CHANH ĐÁ GIỮA MÙA HÈ - Chương 21
Bất tri bất giác Lâm Kiều đã chơi game cùng ASH cả một tuần.
Từ sau lần bọn họ nói chuyện trên Wechat ấy thì ASH cũng không còn đề cập đến chuyện muốn giúp cậu nổi tiếng nữa, bọn họ giống như những người bạn bình thường mỗi ngày đánh team 2 với nhau, lúc chờ vào trận thì cũng tâm sự mấy thứ nhảm nhí, đùa đùa nói nói chơi game với nhau.
ASH bảo có việc nên nghỉ mấy ngày, mỗi ngày đều onl cố định lúc hai giờ chiều, đến 5 giờ thì offline, chỉ có thể chơi game được ba tiếng. Để phối hợp với anh nên giờ làm việc và nghỉ ngơi của cậu cũng dần có quy luật, mỗi buổi sáng thức dậy thì live stream kéo fans leo rank không thì edit video, sau đó khoảng 12 giờ thì tắt live đi nấu cơm rồi nghỉ ngơi, chờ đến hai giờ thì onl game đánh team hai với ASH.
Chắc là cô đơn quá lâu rồi nên có một người bạn thế này đem đến cho cậu rất nhiều niềm vui và bất ngờ ngoài dự đoán.
“Đừng có đánh rừng nữa, anh đến đây nhanh cứu tôi với!!!”
Giang Tự vừa đánh thường vừa nhìn Lâm Kiều, thấy Ngu Cơ mang theo Tôn Tẫn chỉ còn vạch máu mỏng đang bị bốn người đánh hội đồng ở khu đỏ bên kia, dứt khoát bảo: “Xa quá không đến kịp, cậu dâng mạng đi.”
“Sao anh có thể đối xử với tui như vậy, mau đến cứu tuiiiiiii!!!”
“Ngoan nào, lát nữa anh báo thù cho cưng nhá.”
“Tui thấy tui có thể sống được mà, cứu tui cứu tui!!!”
“Đừng gào nữa, đến đây.”
Giang Tự thong dong ăn xong con bùa đỏ của mình, chuẩn bị chạy lên nhặt xác cô nàng Ngu Cơ cực kỳ đáng thương này, bày ra vẻ dù sao mình cũng có lòng chạy qua rồi. Lúc chạy đến anh kéo bản đồ nhìn qua, thấy Ngu Cơ được chiêu hai của Tôn Tẫn tăng tốc chạy dùng chiêu một cực kỳ chính xác gϊếŧ chết Macro, sau đó dùng chiêu hai tránh một rìu từ trên trời giáng xuống của Điển Vi, lại dùng tốc biến lên gϊếŧ Tây Thi chưa hồi chiêu do gϊếŧ Tôn Tẫn.
Trợ thủ bên đối phương là Lưu Thiện, hắn và Điển Vi là hai con tướng chân ngắn nên không cách nào đuổi theo Ngu Cơ kịp, Lâm Kiều điên cuồng bấm đánh thường quanh rừng khu đỏ, ăn được hai con heo nhỏ nên vừa lúc lên được cấp 4, vì thế cậu dùng chiêu cuối tăng tốc chạy và nhảy đến phía trước kéo dài khoảng cách với Điển Vi, cố gắng chống chọi đến khi chiêu 2 hồi xong thì dùng bắn chết Điển Vi, sau đấy không ngại ngần mà lấy luôn mạng Lưu Thiện.
Giang Tự phát hiện cậu nắm rất rõ thời gian hồi chiêu và khoảng cách của hai bên, khi chơi xạ thủ thì Lâm Kiều có vẻ phóng khoáng hơn nhiều, không có cảm giác ngơ ngơ như khi đánh pháp sư, dùng từ nhanh nhẹn để hình dung cũng chả trật phát nào.
Đúng thật là cậu thích hợp với vị trí xạ thủ hơn nhiều.
Lúc thông báo quadra kill phát ra, Giang Tự mới vừa chạy đến chiến trường, ngay cả mạng hỗ trợ cũng chẳng được cái nào, chỉ có thể hậm hực mà gϊếŧ chết con heo bự cuối cùng, đưa cả lò nhà bọn heo này đoàn tụ trên trời.
Lâm Kiều quay về đường trên dọn lính, cảm thấy tim mình vẫn còn đang đập bịch bịch: “U là trời, nguy hiểm quá đi.”
“Canh thời gian CD rất lợi hại nha.”
“À, tui không có canh đâu.” Lâm Kiều hơi xấu hổ nói, “Cảm thấy nên đánh thì tui đánh thôi á.”
Mấy người đồng đội gõ chữ bảo 666, Lâm Kiều quăng cái nhãn dán giả vờ đáng yêu, như một nhóc hồ ly nhỏ vểnh đuôi vậy.
Đáng tiếc là cậu chẳng vui được bao lâu, mới ăn xong một đợt lính chuẩn bị chạy xuống đường giữa cọ ít tiền thì bị ba người bên đối phương nấp trong bụi cỏ đánh hội đồng, ngay cả chiêu hai còn chưa quăng ra được thì đã anh dũng hy sinh.
“Đậu xanh.” Lâm Kiều nhìn màn hình chuyển sang trắng đen mà ngu người luôn, “Sao nhiều người thế.”
“Ai bảo cậu không dùng kỹ năng check bụi trước.” Giang Tự cười nói: “Cũng vừa lắm.”
“Tui…..” Lâm Kiều cũng chả thèm giải thích, đùa cùng anh, “Đây không phải là trận cuối rồi à, chút nữa để anh ăn nhiều một chút nhá.”
“Cảm ơn, no rồi.”
“Ăn nhiều một chút ha, ba ba yêu con.”
(Đoạn này là Giang Tự có ý bảo Lâm Kiều chơi gà quá, mà bên Trung chơi dở = làm đồ ăn, làm đồ ăn nhiều để anh ăn nhiều aka cục tạ để anh gánh sml.)
Giang Tự hừ một tiếng, không thèm đấu võ mồm với cậu. Một lúc sau Ngu Cơ sống lại thì chạy sang khu đỏ nhà mình, Giang Tự chơi Lan Lăng Vương tàng hình đứng bên cạnh cậu, không ngừng ping tín hiệu bảo mình vẫn còn Trừng trị đó nha.
“Xin bùa đỏ được không.” Lâm Kiều tự giác nhận thua, “Anh trai ơi cho em bùa đỏ đi, em muốn gϊếŧ hết bọn họ đó.”
“Lúc nãy cậu nói gì đấy nhỉ?”
“Nãy tui hông có nói gì hết á!” Lâm Kiều gọi anh bằng âm thanh mềm mại, “Anh trai tốt ơi cho em xin bùa đỏ nhó.”
Sau đó cậu lại gọi thêm vài lần nữa, lúc này Giang Tự mới vừa lòng, chậm rãi nói: “Cậu đánh đi, ai nói không cho cậu lấy đâu.”
Lâm Kiều một bên lải nhải anh phiền quá đi một bên lại lấy bùa đỏ, lại vì vừa rồi mình hưởng lợi từ anh nên đắc chí, không nhịn được mà quăng cái nhãn dán giả vờ đáng yêu. Lúc sau bọn họ đi bước nào chắc bước nấy mà đẩy trụ và ăn rồng, chỉ dùng 12 phút đã xong ván game.
Lâm Kiều nhìn thời gian biểu hiện dưới góc phải màn hình máy tính, đã là 4h56 rồi.
Thơi gian trôi qua quá nhanh, Lâm Kiều có hơi tiếc nuối, nhỏ giọng nói: “Anh định off à?”
“Đúng thế.” Giang Tự nói, “Ngày mai gặp lại.”
“Cúi chào~ mai lại gặp.”
Mấy hôm này chờ anh rời mạng là Lâm Kiều lại live đến bảy tám giờ, Giang Tự nhịn mấy hôm rồi, hôm nay nhịn không được nữa mà nói với cậu: “Cuẩn bị ăn sớm một chút, đừng live trễ đến thế nữa.”
“Úp có hai phút là xong à, rất nhanh í.”
“Mỗi ngày cậu đều ăn mì gói à? Ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.”
“Vẫn còn được, lúc chán ăn thì sẽ gọi cơm hộp, pizza hay gà rán gì đấy.”
“Được cái quần què.” Giang Tự sốt ruột nhìn đứa nhóc ngơ ngác này, sớm muộn gì ăn thế cũng phải vào viện luôn cho coi, “Cậu gửi địa chỉ qua wechat cho tôi, tôi gọi cơm cho cậu.”
Lâm Kiều có ngốc thế nào cũng biết không thể tùy tiện để lộ vị trí của mình cho người ta, vội vàng cự tuyệt nói: “Không cần đâu mà.”
“Tôi gửi cho cậu ít tiền, đừng có ăn mì gói nữa.”
Lời anh còn chưa dứt thì wechat đã truyền đến âm thanh nhắc nhở chuyển khoản. Lâm Kiều cúi đầu nhìn 500 đồng ASH vừa gửi qua, đơn giản là không dám bấm nhận: “Không cần đâu!!!”
“Lấy đi, ăn ngon một chút.”
Đột nhiên Lâm Kiều cảm thấy cực kỳ sợ hãi, từ năm 16 tuổi rời khỏi gia đình ấy thì chẳng còn ai lải nhải với cậu, quan tâm cậu buổi tối có ăn tối nghiêm túc không.
Sự quan tâm ập đến lần thứ hai này khiến lỗ tai cậu phá kén, đây là tâm tình vừa phiền chán vừa hạnh phúc, Lâm Kiều cảm giác lòng mình cháy bỏng, bị ASH đứng trên cao ra lệnh cực kỳ khó chịu nhưung trong lòng lại cảm thấy chút ấm áp.
“Thật sự không cần đâu, tui có tiền mà.” Cậu chỉ có thể đầu hàng một cách bất đắc dĩ, “Tui không ăn mì gói nữa được chưa.”
Giang Tự bám chặt không buông: “Vậy cậu định ăn cái gì?”
“Tui….” Lâm Kiều cực kỳ rối ren, “Tui không biết, lát nữa tắt live tui sẽ đến siêu thị xem có gì ăn được không.”
“Cậu biết nấu ăn?”
“Tui biết á, nhưng mà lười nấu.” Lâm Kiều nhỏ giọng thầm thì, “Ăn mì gói cho khỏe.”
“Vậy cậu nấu xong thì chụp ảnh gửi qua wechat cho tôi.” Giang Tự nói một cách nghiêm túc, “Tôi muốn giám sát cậu ăn cơm cho đàng hoàng.”
Giọng điệu khi nói những lời này của anh rất bá đạo, giống cái người khổng lồ năm ấy khiến Lâm Kiều phải run bần bật trong góc tường vậy, cũng khiến cậu nhớ lại màu hè hai năm trước, khi Giang Tự vào phòng dạy bảo cậu giọng điệu cũng y chang vậy.
Tự tin, kiêu ngạo, không ai sánh bằng, làm người ta nhìn vào sẽ thấy anh thật sự rất ưu việt, tựa như một ngôi sao treo trên trời cao vậy.
Lâm Kiều biết mình vẫn luôn hâm mộ những người thế này, cậu cũng từng ôm ấp giấc mộng một ngày nào đó có thể đứng ở nơi cao như Giang Tự, nhưng khi tỉnh mộng thì cậu vẫn phải luôn đối mặt với cuộc sống bộn bè, cũng như lúc này đây, rõ ràng cậu cảm thấy ASH quản nhiều quá, rất quá đáng, nhưng cậu không thốt nổi lên một câu từ chối.
Rất hiếm người nguyện ý quan tâm cậu chút ít, nếu bản thân còn không biết điều nưã thì có khi ASH cũng không thèm quan tâm cậu nữa.
Một phen công tác tư tưởng của cậu tiến hành rất nhanh, Lâm Kiều liền trở nên mềm mại bằng tốc độ ánh sáng, chính là âm thanh nũng nịu mà cẩn thận nghe còn có chút đáng yêu và ủy khuất: “Biết rồi, tui sẽ gửi cho anh.”
Lúc này Giang Tự mới vừa lòng, vừa bảo một tiếng ngoan thì cửa phòng bệnh cũng mở ra, một hộ lý nhỏ quan sát rồi tiến vào, bảo anh nên đi ra mát xa.
Mát xa do người chuyên nghiệp thực hiện, Giang Tự đưa tay phải cho người mát xa, tay trái khó khăn cầm điện thoại lướt newfeed, một tin nhắn nhảy ra từ box tin của chiến tội bọn họ. Giang Tự bấm vào, thấy Sầm Trúc chia sẻ một cái hoạt động.
Cây Trúc: Có triển lãm sau giải mùa hạ, đội chúng ta cần hai người làm khách mời. Tự nguyện báo danh đi
KPL vừa là đội quán quân tiếng tăm lừng lẫy vừa là đội cực kỳ hot, từ trước đến nay KG vẫn luôn có rất nhiều hoạt động của bên tài trợ phải tham gia. Bởi vì mức tiền lương có hạn bị bên liên đoàn quản lý nên những tuyển thủ trong chiến đội không được vượt quá mức lương đó, Giang Tự với Tiểu Ngư cũng kiếm được kha khá nhưng ba người còn lại vẫn hơi thiếu, rõ ràng là không tương xứng với giá trị của bản thân.
Để giữ chân tuyển thủ, tất nhiên chiến đội cũng phải có phương pháp của mình khiến các tuyển thủ có thêm thu nhập. Thù lao tham gia sự kiện của thành viên KG rất cao, nếu không chỉ định tuyển thủ nào thì Sầm Trúc sẽ nhắn tin trong box bảo tự nguyện báo danh, trừ Giang Tự chả bao giờ lộ mặt ra thì bốn người còn lại thấy thông báo sẽ tự xin đi, tổng doanh thu trong một năm vẫn cao hơn so với mấy chiến đội khác.
Giang Tự cũng bấm vào, xem sơ qua nội dung hoạt động. Hai nền tảng phát sóng trực tiếp lớn nhất trong nước A trạm và D trạm hợp tác tổ chức một giải đấu Streamer mới nổi, thông qua sàng lọc mà chọn ra được tám streamer, để hai người bên KG làm người dẫn đội, mỗi người chọn ra bốn streamer để đối đầu với nhau, đội nào thắng thì sẽ giành được tiền thưởng và sẽ được ghim trên đầu trang để khen tặng.
Cuộc thi này có hạn chế về fans và độ nổi tiếng của streamer, cần phải là “Streamer mới nổi” mới được. Giang Tự nhớ lại số liệu phòng trực tiếp của Lâm Kiều hôm ấy anh nhìn thoáng qua thì thấy phù hợp đấy, bỗng nảy ra ý tưởng.
Tro Tàn: Tôi đi
Tiểu Ngư: ???
Hoa Ngữ Giả: Wao tôi không nhìn nhầm đó chứ???
Trục Hạ: Đội trưởng Giang, nếu anh bị uy hiếp hãy chớp mắt một cái
Tro Tàn: Tôi đi, về sẽ mời các cậu một bữa cơm, ăn món thượng hạng nhất
Noãn Đông: Tự dưng được ké một bữa cơm, oke luôn
Tiểu Ngư: Có phải vẫn còn một chỗ trống đúng không, để tôi đi cho
Bọn họ dùng hai ba câu quyết định chuyện ai đi, Giang Tự suy nghĩ, lại nhắn tin cho Sầm Trúc bảo anh ta chờ poster hoạt động chính thức công bố thì hú anh một tiếng.
Tro Tàn: Còn có chuyện này, liên lạc với ban tổ chức một chút
Giang Tự offline rất đột ngột, Lâm Kiều còn chưa phản ứng kịp thì ava của anh đã tối đi rồi.
[Tui thấy tui high quá rồi!!!]
[Ồ wow đây là tổng tài bá đạo à, đúng thiệt là bá đạo quá]
[Làm sao đây tự dưng tui buồn cười quá]
[Tôi tuyên bố ASH trong lòng tôi không còn là xạ thủ siêu cấp, anh ta là người bị bệnh chẻ chow giai đoạn cuối]
[Móa cười muốn xĩu luôn á, Kiều Kiều cậu còn phối hợp với ổng nữa!]
Lâm Kiều nhìn lướt qua màn đạn, bất đắc dĩ nói: “Không liên quan đâu. Tôi không live nữa, xuống dưới lầu đi siêu thị mua đồ ăn đây.”
[Kiều Kiều phải ăn cơm thật ngoan đó!]
[Đúng á, không cần quan tâm tới tên chẻ chow đó nhưng cơm thì phải ăn cho đàng hoàng!]
“Biết rồi mà.” Lâm Kiều cảm thấy trái tim thắt lại, không khỏi cười nói vào micro, “Lát nữa làm cơm xong tôi sẽ up bài, mấy người không cần nhọc lòng đâu nha.”
“Tôi tắt live đây, hẹn các bảo bối buổi tối gặp lại, vẫn là 9 giờ nhé, tôi vào phòng dùng acc kéo mấy người.”
“Bye bye~”
Cậu tương tác với fan một hồi rồi thật sự tắt live đi mua đồ ăn. Đúng thật là ngày thường cậu rất lười, vào siêu thị mua nhiều thịt và đồ khô về nhà, Lâm Kiều xách bao lớn bao nhỏ đựng đồ về, thuận tay làm món cánh gà chiên coca, thành phẩm làm ra màu sắc tươi sáng, thoạt nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Lâm Kiều vui vẻ chỉnh ống kính chụp ảnh gửi cho ASH, thấy bên kia chưa rep lại liền nên tự đăng trạng thái lên D trạm, không bao lâu thì có 4 5 bình luận, khen ngợi nhìn rất ngon nên phải ăn cho đàng hoàng đó.
Lâm Kiều nhìn bình luận dần tăng lên ấy, nở một nụ cười.
__________
Mấy con heo:
Nhãn dán:
Cánh gà chiên coca