họ đi đâu thế nhỉ, em cũng muốn đi xem thử.”
“Mấy chuyện tán gẫu của đàn ông nhàm chán lắm.”
“Em chỉ thích theo anh ấy.”
Thư ký nháy mắt hiểu ra, “Ôi chà, người trẻ tuổi đang yêu một giây cũng không muốn xa nhau, Triệu tổng quá không hiểu phong tình rồi, để chị đưa em quá đó.”
“Cảm ơn chị gái.”
Cái miệng này thật là ngọt, thư ký nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này thôi trong lòng đã nở hoa.
Suốt đường đi bác Triệu đều nói đến chuyện trước đây, “Ba con bỗng nhiên xảy ra tai nạn thật sự quá đáng tiếc, hai người bọn ta còn có rất nhiều việc chưa kịp làm, may mà còn có con đó, tương lai rộng mở. . . . . .”
Hạ Chấp Ngộ không có biểu cảm gì, đi theo sau ông ấy vào bên trong công xưởng.
Không gian rộng lớn đặt đều tăm tắp những hàng máy, liên tục hoạt động không ngừng nghỉ, dựa theo bản vẽ trên máy tính rất nhanh sản xuất ra một sản phẩm với hoa văn tương ứng.
Đáy mắt Hạ Chấp Ngộ lóe lên lửa giận, nhưng vẫn dằn xuống được. “Bác Triệu, đây là chuyện muốn bàn mà bác nói sao?”
“Chấp Ngộ à, con chắc chắn cũng đã nhìn thấy rồi, thời thế bây giờ thêu công nghiệp đã rất phổ biến. . . . . .”
“Phổ biến thì liên quan gì đến cháu?”
“Bác Triệu biết con rất giỏi, không chỉ có châm pháp tỉ mỉ, đến cả sắp xếp bố cục cũng là tuyệt mỹ. Bác Triệu chỉ nghĩ muốn hợp tác với con, sau này con bán lại bản vẽ cho bác, bác sẽ khiến nó có mặt khắp mọi nơi. . . . . .”
Tống Tương Niệm đến nơi, nhìn biểu tình trên mặt Hạ Chấp Ngộ liền biết cuộc nói chuyện của họ đã đi vào ngõ cụt.
Âm thanh máy móc ầm ĩ điếc tai, Tống Tương Niệm chạy nhanh qua, nhìn ánh mắt chăm chăm của Hạ Chấp Ngộ dừng trên đám máy móc trước mặt.
“Đừng nói nữa, người không cùng chí hướng không thể chung đường.”
Sắc mặt của bác Triệu cũng rất khó coi, “Nếu ba con còn sống, nhất định ông ấy cũng sẽ đồng ý với suy nghĩ của bác.”
“Triệu tổng xin đừng cưỡng cầu,” Tống Tương Niệm thấy khuôn mặt Hạ Chấp Ngộ đã tái mét, tức giận đến mức không nói thành lời, cô đi lên một bước giữ cánh tay hắn, “Người đã mất cũng xin đừng tiếp tục nhắc tới, tâm ý chúng tôi đã quyết, xin cáo từ.”
Bác Triệu còn muốn khuyên nhủ, nhưng thấy hai người có vẻ dứt khoát muốn đi, “Được, vậy bác không ép buộc con nữa. Hai đứa dù sao cũng đi một quãng đường xa tới đây, ăn bữa cơm rồi hãy đi.”
Tống Tương Niệm cảm nhận được trạng thái tinh thần hỗn loạn của Hạ Chấp Ngộ, đôi mắt hắn bị phẫn uất và lạnh lẽo choán kín. Tống Tương Niệm khẽ lắc đầu.
“Không cần thiết, rất cảm ơn bác.”
“Ta và Chấp Ngộ nói chuyện, sao một con oắt như cô cứ chõ miệng vào thế hả?”
Tống Tương Niệm kéo tay Hạ Chấp Ngộ. “Chúng ta đi.”
Thế nhưng hai chân hắn như bị đóng đinh tại chỗ, ánh mắt phức tạp ghim chặt trên đám máy móc kia.
“Thế này đi Chấp Ngộ, bác Triệu nói cho con một cái giá trước, con sẽ hiểu được kiếm tiền bây giờ dễ th. . . . . .”
“Cháu yêu cầu bác đừng nói nữa!” Tống Tương Niệm hét lớn, “Đến đây thôi!”