CHANH CHUA - Chương 16
Hôm nay một mình anh đến thị trấn cổ xưa này để tham quan.
Vì ba mẹ anh đi du lịch nước ngoài trong thế giới riêng của hai người rồi, lại còn không muốn đưa theo đứa con này.
Trình Tinh Lâm cũng rất hiểu chuyện, anh chìa tay ra với ba anh, ý bảo “có tiền thì chạy liền”.
Ba anh cũng rất hào phóng đưa cho anh một cái thẻ ngân hàng.
Từ nhỏ Trình Tinh Lâm đã ham chơi, học hỏi cũng nhanh hơn các bạn cùng lứa khác.
Anh luôn thấy hứng thú với mọi thứ, đều phải thử qua một lần.
Mà ưu điểm lớn nhất của anh chính là luôn giữ được trái tim ham học hỏi.
Phần lớn cũng là từ tư tưởng mà ba anh dạy từ nhỏ.
Ba Trình nói: “Nếu con vẫn luôn không tìm thấy thứ mà mình luôn mong muốn, vậy thì hãy thử cái khác xem. Học thêm một vài điều mới biết con thích cái gì và ghét cái gì.”
“Học là vô tận, đừng bao giờ ngừng lại.”
Chín chữ này đã thành tín ngưỡng để đời của Trình Tinh Lâm.
Cho nên Trình Tinh Lâm thích rất nhiều thứ, đầu tiên là bóng rổ, trượt ván, bơi lội, các thể loại thể thao khác. Đến âm nhạc, rồi đến chơi cờ.
Mỗi sở thích của mình, anh vẫn luôn bồi dưỡng nó trở nên xuất sắc.
Vì anh cảm nhận được lời nói của ba “Học là vô tận”.
Mỗi thứ anh thấy mới mẻ, đều muốn thử nghiệm, thử xem mình có thể đạt đến trình độ nào.
Dạo gần đây anh thích các loại nghệ thuật như vẽ tranh, chụp ảnh, du lịch.
Nên mấy ngày nay anh mang theo máy quay, đi ra bên ngoài để chụp ảnh.
Ban đêm, Trình Tinh Lâm ngồi trên thảm trong phòng mình, trước mặt là các địa điểm du lịch, xem đến hoa cả mắt.
Thật ra thì anh chưa hề nghĩ ra nơi mình muốn đến, chỉ là anh không muốn ở nhà, cũng không thích đi nơi quá xa, nghĩ tới nghĩ lui.
Không biết tại sao trong đầu lại vang lên một câu nói của nữ sinh.
–“Lúc trước mình học ở Tân Thành.”
Lúc cô nói những lời này, tiếng nói mềm ấm, trong giọng ngập tràn hoài niệm.
Đột nhiên anh muốn đến đó tham quan.
Thế nên anh lập tức cầm điện thoại, tra đường đi, phát hiện nơi đó cách Thanh Thành không xa lắm.
Đưa ra quyết định ngay.
Hôm sau, ba mẹ Trình ngồi máy bay đi ra nước ngoài, Trình Tinh Lâm tự tung tự túc đi du lịch.
Đạp xe đạp, đích đến là Tân Thành.
Lúc đi vào trạm thứ nhất ở Tân Thành, anh đi đến một nơi gọi là thị trấn Linh Khê, đầu tiên là tìm đại một quán mì để ăn.
Sau đó đó bắt đầu khen ngợi nịnh bợ bà chủ, rồi nhờ bà ấy trông chiếc xe yêu quý của mình.
Bà chủ thấy anh đẹp trai, miệng ngọt nên đồng ý ngay.
Thế là Trình Tinh Lâm liền tròng máy ảnh vào cổ, bắt đầu đi bên đường để chụp ảnh.
Anh vừa đi vừa chụp, thời gian dần trôi qua.
Nhận thấy có hơi đói bụng, anh lấy đồ ăn vặt từ ba lô ra, xem có gì ăn để đỡ đói không.
Sau đó anh lấy ra một cây xúc xích, thuần thục dùng răng cắn ra. Vừa mới bỏ vào trong miệng thì thấy có gì đó sai sai –
Trình Tinh Lâm hơi ngước mắt, thấy cách đó không xa, cách anh hai bước, có một con chó lớn, lè cái lưỡi màu đỏ ra, đôi mắt nhìn anh chằm chằm.
Đôi mắt kia còn phát sáng, giống như là đang thấy đồ vật yêu thích.
Anh không rõ nguyên do, trong miệng còn đang ngậm xúc xích, nhìn xung quanh mình. Không phát hiện có gì mà hấp dẫn con chó này.
… Ngoại trừ anh ra.
Chẳng lẽ anh đã đẹp trai đến mức làm một con chó lạ lẫm yêu từ cái nhìn đầu tiên?
Sau đó con chó nhấc một chân lên, tiến lên một bước.
Trình Tinh Lâm lùi về sau theo bản năng,
Con chó tiến lên bước thứ hai, bước thứ ba.
Trình Tinh Lâm mở to mắt nhìn, vội vàng lùi về sau mấy bước.
Đột nhiên anh nhớ đến chuyện bi thảm hồi xưa của Trác Khởi –
“Lần trước tôi đi đường gặp một con chó nha, nó lè lưỡi, chạy đến tôi một cách hưng phấn. Lúc đầu tôi tưởng trên người mình toát ra hormone hấp dẫn nó. Kết quả là, mẹ nó chứ con chó đó đái lên đôi giày tôi mới mua!”
Trình Tinh Lâm nhìn đôi giày mình đang mang, đôi AJ mới nhất, giá là mười lăm vạn.
Hôm nay mang lần đầu tiên, là vì để chụp ảnh.
Bây giờ anh mới cảm thấy con chó đó hứng thú với đôi giày hơn là anh.
Lúc này, con chó còn sủa “gâu gâu gâu”, như là biết suy nghĩ trong lòng anh.
Anh lại nhìn đôi AJ của mình.
Không được, có thể bị làm nhục nhưng AJ thì không thể bị bẩn!
Lúc anh đang u sầu suy nghĩ thì có một giọng nữ quen thuộc truyền đến, lại là giọng nói đáng yêu đó: “Nguyên Bảo?”
Con chó lập tức quay đầu lại, sau đó chạy đến cô, vui vẻ vòng qua vòng lại dưới chân cô, còn cất tiếng sủa.
Sau vài tiếng “gâu gâu gâu”, Trình Tinh Lâm mới nghe đến tên của mình.
“Trình Tinh Lâm?”
Lộ Dĩ Nịnh đứng cách đó không xa, lại kêu một tiếng cho chắc, “Trình Tinh Lâm?”
Thiếu niên giơ cây xúc xích lên, vẫy vẫy, “Là tôi.”
Con chó lớn quay đầu lại, sủa vài tiếng “gâu gâu gâu” với anh.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn con chó dưới đất, lại nhìn Trình Tinh Lâm, cuối cùng là nhìn vào cây xúc xích anh đang cầm kia.
Đột nhiên cô đã hiểu ra điều gì.
–
“Vậy nên con chó này thấy hứng thú với tôi là vì cây xúc xích này sao?”
Trình Tinh Lâm quơ quơ cây xúc xích trong tay mình, giọng nói không thể tin nổi.
Đôi AJ dưới chân anh còn không hấp dẫn bằng một cây xúc xích mấy đồng ư?
Lộ Dĩ Nịnh nhìn con chó dưới đất đang lè lưỡi, “Xúc xích là thức ăn yêu thích nhất của Nguyên Bảo, mỗi lần thấy thì… sẽ hưng phấn.”
Trình Tinh Lâm xua tay, “Sao không nói sớm, cho nó là được chứ gì.”
Lộ Dĩ Nịnh: “Nó không biết nói tiếng người mà.”
Con chó sủa gâu gâu với anh, giống như là đồng ý với cô chủ nhà mình.
Trình Tinh Lâm: “…”
Đúng lúc bà ngoại Lộ đi ra, thấy Lộ Dĩ Nịnh đang đứng nói chuyện với thiếu niên bên ngoài cửa.
Bà đứng bên đó hô: “A Nịnh, người con quen hả, sao không mời người ta vào nhà ngồi?”
Lộ Dĩ Nịnh quay đầu trả lời, “Là bạn học con ạ.”
Sau đó lại nhìn thiếu niên trước mắt, “Cậu muốn vào nhà ngồi chơi không?”
Phản ứng đầu tiên của Trình Tinh Lâm là –
Gặp phụ huynh sao?
Anh buột miệng thốt ra: “Được.”
Thiếu niên bước vào sân nhà, thấy bà cụ trước mặt thì trở nên ngoan ngoãn, hô theo bản năng: “Con chào bà ngoại —”
Ba người đều ngẩn người.
Trình Tinh Lâm cũng không sửa lại mà tự giới thiệu: “Con tên là Trình Tinh Lâm, bà gọi con Tiểu Trình là được.”
Bà ngoại Lộ nhìn nam sinh trước mặt, mặt sáng sủa, dáng vẻ cũng cao ráo đẹp trai.
Bà cười hiền từ, “Vào nhà đi, đừng đứng ngoài nắng.”
“Vâng ạ.”
Ba người cùng nhau vào nhà, ngồi trên ghế gỗ ở phòng khách.
Con chó cứ dính theo Trình Tinh Lâm, ngồi xổm bên chân anh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cây xúc xích trong tay anh.
Lúc này Trình Tinh Lâm mới nhận ra mình còn đang cầm cây xúc xích.
Anh cười xấu hổ, sau đó đưa cây xúc xích đến bên miệng con chó.
Con chó cắn một miếng, cái đuôi ngắn lắc lư vui vẻ.
Bà ngoại Lộ thấy vậy thì đoán ra được, “Để con chê cười rồi, Nguyên Bảo nó thích ăn cái này nhất đấy.”
Trình Tinh Lâm: “Không sao ạ, nó thích thì cho nó.”
Ít nhất nó có công lớn, nếu không thì bây giờ anh đã không ngồi chỗ này.
Anh còn đang muốn cảm ơn nó mà, biết vậy thì đã mang thêm xúc xích rồi.
Bà ngoại Lộ thấy cách anh ăn mặc, lại chú ý đến ba lô anh đang mang sau lưng, trên cổ còn đeo máy ảnh, bà suy đoán, “Tiểu Trình đến đây đi du lịch à?”
Trình Tinh Lâm kinh ngạc, “Bà ngoại tinh mắt quá ạ.”
“Con nghe nói phong cảnh ở đây đẹp lắm nên muốn đến xem thử ạ.”
Thì ra là một đứa trẻ biết nói ngon ngọt.
Bà ngoại Lộ cũng không so đo cách xưng hô của anh, hiếm lắm A Nịnh mới có một đứa bạn hoạt bát như thế này, cũng là chuyện tốt.
“Vậy con đã tìm được chỗ ở chưa?”
Trình Tinh Lâm a một tiếng, gãi đầu, “Vẫn chưa ạ.”
Vừa nãy anh mới phát hiện, ở đây đều là nhà dân ở, không có cái gì gọi là khách sạn.
Đến đây là vì hứng thú nhất thời, lúc đó cũng không suy nghĩ kỹ càng.
Bà ngoại Lộ cũng biết, thị trấn cổ này đại đa số đều là dân địa phương, người đến du lịch trước đây đều ra về ngay trong ngày.
Đứa nhỏ này lẻ loi một mình, vậy mà gặp được A Nịnh thì cũng coi như là duyên phận.
Bà mở miệng, “Nếu con không chê thì nhà bà còn trống một phòng, con có thể ở tạm.”
Trình Tinh Lâm cảm thấy mình như được phát cho một cái bao lì xì lớn, làm cho anh ngây ngốc.
Anh nhìn Lộ Dĩ Nịnh theo bản năng.
Cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt trong veo, dò hỏi, cũng như là đang hỏi anh.
“Không chê, sao con chê được ạ!”
Anh nói lớn tiếng, giọng nói không giấu được sự vui vẻ, “Cảm ơn bà ngoại đã chứa chấp con, làm phiền bà ạ.”
Bà ngoại Lộ cười tủm tỉm, “Con là khách, huống hồ còn là bạn học của A Nịnh, để con bé đưa con đi dạo trên trấn đi, con bé rành nơi này lắm.”
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn về phía cô, trong đôi mắt như giấu ngôi sao, “Vậy làm phiền A Nịnh nhé.”
–
Xong rồi bà ngoại Lộ đi nấu cơm.
Trong sân có một mảnh đất nhỏ, bên trong còn trồng ít cây xanh, bà Lộ bảo Dĩ Nịnh đi hái rau.
Trình Tinh Lâm tự động nhận việc làm, nói để mình đi hái.
Nguyên Bảo còn nhớ thương cây xúc xích nên vẫn luôn đi theo anh, không cẩn thận nên bị té xuống bùn đất, dơ cả thân.
Vì thế Lộ Dĩ Nịnh định tắm cho nó.
Trình Tinh Lâm lại nói muốn giúp, cho nên biến thành hai người tắm cho con chó kia.
Ông ngoại Lộ về thì thấy cảnh này
Lộ Dĩ Nịnh thấy ông nên hô một tiếng, “Ông ngoại, ông về rồi.”
Trình Tinh Lâm đứng dậy, cũng kêu theo cô, “Con chào ông ngoại, con là bạn học của A Nịnh, Trình Tinh Lâm ạ.”
Trong khoảng thời gian ngắn nên ông ngoại Lộ không nghe rõ cách anh xưng hô, chỉ nhớ rõ cảnh lúc nãy. Ông dùng ánh mắt kỹ càng để soi anh từ trên xuống dưới.
Cố Dĩ Trăn cầm theo đồ ăn, vẻ mặt như đang xem kịch vui, đứng ở phía sau.
Lộ Dĩ Nịnh đứng phía sau anh bỗng đi tới, chắn trước mặt anh, “Ông ngoại, ông mua đồ gì vậy ạ?”
Ông ngoại Lộ liền dời ánh mắt, gương mặt không căng thẳng nữa mà giọng nói đã nhẹ nhàng hơn, “Mua mấy thứ con thích ăn.”
“A Nịnh đói bụng rồi nhỉ, để ông ngoại đi nấu cơm cho con bây giờ nhé.”
Ông duỗi tay chỉ Cố Dĩ Trăn cầm đồ ăn ở phía sau, giọng nói hung dữ trở lại, “Vào đây với ông.”
Cố Dĩ Trăn nghe lời đi theo, lúc đi ngang qua Trình Tinh Lâm, cậu còn tức giận bất bình mà trừng mắt liếc anh.
Trình Tinh Lâm nhún vai một cách đắc ý.
Coi như anh đã thấy rõ địa vị trong gia đình này rồi, Cố Dĩ Trăn chắc chắn xếp thứ nhất từ dưới đếm lên.
—
Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh Lâm
Tôi cảm thấy tôi có thể xếp hạng trên nó (kiêu căng.jpg)