CHANH ĐÁ GIỮA MÙA HÈ - Chương 12
Từ trận thi đấu cuối cùng của KG đến trận đấu đầu tiên trong vòng chung kết cách nửa tháng trời, Lâm Kiều không cần phải chạy đến sân để xem nên khi ở nhà phát sóng trực tiếp hết sức chăm chỉ, acc của bản thân chỉ đánh lên đến hai mươi sao liền nghỉ khỏe —— có chị gái phú bà giàu nứt đố đổ vách tặng cậu hai ngàn đồng tiền quà lập tức trở thành đô đốc của cậu, Lâm Kiều cảm động muốn gớt nước mắt luôn, ngay lập tức quyết tâm phải khiến chị gái hạm trưởng này bay vèo lên vinh quang rồi tính tiếp.
Cậu cầm acc của chị gái đô đốc này rồi vào trong group của hạm trưởng gọi thêm ba người nữa và mở mic lên chỉ huy, mỗi ngày đánh nhiều nhất bảy tiếng, kỳ thật hiệu suất cũng không tệ chút nào, chỉ dùng ba ngày đã kéo acc của chị gái đô đóc này lên vinh quang, chờ đến khi vào lại acc mình rồi mới thấy đầu óc choáng váng, còn như đã quên mất hôm nay là ngày nào luôn.
Lâm Kiều thuận tay bấm vào danh sách bạn bè xem ASH có online hay không, quả nhiên là thấy ava của ASH đang tối đen. ASH chưa bao giờ online kể từ lần offline hôm đó, Lâm Kiều lặng lẽ mở phần mềm người chơi cùng tìm anh thử nhưng tài khoản ASH đã sớm bị xóa bỏ, sạch sẽ đến mức như người này chưa hề tồn tại.
Nhưng lịch sử giao dịch chuyển khoản 888 ở Alipay của cậu chắc chắn không thể nào là giả được, cho nên những gì cậu và ASH trải qua không phải là mơ mộng viễn vông, mà là dùng tiền ăn gà rán suốt nửa tháng và các hoạt động vui chơi giải trí dựng nên. Chỉ là người kia giống như ông chú phụ lòng chủ động thêm bạn tốt xong lại biến mất chẳng còn dấu vết gì, Lâm Kiều chẳng không khác gì một cô gái nhỏ ngây thơ bị dụ dỗ, ở lại cũng không được mà đi cũng chẳng xong, chỉ có thế trốn ở góc phòng lén lút hờn giận.
Nản muốn chết luôn vậy đó.
Vốn dĩ Lâm Kiều đánh đơn đến mức đau đầu choáng váng, hiện tại không có ham muốn chơi game một chút nào, nói không đánh nữa với người xem trong phòng phát sóng trực tiếp xong liền tắt live stream. Chờ khi màn hình máy tính tắt phụt đi, cậu ngồi trên ghế mệt mỏi thở dài, đứng dậy mở rèm cửa đã lâu không đụng vào trong phòng khách ra, để ánh chiều tà phủ chút vàng rực rỡ lên sàn nhà gỗ đặc.
Đã là năm giờ chiều rồi, Lâm Kiều mở phần mềm đặt đồ ăn lên lướt lướt chả biết phải ăn gì, liền chạy sang lục tủ lạnh, lấy ra được vài miếng rau xanh lá và cà chua cắt nát đi rồi ném vào trong nồi xào, chờ cà chua bị xào ra nước lập tức cho thêm nửa nồi nước sôi, rồi lại quăng một gói mì cuối cùng trên bàn vào.
Khi nước sôi, trong nồi nổi lên một lớp bọt trắng, sợi mì cuộn trong nước màu đỏ nhạt, tỏa ra hương vị cổ xưa. Lâm Kiều tắt lửa xong cho mình vào chén, lúc đưa tay ra lấy chén thì thấy màn hình điện thoại sáng lên, là Từ Âu nhắn tin cho cậu, bảo công tác xảy ra chút vấn đề nên muốn ở lại Hải Thị thêm vài ngày.
Từ Âu là chủ nhà, cũng là bạn cùng phòng của cậu. Hai người quen biết nhau lúc chơi game, lúc ấy Lâm Kiều đi đánh chuyên nghiệp chẳng có gì nổi bật nên không dám trở về nhà, lúc bước vào con đường cùng là Từ Âu giúp đỡ cậu, không chỉ đặt mua nguyên bộ thiết bị phát sóng trực tiếp cho cậu mà mỗi tháng chỉ thu tiền nhà rất ít.
Thế nên là Lâm Kiều chỉ cần quét tước vệ sinh trong nhà mỗi tuần một lần, lúc Từ Âu đi công tác thì tưới nước cho mấy cây cỏ anh ta chăm trên ban công, cuối cùng là mỗi mùa giải đều giúp Từ Âu đánh lên được vương giả vinh quang, nếu hôm nào đó Từ Âu nổi máu lên muốn đánh một mình để bị rớt xuống thì Lâm Kiều còn phải đánh lên lại giúp anh ta.
Từ Âu chính là loại người thành công có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng lại không có cuộc sống giải trí riêng, bởi vì nguyên nhân công việc nên có khi hơn hai phần ba thời gian trong một tháng đều dùng cho việc đi công tác, bảo cái nhà này mỗi Lâm Kiều ở cũng chả sai gì, hơn nữa nó còn nằm ở vị trí rất tốt, phòng lại vừa rộng vừa thoáng, Lâm Kiều tự cảm thấy bản thân đúng là một vốn bốn lời.
Lâm Kiều dựa vào bàn ăn rep tin nhắn của anh ta, bảo rằng mình đã biết rồi, lại bảo mới reset mùa giải mới, hai hôm nữa sẽ cày lên cho anh ta. Từ Âu nhắn lại cho cậu bảo không cần vội đâu, cuối cùng ngập ngừng nửa ngày mới nói Giang Tiểu Lộc mua mấy bức tranh trang trí nghe bảo là đại sư nào đó trong nước vẽ muốn treo trên tường trong phòng ngủ của anh ta, ngày mai sẽ đem bức tranh đến đây nên báo trước với Lâm Kiều một tiếng.
Giang Tiểu Lộc là bạn gái của Từ Âu, có công việc ổn định ở Nam thị, hai người đã nói chuyện được một thời gian rồi. Giang Tiểu Lộc luôn muốn đến đây sống chung với Từ Âu, mà Từ Âu thì vẫn muốn trải qua nhưng ngày sống một mình thêm hai năm nữa, luôn lấy Lâm Kiều ra làm lá chắn để cản Giang Tiểu Lộc đến đây dẫn đến việc cô nàng kia rất khó chịu với Lâm Kiều, mỗi lần gặp mặt đều dở dở ương ương khịa cậu vài câu mới chịu được, mong chờ cậu sớm ngày thu dọn hành lí cút đi.
Thật ra Lâm Kiều cũng chẳng thấy sao cả nhưng Từ Âu vẫn luôn rất ngại vì chuyện này, một bên bảo Giang Tiểu Lộc rằng Lâm Kiều rất thảm thương mong cô nàng rộng lượng không chấp cậu, một bên lại bảo Lâm Kiều cố gắng chịu đựng đừng cãi nhau với Giang Tiểu Lộc, lúc anh ta ở nhà cũng thường mời Lâm Kiều ra ngoài ăn cơm.
Lâm Kiều thật sự nghĩ không ra tại sao Từ Âu sống chết cũng không muốn ở chung với bạn gái của mình, tuy rằng Giang Tiểu Lộc tính cách hơi đanh đá một chút nhưng tình cảm với Từ Âu vẫn rất ổn, cũng không biết hai người có mâu thuẫn gì chăng.
Có một lần cậu thật sự hỏi ra, Từ Âu cầm chai rượu trên bàn lên rót, mặt mày ủ dột mà nói với cậu: “Lúc trước khi tụi tôi đi du lịch ở Lệ Giang có ở chung một stayhome. Cậu có thể tưởng tượng những thứ tôi phải chịu trong những ngày này chắc? Chuyện gì cũng hối như có chó đuổi sau mông, cô ấy bảo tôi lau bàn và là quần áo, khi cô ấy gọi mà không chạy đến trong vòng 30s thì sẽ lải nhải nguyên một ngày làm như tôi hϊếρ ɖâʍ con heo đẩy bà già xuống biển thế. Không phải lúc đó tụi tôi đang đi du lịch hả, rảnh ra một chút đều phải hầu hạ cô ấy, cậu xem mỗi ngày tôi làm việc đều mệt muốn chết nên khi về đến nhà chỉ muốn nằm một đống trên sô pha thôi, chứ còn bảo cậu phải bưng trà rót nước cung phụng đủ kiểu như tổ tông thế cậu có chịu nổi không?”
“Vậy anh có thể tìm một cô bạn gái không lải nhải suốt như thế mà.”
Từ Âu uống một ngụm rượu, biểu cảm trên mặt không khỏi thổn thức: “Người anh em, cậu hiểu tình yêu là như thế nào không?”
Lúc ấy Lâm Kiều mới 18 tuổi, nếu còn đang đi học chắc chắn sẽ bị giáo viên nhắc nhở không được yêu sớm. Cậu mờ mịt mà lắc đầu, Từ Âu vỗ đùi, vươn nhón trỏ vẽ một đường cắt trên bàn, chỉ sang một bên bảo: “Tình yêu ấy là tôi thích Tiểu Lộc, muốn cùng cô ấy yêu đương.”
Nói xong anh ta lại đặt tay sang bên kia: “Nhưng có một vấn đề rất thực tế, đó là khi chúng tôi ở chung sẽ có một ít mâu thuẫn nhỏ. Tôi vừa muốn yêu vừa không muốn bị thực tế dẫm đạp cho nên chỉ có thể làm như vậy.”
Quả thật Lâm Kiều không có kinh nghiệm, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu: “Cũng không thể như thế mãi được.”
Từ Âu thở dài bảo cứ tạm thời kéo thời gian thôi, tìm được một người để thích không phải dễ dàng gì, muốn tình cảm ngọt ngào cứ kéo dài ra. Lâm Kiều nhìn bộ dạng mặt mày ủ ê của anh ta, trong lòng cũng cảm thấy rất khó hiểu: “Nhưng em vẫn không thể hiểu nổi, em có thể cảm nhận được sự khổ sở mà anh miêu tả, bởi vì lúc ở nhà em với mẹ đều như thế, đôi khi em không thể chịu nổi bà ấy cứ lải nhải với em hoài. Em thấy chỉ có ba em mới có thể chịu được thôi, nếu là em chắc đã bay màu từ sớm. Âu ca anh cứ níu kéo như thế để làm gì vậy?”
“Cho nên mới bảo là cậu chưa từng yêu đương gì, có nói cậu cũng chả hiểu.”
Từ Âu đỏ bừng mặt có cảm giác mình đã say, lấy một que đồ nướng cầm trong tay, hàm răng mở ra đóng vào khiến gia vị rơi lả tả thành một núi nhỏ trên bàn: “Cùng người mình thích yêu đương rất vui vẻ đó, chỉ cần được ở canh người ấy đã rất phấn khởi rồi, cái cảm giác này xua tan hết những đau khổ kia đó hiểu không? Mâu thuẫn trong cuộc sống đều có thể giải quyết được, chỉ có người ấy nếu mất đi rồi sẽ không thể tìm lại được đâu.”
Lâm Kiều bị mấy câu của anh ta làm cho ngơ luôn, nghĩ trong lòng tình yêu là cái quái gì mà có thể khiến người ta khó cưỡng lại như thế, khiến một tinh anh áo mũ chỉnh tề như Từ Âu cũng phải mất phương hướng như thế. Lúc ấy Từ Âu còn cười nhạo bảo cậu là nhóc xử nam, bảo cậu sớm tìm một cô bạn gái để trải nghiệm cảm giác yêu đương, không nghĩ đến việc thằng nhóc Lâm Kiều này ngồi nhà phát sóng trực tiếp hai năm xong các mối quan hệ càng ngày càng thu hẹp, không có duyên với mấy cô bé.
Bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy dở khóc dở cười, Lâm Kiều cắn chiếc đũa rồi dùng một tay rep tin nhắn, bảo rằng ngày mai Giang Tiểu Lộc đến đây cậu sẽ tránh trong phòng live stream giả chết, kiên quyết không xảy ra mâu thuẫn với cô nàng. Từ Âu lập tức rep lại ba cái nhãn dán cảm ơn người anh em, bảo rằng về từ Hải Thị sẽ mời cậu đi ăn, Lâm Kiều bảo được xong không nhắn tiếp nữa.
Thật ra Lâm Kiều chẳng quan tâm đến bữa ăn này lắm, cậu buông di động đẩy cái chén trên bàn ăn, một bên lướt weibo một bên nhai kỹ nuốt chậm hết một chén mì hương vị nhạt nhẽo, sau đó yên lặng quét sạch chén mì luôn rồi bỏ nó vào bồn nước, để thêm vài cái nữa rồi hẳn rửa.
Mấy hôm nay cậu mở phát sóng trực tiếp xong chơi game đến mức quên cả thời gian, hơn nữa cả ngày đều ôm cái điện thoại nên bây giờ mỏi mắt đầu cũng choáng váng, vào phòng leo lên giường nằm một lát không ngờ ngủ lúc nào chả hay. Khi tỉnh lại đã 9h tối, Lâm Kiều ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương, lẩn quẩn không biết nên làm gì nên lấy điện thoại lại mở game lên, nghỉ đánh thêm hai trận nữa rồi lại ngủ tiếp.
Lâm Kiều mới vừa online thì phát hiện cư nhiên ASH cũng đang onl, hơn nữa đang trong trạng thái nhàn rỗi không trong trận. Lâm Kiều thấy ava sáng lên trong lòng ngược lại thở phào nhẹ nhỏm, chuẩn bị đánh đơn xong thấy thời gian vẫn còn sớm nên không bằng thì mở trực tiếp đến 12 giờ sau đó hẳn ngủ, ngày mai 9 giờ sáng dậy thì lại tiếp tục phát sóng.
Cậu nghĩ là làm ngay, bò dậy từ trên giường mò mẫm đôi dép lê không biết mình đã đá đi đâu rồi. Bò quanh giường một vòng cuối cùng cũng thấy đôi dép lê chìm trong bóng tối, đeo vào xong thì lại thấy ASH chủ động nhắn tin riêng cho câu: “Đang không live stream?”
Lâm Kiều theo bản năng rep chữ “không”, sau đó mới ngớ ra phản ứng lại: “Sao anh biết em phát sóng trực tiếp thế?”
Ngày đó cậu có ghi lại buổi live stream, nhưung xuất phát từ trạng kỳ quái nên cậu không thèm cắt nối biên tập gì cả mà quăng cả video hoàn chỉnh lên luôn, cũng coi như là có chút kỷ niệm nho nhỏ. Dù sao thì lúc đó cậu thật sự sinh ra ảo giác hoảng hốt, nếu lấy một phần chân tình ngẫu nhiên lộ ra đó làm mánh lới tăng độ nổi tiếng như thế, cậu cảm thấy không quá tôn trọng ASH và chính bản thân mình.
Về tình về lý Lâm Kiều đều cảm thấy ASH sẽ không có khả năng xem video ghi lại đâu, nhưng tin nhắn tiếp theo của ASH đã xóa tạn nghi ngờ của cậu: “Đoán.”
Lâm Kiều: “……”
ASH: “Cậu phát sóng trực tiếp ở nền tảng nào?”
Lúc phát sóng trực tiếp Lâm Kiều không cảm thấy sao cả, bây giờ nhớ lại lúc đó chỉ cảm giác muốn chui xuống lỗ luôn, không muốn để cho ASH biết chút nào. Cậu rầm rì bày ra dáng vẻ không định nói, ASH cũng không hỏi tiếp nữa mà hỏi cậu muốn chơi đôi không.
Lời mời vào đội của ASH đến rất nhanh, Lâm Kiều nhìn màn hình sửng sốt một hồi, sau đó đá dép lê xuống ngồi lại trên giường, giơ ngón tay lên bấm “Đồng ý”.