CHẤP NIỆM TƯƠNG NGỘ - Chương 40: Không việc gì phải trốn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CHẤP NIỆM TƯƠNG NGỘ
- Chương 40: Không việc gì phải trốn
Chương 40: Không việc gì phải trốn
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Không có, từ sau khi bị bỏng ba không chụp ảnh nữa.”
Hạ Chấp Ngộ suýt chút thì quên mất chuyện này, “Em xinh như thế, ba em khi còn trẻ chắc chắn cũng không tệ.”
Tống Tương Niệm thật sự không tưởng tượng ra nổi dáng vẻ thời trẻ của Tống Toàn An là như thế nào, từ khi cô còn rất nhỏ ông ấy đã là bộ dạng đó rồi.
“Không thì anh ngồi chờ chút nhé, tôi đi mua đồ ăn.”
“Không cần, có cái gì ăn cái đó là được.”
Chiếc tủ lạnh cũ mèm được đặt trong một góc của phòng bếp, là của chủ nhà để lại, đã dùng hơn chục năm.
Tống Tương Niệm ôm theo chút hi vọng cuối cùng tìm một lượt từ trên xuống dưới, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được gì cả.
Hạ Chấp Ngộ đi tới, thấy Tống Tương Niệm chuẩn bị đóng cửa tủ, bèn giữ lấy tay cô, nhìn vào trong.
Bên trong trống trơn, chỉ nhìn thấy một bát cơm thừa.
“Tôi chưa kịp mua đồ mới.”
“Vậy thì ra ngoài ăn thôi.”
Tống Tương Niệm không phản kháng nữa, Hạ Chấp Ngộ quét mắt một lượt trên người cô, “Em đi tắm trước đi, thay một bộ quần áo sạch sẽ.”
“Anh thì sao?”
“Tôi nấu cơm.”
“Anh đừng có nói đùa nữa. Tiểu Hạ tiên sinh, tôi biết anh không thiếu tiền, gọi giao đồ ăn. . . . . .”Hạ Chấp Ngộ sợ cô nghĩ nhiều, vội ngắt lời cô, “Tôi sẽ tự làm, vừa nãy ở bên dưới tôi thấy có một cái chợ nhỏ. Em chờ tôi, nhanh thôi.”
“Không cần, vậy thì phiền anh lắm. . . . . .”
“Không phiền chút nào. Em cứ từ từ tắm, không cần vội ra ngoài.”
Tống Tương Niệm vào phòng tìm quần áo, trước khi đi tắm còn ngó ra một cái, đã không thấy bóng dáng Hạ Chấp Ngộ đâu.
Hắn rảo bước đi ra ngoài, đúng lúc bắt gặp hàng xóm đối diện xách theo túi lớn túi bé về, ánh mắt Hạ Chấp Ngộ thẳng thắp chiếu tới túi đồ của bà ấy.
Hàng xóm lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, chợt có một bàn tay duỗi tới.
Bà ấy khiếp đảm nghĩ đối phương tới cướp giật, sợ đến mức trái tim đập thình thịch, chỉ là vừa muốn hét lên đã nhìn thấy trong tay người kia không phải dao găm hay gì, mà là rất nhiều tờ tiền đỏ.
“Cháu có thể mua lại thức ăn của bác không ạ?”
“Mua thức ăn?” Hàng xóm giật mình, “Dưới tầng có chợ đấy.”
“Thời gian khá gấp gáp, cháu cũng sẽ không kén chọn, chỗ tiền này đủ không ạ?”
Đủ chứ đủ chứ, còn thừa là đằng khác!
Hàng xóm nhìn dáng vẻ Hạ Chấp Ngộ, cảm thấy không giống kẻ lừa đảo, bèn đưa túi to qua.
Hai người hoàn tất trao đổi, Hạ Chấp Ngộ nhìn chỗ xương sườn trong túi, nghiêm túc hỏi bà ấy, “Cái này phải nấu thế nào ạ?”
“Làm thịt kho tàu hoặc canh hầm đều được.”
Quá trừu tượng rồi, Hạ Chấp Ngộ không nhìn ra tinh túy trong đó. “Bác có thể giúp cháu sơ chế qua không?”
“Được chứ, không thành vấn đề.”
Dù sao cũng đã cầm của người ta nhiều tiền như vậy, nấu thêm vài món ăn không khó.
Hạ Chấp Ngộ đưa người vào nhà, hàng xóm vừa định lên tiếng, hắn đã ra hiệu im lặng.
Hắn bước nhanh đến trước cửa phòng tắm, gõ nhẹ mấy cái.
Tống Tương Niệm đang chuẩn bị cởϊ qυầи áo, nghe tiếng thì định đi ra mở cửa, nhưng cửa bị Hạ Chấp Ngộ giữ lại không mở được.
“Làm sao thế?”
“Bây giờ tôi bắt đầu nấu cơm, nấu xong mới cho em đi ra, cấm nhìn trộm.”
“Anh định làm tiệc chiêu đãi cả xóm đấy à? Thần thần bí bí.”
Hạ Chấp Ngộ ra hiệu cho hàng xóm thả nhẹ bước chân đi vào, “Em cứ nghe lời tôi là được.”
“Được được được. Mời quý ngài đây cứ tự do phát huy đi ạ, đừng có đốt luôn cái bếp của tôi là được.”
Hạ Chấp Ngộ không biết nhặt rau, không biết xào rau, đến vo gạo cũng không biết luôn, hàng xóm bèn để hắn đứng một bên chờ.
Từ phòng bếp truyền tới âm thanh lạch cạch loạt soạt nghe rất chuyên nghiệp, Tống Tương Niệm cứ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cô cũng không định ra xem, bèn tập trung tắm rửa.
Người hàng xóm này nhìn qua là biết có kinh nghiệm bếp núc mấy chục năm, tốc độ khá nhanh. Tống Tương Niệm ở bên trong sấy tóc, vẫn nghe thấy hàng loạt âm thanh phát ra từ phòng bếp.
Cô cũng rất giữ lời hứa, sấy tóc xong thì chuyển sang giặt quần áo.
Áo khoác của Hạ Chấp Ngộ dính đầy dầu mỡ, cô cầm lên, đang nghĩ xem có thể giặt tay hay không.
Tống Tương Niệm tìm thấy trên tem áo ghi rất rõ ràng không thể giặt, bèn cẩn thận đặt sang một bên.
Hàng xóm bưng mấy đĩa thức ăn ra rồi xếp lên bàn, Hạ Chấp Ngộ cực kỳ ưng ý, để cho bà ấy âm thầm rời đi.
Sau đó đi đến trước cửa phòng tắm gõ cửa, “Ăn tối thôi.”
Tống Tương Niệm còn đang giặt đồ dở, nghe thấy thì nhanh chóng rửa tay, “Đã xong rồi cơ à?”
Cô vừa mở cửa, mùi thơm của sườn xào chua ngọt lập tức xông vào mũi, Tống Tương Niệm đi đến trước bàn ăn, cực kỳ ngạc nhiên, “Chỗ này đều là anh làm sao?”
“Còn phải hỏi?” Hạ Chấp Ngộ đi vào bếp, muốn xới ra hai bát cơm.
Nhưng hắn đứng trước nồi cơm lại không biết mở thế nào, Tống Tương Niệm đi vào, tìm muôi xới cơm, “Để tôi đi.”
Cô chưa từng nghĩ đến Hạ Chấp Ngộ còn có thể xuống bếp.
Tống Tương Niệm nếm thử một miếng sườn, “Ngon tuyệt, anh làm thế nào vậy?”
Hạ Chấp Ngộ không khỏi hơi kiêu ngạo, “Chẳng qua là tôi không thích làm thôi, không có nghĩa là tôi không biết.”
Tống Tương Niệm còn nửa tin nửa ngờ, “Lát nữa tôi phải soát một lượt bên dưới, xem quanh đây có chỗ nào bán thức ăn mang về không mới được.”
Hạ Chấp Ngộ thầm cảm thấy may mắn, “Cho em soát thoải mái.”
Chuông cửa vang lên, sau lưng Tống Tương Niệm thoáng lạnh, cô đã nghĩ giờ này Tống Toàn An không thể về được.
Cô nhanh chóng đứng dậy, “Tiểu Hạ tiên sinh. . . . . .”
“Cần tôi tạm tránh đi không?”
Tống Tương Niệm lắc đầu, “Không cần, chúng ta chẳng làm gì khuất tất mà phải trốn cả.”
Thế nhưng cô vẫn mang theo tâm trạng thấp thỏm đi ra mở cửa, nhìn thấy người hàng xóm thì không khỏi ngạc nhiên.
Tống Tương Niệm mới chuyển đến được mấy ngày, không quen biết ai xung quanh, cô lên tiếng chào hỏi, giọng nói mang theo nghi hoặc, “Chào bác ạ.”
“Hôm qua bác mới muối một hũ dưa, hôm nay ăn là vừa vặn, ngon lắm, cho hai đứa một đĩa.”
“Vậy thì ngại quá, không cần đâu ạ.”
“Cầm lấy,” mấy bác dì hàng xóm quả nhiên không có ai thoát khỏi bản tính buôn chuyện, “Chồng con đẹp thật đấy, nhưng con cũng rất xinh đẹp, thật là xứng đôi nha.”
“Con. . . . . . con vẫn chưa kết hôn.”
“Vậy thì là bạn trai rồi, sau này cưới nhớ mời bác ăn kẹo đó!”
Á?
Người hàng xóm nhét vào tay Tống Tương Niệm cái đĩa, “Mau đi ăn cơm đi, canh cá mà để nguội là tanh đấy.”
Tống Tương Niệm đóng cửa, nhìn Hạ Chấp Ngộ, “Anh quen bác ấy sao?”
Hạ Chấp Ngộ lắc đầu, “Không quen.”
Tống Tương Niệm vẫn cảm thấy rất quái lạ, cô ngồi về chỗ, đặt đĩa dưa muối kia xuống cạnh Hạ Chấp Ngộ.
“Tôi chắc chắn vừa rồi đi lên không gặp bác ấy, sao người ta lại biết là anh nhìn rất được?”
Hạ Chấp Ngộ ăn một miếng sườn, không biết phải biện minh thế nào.
Tống Tương Niệm nhét đầy một bụng nghi vấn, “Còn có, sao bác ấy biết hôm nay chúng ta ăn canh cá?”
Hạ Chấp Ngộ cảm thấy sắp không giấu được nữa.
Thế nhưng cái đầu của Tống Tương Niệm lại rất biết nhảy số, “À, lúc đi mua thức ăn anh gặp bác ấy hả?”
“Có khả năng,” Hạ Chấp Ngộ thuận theo suy nghĩ này của cô, “Tôi không để ý thấy, nhưng tôi đứng ở đâu chẳng là tiêu điểm, bác ấy nhìn thấy rồi ghi nhớ cũng không phải chuyện gì lạ.”
Tống Tương Niệm cười, đuôi mắt cong cong, được, hắn nói cái gì cũng đúng, hắn vui là được.
Vừa rồi lúc mở cửa cô đã ngửi thấy trên người bác ấy mùi sườn chua ngọt, giống hệt mùi thơm của món cô vừa ăn.