CHANH CHUA - Chương 15
Bây giờ thì có lẽ cậu đã cảm nhận được cảm giác của Lộ Dĩ Nịnh khi ở nhà họ Cố rồi.
Vẻ mặt bà ngoại Lộ hiền từ, sờ khuôn mặt của Lộ Dĩ Nịnh, “Sao A Nịnh nhà ta lại gầy thế này.”
Lộ Dĩ Nịnh vội lắc đầu, lộ ra một chút thiếu tự tin, “Bà ngoại, con béo lên 1 kí mà.”
Bà ngoại Lộ buồn cười, chỉ vào trán cô, “Một kí mà con cũng nói được, lần sau phải thêm một số 0 vào.”
“Đúng lúc hôm nay ông ngoại con xuống bếp, để ông nấu đồ ăn con thích ăn nhé.”
Ông ngoại Lộ một bên đang cầm báo đột nhiên bị nhắc đến, đẩy gọng kính trên sống mũi, “Ầy, bà nó ơi, tôi nói muốn xuống bếp khi nào?”
Bà ngoại Lộ trừng mắt một cái.
Ông ngoại Lộ: “Được rồi được rồi, để tôi đi mua đồ ăn.”
Ông đứng dậy khỏi ghế lười, buông tờ báo, đôi tay chắp phía sau, dò hỏi: “Hai tiên nữ đây muốn ăn gì?”
Từ “tiên nữ” là ông học được khi lướt mạng, học đi đôi với hành.
Bà ngoại Lộ bắt đầu gọi món: “A Nịnh thích ăn gỏi cuốn ớt xanh, măng tây xào thịt bò, sườn xào chua ngọt,…”
“Mua thêm ít tôm nữa đi, để làm món tôm kho, với rau xanh nữa, ông mua nhiều nhiều vào.”
Lộ Dĩ Nịnh nhìn thoáng qua Cố Dĩ Trăn đang ngồi nghiêm túc trên ghế, đột nhiên mở miệng: “Ông ngoại, để A Trăn đi với ông nha.”
Cố Dĩ Trăn nghe thấy tên mình thì bỗng ngước đầu lên, trong ánh mắt là sự bối rồi không biết phải làm sao.
Sau đó cậu đứng vọt dậy, dáng vẻ nghe lời răm rắp.
Nhưng ông ngoại Lộ lại vô cùng từ chối, xua tay, “Không cần, không cần.”
Ánh mắt trông đợi của thiếu niên liền ảm đạm.
Lộ Dĩ Nịnh bổ sung: “Em ấy khoẻ lắm, có thể cầm đồ giúp ông, làm cu li miễn phí mà ông không cần ạ?”
Lời này thì không thể phản bác.
Tâm tư của Lộ Dĩ Nịnh xem ra bà ngoại Lộ đã đoán được rồi.
Bà giải quyết một cách dứt khoát, đuổi người, “Đi mau đi, trễ là không có đồ ăn đâu đấy.”
Lộ Dĩ Nịnh cho Cố Dĩ Trăn một ánh mắt.
Cậu ngầm hiểu, đi đến bên ông ngoại Lộ.
Ông ngoại Lộ nhìn cậu, không nói gì mà bước chân đến hướng cửa lớn.
Cố Dĩ Trăn vội đuổi kịp.
Thiếu niên ngày thường đi nghênh ngang bây giờ lại cắp mông đi theo sau ông cụ.
Bởi vì Cố Dĩ Trăn đi tay không.
Lộ Dĩ Nịnh không nhìn cậu nữa, cô cong môi.
Bà ngoại Lộ nhìn ra, vỗ vào mu bàn tay cô, “Thằng nhóc kia thay đổi không ít nhỉ.”
Lộ Dĩ Nịnh nắm tay bà ngoại, “Ba con nói, chỉ là A Trăn không biết cách biểu đạt mà thôi.”
Bà ngoại Lộ cười, “Tính cách này giống ông nó đấy.”
“Ông nó không nói ra bà cũng biết, ông không muốn ở riêng với thằng nhóc kia là vì sợ nó còn giận chuyện năm đó ông tát nó một cái.”
Đôi mắt Lộ Dĩ Nịnh giật giật, lông mi cũng rung động theo.
Bà ngoại Lộ biết cô nhớ lại chuyện trước kia, bà duỗi tay sờ đầu cô, “Năm đó nếu ông nó không ra tay, thì bà cũng sẽ cho nó một cái tát.”
Giọng nói bà cụ bỗng lạnh lùng, “Bởi vì câu nói kia của nó làm mọi người vô cùng thất vọng và buồn lòng.”
Lộ Dĩ Nịnh mím môi, ánh mắt né tránh, buột miệng thốt ra lời: “Bà ngoại, tất cả đều qua rồi.”
“Những lời này, chắc là con tự nhủ với mình thôi.”
Đôi mắt bà ngoại Lộ nhìn cô, “A Nịnh, nếu con không có trở ngại gì thì cũng sẽ không đến mức phải mắc căn bệnh kia.”
Lộ Dĩ Nịnh nghe nói vậy thì rũ mắt.
Cô vươn tay che lại mặt mình, cách lòng bàn tay là tiếng nói ồm ồm của cô:
“Bà ngoại, con không quên được, cũng sẽ không thể nào quên được khoảnh khắc mẹ bảo vệ con khi đó.”
“Mỗi biểu cảm trên gương mặt mẹ, từng câu mà mẹ nói, con không thể quên được.”
Lúc xảy ra tai nạn, Lộ Thanh Hạm bảo vệ cô ở bên ghế phụ đầu tiên.
Cuối cùng là một người chết, một người bị thương.
Quan hệ của hai chị em cũng trở nên ác liệt từ vụ tai nạn đó.
Cố Dĩ Trăn cho rằng, nếu lúc trước không phải vì Lộ Dĩ Nịnh nói muốn đi mua bánh kem thì sẽ không gặp kẻ tài xế say rượu đó.
Bởi vì lúc ấy Lộ Thanh Hạm không định về nhà trước, mà vòng đường đến tiệm bánh nổi tiếng, rồi mới xảy ra tai nạn.
Sau đó bọn họ nghe được câu nói lạnh nhạt, vô tình nhất của bác sĩ –
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Lúc ấy não bộ của Cố Dĩ Trăn như chết máy, cậu nhìn cô bé đang đứng ở một bên, trên quần áo còn dính máu, đó là chị gái cậu.
Chưa bao giờ trong mắt cậu lại có sự căm hận đến vậy.
Mà Lộ Dĩ Nịnh được bà ngoại ôm vào lòng ngực, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ánh mắt đã không thể nhìn rõ điều gì.
/
Ông ngoại Lộ và Cố Dĩ Trăn đi vào khu chợ trong thị trấn.
Ông cụ quen đường xá nên gặp ai cũng chào hỏi, cũng quen thuộc mà gọi tên từng người.
Không khí hàng xóm láng giềng vô cùng hoà thuận.
Thoạt nhìn hẳn là ông ngoại Lộ thường xuyên đến đây, động tác lựa đồ ăn cũng vô cùng thần thục.
Ví dụ như lúc mua rau xanh, ông lấy một búp xà lách, nhuần nhuyễn vung tay, trên sàn nhà có một chút bọt nước.
Cứ lặp lại động tác như vậy rồi bỏ vào túi, đưa cho ông chủ cân.
Ông ngoại Lộ nhìn qua một lần, “Hai lạng, 3 nhân dân tệ.”
Ông chủ vừa mới cân xong thì giơ ngón tay cái lên, sau đó đưa cái túi rau cho ông, “Đúng là ông Lộ siêu đỉnh, vừa thấy đã trúng y phóc.”
Ông ngoại Lộ đắc ý sờ râu mình.
Lúc này ông chủ bán đồ ăn mới để ý Cố Dĩ Trăn đứng đằng sau, “Ơ ông Lộ này, thằng nhóc này là ai thế, hay là bạn trai của A Nịnh nhà ông?”
Người quen ở đây ai cũng biết ông ngoại Lộ có một đứa cháu gái là Lộ Dĩ Nịnh.
Ông ngoại Lộ chậc một tiếng, “Vậy mà cũng nhìn không ra hả, đây là—”
Ông vừa nói xong lại dừng một chút.
Cố Dĩ Trăn mím môi, vẫn luôn cúi đầu, nội tâm thấp thỏm.
Giây tiếp theo nghe thấy giọng nói to, rõ ràng của ông cụ:
“Cháu ngoại tôi.”
Ông chủ bán đồ ăn ồ lên một tiếng, đột nhiên nhớ ra gì đó, “Trước đây tôi nghe ông nói rồi, nhưng mà chưa thấy qua. Là đứa cháu ngoại sống trong thành phố tên là A Trăn đúng không?”
Cố Dĩ Trăn nghe thấy tên mình thì ngơ ngác, không ngờ người dân ở đây cũng biết đến cậu.
Nhưng ông ngoại Lộ hơi ngại ngùng, ông đưa tay muốn lấy cái túi rau, lại bị ông chủ né tránh.
“Ông Lộ, có cháu ngoại ở đây thì ông cầm làm gì, sao không sai nó đi?”
Ông ngoại Lộ từ chối theo bản năng: “Không cần…”
Nhưng đôi tay trắng nõn thon dài lại xuất hiện trước mặt ông, ngón tay câu lấy cái túi màu trắng.
Bấy giờ Cố Dĩ Trăn mới nhận ra, “Để con cầm đi ạ.”
Ông chủ bán đồ ăn: “Đấy đúng rồi, cháu ngoại ông hiểu chuyện đấy.”
Đây cũng là lần đầu Cố Dĩ Trăn được người khác khen “hiểu chuyện”.
Sau khi hai ông cháu rời khỏi quầy bán đồ ăn, lại đến quầy bán thịt bò.
Ông chủ bán thịt bò thấy Cố Dĩ Trăn thì phản ứng y hệt như ông chủ bán đồ ăn, cũng hỏi câu hỏi y chang.
Ông ngoại Lộ lại trả lời câu trả lời lúc nãy.
Thế nên mỗi gian hàng họ đi ngang qua thì cũng có người hỏi người đang đi theo sau ông là ai.
Ông ngoại Lộ cũng không thấy phiền mà đáp lại: “Cháu ngoại tôi.”
Còn hay trừng mắt Cố Dĩ Trăn, “Thất thần làm gì, gọi con đó, còn muốn ông đây dạy dỗ hả?”
Hàng xóm láng giềng bất bình thay Cố Dĩ Trăn:
“Ấy, ông Lộ, có cháu ngoại đẹp trai vậy mà sao hung dữ với nó thế?”
“Người ta còn cầm đồ ăn giúp ông kìa, đừng hung với nó.”
“Đúng vậy, thằng nhỏ này được đó, vừa cao vừa đẹp trai.”
Dáng vẻ của ông ngoại Lộ biến thành –
“Thằng nhóc này đẹp trai? Tiếc là chưa bằng một phần ba tôi năm đó đâu.”
“Giúp tôi cầm đồ ăn thì làm sao, đây là việc nó nên làm.”
“Cao gì mà cao, cũng bằng bằng tôi thôi.”
Cố Dĩ Trăn bên cạnh không nói chen vào, chỉ ngoan ngoãn “Chào chú”, “Chào cô”, “Chào bà”, “Chào ông”.
Độ hảo cảm của mọi người đối với cậu lại tăng thêm một phần.
Suốt trên đường về nhà, ông ngoại Lộ cứ run râu.
Sao ai cũng khen thằng nhóc này đẹp trai thế, ông đây lúc trẻ còn đẹp trai hơn nó nhiều!
Ông mở cửa lớn nhà mình ra, lại phát hiện một chàng trai trẻ lạ mặt đang ngồi trong sân nhà, đối diện là cháu gái mình.
Hai người đang tắm rửa cho con chó.
Thiếu niên kia vươn tay ra, chạm vào mặt Lộ Dĩ Nịnh, “Chỗ này, dính bọt.”
Ông ngoại Lộ:???
Heo từ đâu ra đây mà cắp cải thìa nhà ông!
Cố Dĩ Trăn liếc mắt một phát là nhận ra thiếu niên kia, “Trình Tinh Lâm?”
Thiếu niên bị gọi tên quay đầu lại, lộ ra gương mặt đẹp trai quen thuộc.
—
Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh Lâm
Hôm nay nói được một câu (≧v≦)