CHANH ĐÁ GIỮA MÙA HÈ - Chương 13
Vốn dĩ Lâm Kiều còn chưa tỉnh ngủ lắm, lại còn không đeo tai nghe, tự thu âm bằng mic của điện thoại khiến giọng nói cậu có vẻ rất mềm mại: “Hello.”
“Chào.”
“Ừm, tôi tưởng anh sẽ không chơi acc này nữa.”
Tựa hồ nghe được giọng điệu than trách trong lời nói của cậu, ASH ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Không đâu, gần đây tôi hơi bận một chút.”
“Hiểu mà hiểu mà, cực kỳ hiểu luôn.” Lâm Kiều nhớ đến Từ Âu bây giờ có khi còn chưa được ngồi trên xe taxi quay về khách sạn, nhỏ giọng thở dài, “Hẳn là anh phải làm việc mà, sachiku cũng không dễ dàng gì.”
(Gốc là 社畜: thuật ngữ bắt nguồn từ Nhật Bản (しゃち) nói về những nhân viên văn phòng phải cày ngày cày đêm hết lòng vì công việc, làm việc quá sức với mức lương thấp, bị công ty bóc lột sức lao động nhưng vẫn trung thành mù quáng.)
Giọng nói của ASH hơi vi diệu mà khựng lại: “Ừm…. cũng không sai lắm đâu.”
Lâm Kiều ngáp một cái, sau khi tiến vào giao diện ban pick thì trực tiếp để muốn chọn Gia Cát Lượng, tiếp đó bảo ASH ban đại sư Lỗ Ban đi.
Cậu thấy ASH ở lầu 5, cảm thấy mình vẫn nên quan tâm anh một chút mới đúng: “Anh chơi xạ thủ à? Tôi giúp anh giành nhé.”
Ai ngờ ASH bảo: “Thiếu vị trí nào thì tôi chơi vị trí đó. Cậu đang mệt à?”
Vì thế Lâm Kiều cũng không khách sáo với anh nữa, trực tiếp khóa Gia Cát Lượng: “Mới vừa tỉnh ngủ nên đầu có hơi đau một chút. Lát nữa tôi chơi ngáo ngơ quá anh gánh nha.”
“….Bây giờ mới 9 giờ.”
“Tôi đánh game cả ngày trời.” Lâm Kiều lại há to miệng, “Làm streamer là như thế đó, live từ sớm đến khuya luôn.”
ASH lấp vị trí thiếu nên chơi trợ thủ, trong phút chốc không biết nên chơi con nào. Lâm Kiều nhìn anh hoang mang, dứt khoát bảo: “Chơi Yao đi, rồi đi với tôi.”
ASH im lặng không lên tiếng mà pick Ngưu Ma, quả nhiên là đi theo sau cậu mãi ngay từ cấp một. Tuy nói Lâm Kiều còn chưa tỉnh ngủ lắm nhưng dù sao cũng không cần phải xem màn đạn nên hiệu suất của thao tác cứ phải gọi là gút chóp, chơi như nước chảy mây trôi cực kỳ ờ mây zing.
Mỗi ngày cậu live stream đều nói đến mức đau cả họng nên tắt live một phát là mở miệng ra thôi còn lười, đối thoại của hai người cũng ngắn gọn súc tích:
“Có khống chế chưa?”
“Có.”
“Theo tôi núp trong bụi cỏ này chờ một lát…. Cẩn thận chút đừng ép trụ khi không có lính nhiều quá.”
Lúc nói chuyện thì xạ thủ và trợ thủ của bên kia cũng đi đến trụ đường dưới, Lâm Kiều và ASH không hẹn mà cùng nhau lao vào, Ngưu Ma trong game đỡ sát thương của trụ chỉ còn một vạch máu, dùng chiêu hai lao ra khỏi phạm vi của trụ, mà Gia Cát Lượng sớm đã nhẹ nhàng ăn được doublekill, chịu sát thương không đến một phần năm cây máu nghênh ngang rời đi.
Sau đó cậu cứ như tuyệt đỉnh cao thủ luyện thành được chín tầng võ công trong tiểu thuyết võ hiệp đi đến đâu chém đến đó, triplekill quadrakill mỏi cả tay, một mình một cõi phát ra ánh sáng chói lóa, trợ thủ và đồng đội chẳng khác gì không tồn tại. Gần tám phút sau Lâm Kiều dùng chiến tích 15-0-4 dẫn dắt cả đội đập tan thủy tinh bên địch, cậu thuận tay nhấn like hết cho cả bốn người đồng đội sau đó quay về phòng chờ ASH mở ván tiếp theo.
Lần này ASH ở lầu 4 mà Lâm Kiều lại ở lầu 5. Ba người ở vị trí đầu tiên có vẻ như chơi cùng nhau, chọn Bùi Cầm Hổ, Trư Bát Giới và Quỷ Cốc Tử, đến lúc bọn họ chọn chỉ còn lại hai vị trí trung tâm. Lâm Kiều định chọn Marco Polo nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không ổn lắm, hỏi anh: “Anh chơi xạ thủ à?”
ASH bảo không chơi rồi đưa tay chọn Khương Tử Nha, còn hỏi sao cậu không chơi đường giữa nữa.
“Thật ra tôi thích chơi xạ thủ hơn.” Lâm Kiều thuận miệng nói, “Nhưng khi phát sóng trực tiếp phải kéo fans, tôi chơi xạ thủ không ổn bằng pháp sư nên không live mới chơi vài trận đó.”
“Thế sao lại chơi đường giữa nhỉ? Cậu có thể đến trại huấn luyện trẻ của KG, đánh xạ thủ ở KG cũng không tồi mà.”
“Ầy.” Lâm Kiều nhớ lại không khỏi thổn thức, “Lúc đầu tôi chơi vị trí xạ thủ đấy, sau này huấn luyện viên ở trại huấn luyện bảo trong khoảng thời gian ngắn tới đây Tro Tàn không cần người dự bị, bảo nếu tôi muốn vào đội một thì chọn đi đường giữa còn có hy vọng hơn nên tôi liền luyện chơi pháp sư.”
“Hình như cậu rất thích Tro Tàn.”
“Anh ấy là thần trong lòng những người chơi xạ thủ đó, ngưỡng mộ anh ấy cũng rất bình thường mà?” Lâm Kiều cười nói, “Lúc ở trại huấn luyện trẻ nói chuyện phiếm đêm khuya với đám bạn cùng phòng, bọn họ đều bảo đến KG vì Tro Tàn.”
ASH có vẻ như không hiểu nổi lựa chọn của cậu: “Tôi cảm thấy cậu có thiên phú, kiên trì chơi xạ thủ nói không chừng hiện tại đã đi đánh chuyên nghiệp.”
Lâm Kiều lắc đầu với màn hình, thao tác Marco Polo trong game vọt vào trong trụ gϊếŧ Hoàng Trung bên đối phương, sau đó bị người đi rừng vừa tới lượm đầu.
Khi màn hình biến thành trắng đen, cậu nhớ lại mùa hè bốn năm trước.
________________
Mùa hè năm 2017, trại huấn luyện trẻ câu lạc bộ KG.
Khi vừa kết thúc đợt huấn luyện ba tháng, các tân binh khác đều được thông báo rằng không đủ tư cách nên đều bị loại, chỉ mỗi Lâm Kiều được tổng huấn luyện viên của trại huấn luyện Lý Tuấn bảo đến văn phòng. Lý Tuấn chỉ vào tờ báo cáo thành tích của cậu, bảo cậu là người đạt được thành tích tốt nhất trong đợt huấn luyện này, chiến đội sẽ cử cậu sang trại huấn luyện trẻ bên liên đoàn để tham dự esport.
Bởi vì League chuyên nghiệp mới được thành lập không bao lâu, trong nước đã có một số chiến đội lớn thành lập các trại huấn luyện trẻ nhắm vào hạng mục Vương Giả này, mà một số đội ngũ không có mầm tân binh của bản thân, chỉ có thể mua người trong thị trường tự do. Vì thế mỗi năm bên liên đoàn đều tập hợp nhưng người có thành tích đủ tư cách ở chiến đội lớn lại, chiến đội mình không dùng tới vẫn có thể để đối phương có thể đánh esport, cung cấp cho các chiến đội khác lựa chọn mua lại, những người bị chọn thường là những tuyển thủ có thể bổ sung cho các chủ lực của chiến đội, đối với nhóm tân binh mà nói thì đây là kết quả tốt nhất rồi.
Lâm Kiều năm 17 tuổi lặng yên siết chặt góc áo, mở to hai mắt nói với Lý Tuấn: “Huấn luyện viên, chính ngài nói với tôi nếu thành tích đủ tốt thì tôi có thể đến đội một làm dự bị.”
“Sáng hôm nay tôi đã gọi điện thoại cho huấn luyện viên bên đội một, ý của bon họ là Tro Tàn còn rất trẻ nên không cần dự bị thay thế, đội hai cũng đã có xạ thủ ổn định. Nếu cậu bảo muốn đến làm dự bị thay thế cho đội hai thì không biết đến bao giờ mới có thể lên sân thi đấu.” Lý Tuấn nhíu mày, “Lâm Kiều, cậu là tuyển thủ có thiên phú chơi xạ thủ nhất mà tôi gặp trong trại huấn luyện trẻ đấy, cậu hoàn toàn có thể đi chiến đội khác đánh vị trí chủ lực, không nhất thiết phải phí thời gian ở KG.”
Nhưng Lâm Kiều hoàn toàn không có biểu cảm vui vẻ gì với lời khích lệ đó, cậu chợt tăng lớn âm điệu, trong ánh mắt đen nhánh sáng ngời tràn ngập khát vọng: “Huấn luyện viên, tôi chỉ muốn được ở lại KG thôi. Tôi có thể không nhận tiền lương, cả đời ngồi ghế dự bị cũng được, ngài có thể giúp tôi vào đội một không?”
Ánh mắt Lý Tuấn nhìn về phía cậu tràn ngập vẻ thương hại không nói thành lời, như là xem một đứa nhóc ấu trĩ ngây thơ còn chưa lớn nổi.
Ông ta thở dài, lắc đầu bảo: “Cậu có thể không nhận tiền lương nhưng câu lạc bộ vẫn có thể nghĩ đến giá bán cậu đi đó biết không? Hiện tại ngoài kia có vài chiến đội đang cần xạ thủ, bên chiến đội của giám đốc Wechat đã tìm tôi hỏi thăm, bọn họ rất vừa ý với cậu nên sẽ cho chúng ta một cái giá tốt. Lâm Kiều, trước khi cậu tiến vào trại huấn luyện đã ký hợp đồng với chiến đội, chuyện này không phải chuyện cậu có thể quyết định được.”
Ông ta đứng lên vỗ vai Lâm Kiều, nói một cách thấm thía: “Trở về nghỉ ngơi đi. Người trẻ tuổi phải biết quý trọng tiền đồ của mình, đừng nói mấy lời tùy tiện như cả đời này ngồi ghế dự bị.”
Lý Tuấn nói xong lập tức quay người chuẩn bị rời đi.
Cái tên nhóc này, ông thầm nghĩ trong lòng, cứng đầu cứng cổ không biết trời cao đất dày gì cả.
Nhưng thật ra lại rất giống với Giang Tự, cái tính tình giống nhau thế này sớm muộn gì cũng bị hiện thực vả mặt thôi.
“Huấn luyện viên.” Lâm Kiều đứng phía sau gọi ông ta, thanh âm mơ hồ như đang cắn răng nhưng lại rất kiên định, “Tôi chỉ muốn đến đội một, muốn được đánh cùng đội trưởng Giang. Nếu như không đến được…. Tôi không muốn đánh chuyên nghiệp nữa, tôi đi vay trả tiền bồi thường hợp đồng.”
Lý Tuấn ngạc nhiên quay đầu lại, trong không gian ngưng đọng này hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Ông ta quá quen thuộc với ánh mắt cố chấp thế này. Trước khi bị phân công xuống quản lý trại huấn luyện trẻ ông ta là huấn luyện viên chủ chốt của TOG, sau khi KG thu mua lại TOG Giang Tự cũng đứng trước mặt ông như thế này, nhất quyết phải đổi người đi rừng và đường trên đánh không tệ lắm trong đội, ai bảo gì cũng không thay đổi suy nghĩ.
Ông ta nghĩ đến đây lại đột nhiên cảm thấy chả hiểu kiểu gì. Giang Tự là một người như thế nào, đúng thật là chả ai trị được cậu ta cả, một cậu tân binh không có quyền thế gì mà cũng dám học theo cậu ta?
Huấn luyện viên năm ấy gần 30 nhìn thật kỹ từ trên xuống dưới cậu trai này, tầm mắt của ông dừng ở tay trái đang nắm chặt lại của cậu, nắm tay nhỏ run rẩy cho chính bản thân cùng với vẻ mặt kiên định thoạt nhìn không liên quan gì đến nhau.
Cậu không có tự tin tràn đầy như Giang Tự, Lâm Kiều chỉ là một thằng nhóc hay xù lông yếu đuối tỏ vẻ mạnh mẽ thôi, sự khẩn trương của cậu dễ dàng bị lộ ra, đơn thuần đến mức khiến người ta phải cảm thấy buồn cười.
Lý Tuấn nhìn cậu, vô tình nhớ đến lúc Lâm Kiều mới vừa đến trại, ông ta hỏi đám nhóc choai choai này vì sao lại lựa chọn tham gia trại huấn luyện KG, rất nhiều bạn nhỏ đều bảo muốn được đánh chuyên nghiệp, chỉ mỗi Lâm Kiều đứng dậy bảo cậu muốn tham gia đội một, trở thành vị trí dự bị của Tro Tàn.
Lý Tuấn chưa từng thấy ước mơ của người nào là trở thành dự bị cả, nhịn không được mà bật cười ngay lúc đó, khiến ông đến giờ vẫn có chút ấn tượng. Lúc ấy Lâm Kiều chỉ yên lặng ngồi xuống, không nghĩ đến ba tháng sau thiên phú và trình độ của cậu so với lứa tân binh cực kỳ chói mắt như thế, mà ước muốn của Lâm Kiều vẫn là trở thành dự bị bổ sung cho Tro Tàn.
Ánh mắt quật cường của cậu trai này như một ngọn đuốc đánh vào nội tâm của ông, Lý Tuấn im lặng một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Hạ Hà của đội một đánh không được bao lâu nữa, Tro Tàn lại cảm thấy không hài lòng với người đi đường giữa bên đội hai, mấy hôm trước bên quản lý còn hỏi tôi trại huấn luyện có mầm ưu tú không.”
“Nếu như cậu chấp nhận việc báo danh chuyển sang vị trí đi đường giữa một lần nữa, tiếp tục huấn luyện ở trại huấn luyện thêm ba tháng thì tôi có cách thuyết phục với đám quản lý bên đó.” Lý Tuấn trịnh trọng mà nhìn cậu, “Nhưng tôi phải nhắc nhở, cách đánh của cậu với Tro Tàn đều rất cực đoan, nhưng chỉ ổn khi đánh đúng đường thôi, tôi không nghĩ cậu sẽ có thể đánh tốt như bây giờ được. Nếu cậu đổi vị trí xong chẳng ra gì, ba tháng sau tôi sẽ dựa theo quy trình mà chuyển nhượng cậu.”
Đôi mắt của Lâm Kiều như sáng bừng lên, cảm giác vui vẻ khiến Lý Tuấn trong nháy mắt đó không biết phải nói gì.
“Tôi đồng ý, cảm ơn huấn luyện viên!”
“Đánh chuyên nghiệp là ăn trên tuổi trẻ, chỉ cần ba tháng cũng đủ cho cậu giành được một giải quán quân.” Lý Tuấn nói, “Cậu phải suy nghĩ thật kỹ nếu không sau này sẽ hối hận.”
Lâm Kiều gật đầu chẳng khác gì con gà mổ thóc, lộ ra một nụ cười có hơi khó coi: “Tôi sẽ không hối hận, cảm ơn huấn luyện viên.”
Đúng thật đến tận bây giờ cậu vẫn không hối hận, bởi vì đó là cách duy nhất cậu có thể tiếp cận với Giang Tự ngay lúc ấy. Nhưng tiếc rằng sau này vẫn không thể thành công, Lâm Kiều cũng không còn cố chấp với Giang Tự cuồng nhiệt ấy nữa mà chỉ thích cảm giác tràn ngập nhiệt huyết năm ấy, hết lòng với chính bản thân mình thôi.
“Này?” Tai nghe truyền đến âm thanh xa vời, một thanh âm quen thuộc gọi cậu, “Sao lại treo máy rồi, không phải cậu ngủ rồi đấy chứ?”
Lâm Kiều chợt tỉnh người, vội vàng nói: “Không có không có.”
“Mau về đường không tháp một của cậu cũng bay mất bây giờ.”
Lâm Kiều lập tức thao tác Macro Polo chạy vèo về đường, hội hợp lại với ASH đã ngồi nấp trong bụi từ sớm. Khương Tử Nha vừa phóng chiêu cưỡng chế không cho Hoàng Trung di chuyển thì Macro Polo đã chuẩn bị sẵn chiêu cuối chỉ chờ lúc này dùng đạn bay tán loạn lấy mạng Hoàng Trung một lần nữa.
Bọn họ phối hợp không tồi, tưởng chừng như đồng đội đã phối hợp cùng rất lâu, thần giao cách cảm mà không cần dùng tới cả ping tín hiệu.
Những năm Lâm Kiều chơi Vương Giả cũng đã từng đánh chuyên nghiệp trong đội 5 người, ngẫm lại một phen lại phát hiện đồng đội ăn ý nhất bản thân gặp được lại là người qua đường tên ASH này đây.
“Anh nói như thế khiến tôi cũng hơi hối hận rồi.” Cậu lẩm bẩm nói, “Sớm biết đã không đổi sang đường giữa, cũng không mơ làm đồng đội của Tẫn thần làm gì, làm đối thủ xiên chết được anh ấy cũng không tệ mà ha, sao lúc trước tôi không suy nghĩ cho cẩn thận nhở.”
ASH: “…….”
“Đừng nằm mơ nữa.” Anh dở khóc dở cười nói, “Lại đây đẩy trụ đi.”
_____________________
Chuyện là tui lấn cấn chỗ xưng hô quá, nếu để bé Kiều xưng anh em khi chưa thân thì hơi dẹo nên tui sửa là thành tôi anh hết từ chương 1 rồi nhé. Chỉ có đoạn làm bạn trai một giờ thì vẫn để anh em thôi tại lúc đó hai đứa đang “giả vờ” hú hí mà ha. Bao giờ hai bạn yêu nhau thì tui lại đổi xưng hô o(* ̄▽ ̄*)ブ