CHÀNG ĐẠI GIA KIÊU NGẠO - Chương 45: Chương 43
Chap 43:
Way đi trong im lặng….L.Đan cười nhẹ rồi bước đi….bước đi nặng nề…ko 1 cái níu tay….ko 1 lời giải thích…à giải thích…vs Tuấn ko có gì là giải thích cả….
..
“Anh ăn ngon ko?”
“Tạm ổn…”
“Anh ăn ngon ko?”
“Tạm đc…!”
“Anh ăn ngon~ ko?”
“Thôi đc rồi ngon…..!!!!”
“Hí..”-Nó cười toe toét nhìn hắn…cái niềm vui dâng trào..nhưng từ tạm đc…ko đúng ý nguyện của nó…đến đây là nó phải dành chữ…”Tuyệt vời.!!!”
Phần thắng dành về nó…wá giỏi..nó cũng tự nể bản thân cái tính…siêng bẩm sinh của mình…ngồi nhìn hắn ăn từng món nó làm…nói sao đây?Niềm vui ko thể xiết…
..
Nó về trước vì hắn còn bận việc…và điều wan trọng là nó đi 1 mình..nó bắt đầu cuộc hành trình của mình…nó ko chọn đi xe taxi…nó chọn cách đi bộ…
Nó muốn thả mình nhiều hơn…wá ảo tượng và mơ mộng…nhưng nó lại thích vậy..nó ko muốn sống thực tế..nó muốn sống hư hư ảo ảo…như vậy sẽ thú vị hơn..
Nhưng rồi nó cũng biết sẽ có 1 ngày…1 ngày nó phải đối diện tất cả..nó ko thể sống cuộc sống né tránh mãi…nó bất ngờ trước suy nghĩ của mình…cứ cố wên rồi lại nhớ…nó ko biết tại sao nó nghĩ vậy…Thật buồn cười…
Từng bước chân nó đi…chậm dần thì phải…có 1 cái gì wen thuộc…trong nó…ngước nhìn bên đường…như chạy đua vs thời gian…nó nhớ dần ra..cuộc đua của các cặp tình nhân vào lễ noel…
Đầu nó hơi choáng…nó đi tiếp…và nó nhớ ra Tuấn…trên trang bìa của tờ báo TIMES…cái nhớ này ko phải cuộc gặp gở lần trước…mà là…nó nhận ra 1 con wỉ trong Tuấn…1 kẻ thủ đoạn…
Mồ hôi rướm dần trên mặt..nó lờ đờ…khi nhận ra…nó đã ko đc sự tha thứ của hắn…nó cũng thấy rõ…nó đã phạm phải 1 sai lầm lớn lao…
Vậy ra…điều mà nó luôn muốn wên đi là cái này…vậy ra…điều mà nó muốn xóa bỏ đi cũng chính là cái này…nó nhớ như inh hình ảnh bàn tay hắn nhẹ dần trên cơ thể nó…vẫn nhớ khuôn mặt của sự thất vọng…
Nó xứng đáng chăng vs tình yêu của hắn…nó đi…đi như 1 xác chết ko hồn..nó biết mọi chuyện sẽ thế…nhưng sao nó nhanh wá!!!Nhanh đến choáng cả người…
..
“Sao ạ?Cô ấy vẫn chưa về nhà ư?”
“Đúng!!! Đã 7h rồi…mẹ nghĩ con và nó ….?”
“….Con phải tìm cô ấy đây…?”
Hắn như cuống lên trước cuộc gọi của mẹ nó…nó đi đâu..nó bị người ta bắt cóc hay đại loại hơn thế…nó luôn làm hắn phải đặt ra nhiều vấn đề vậy?Mà hắn cũng ko lí giải nổi sao hắn lại yêu cái tính đó…
Chạy xe khắp thành phố hắn vẫn ko tìm ra nó…nó đi đâu?Hắn wá bực tức..hắn nghĩ ngay đến Tuấn…way đầu xe…hắn chạy nhanh đến công ty Tuấn…thoáng chút chiếc xe vàng óng của hắn đã đậu ngay trước cửa…
Chạy vào…hắn như lạnh cột sống….vs những ánh mắt hoang dã của mấy cô nàng…nhưng hắn chẳng màng…hắn muốn gặp Tuấn…biết đâu đc..tên ấy lại dở trò…
Bật nhanh cánh cửa..hắn lao vào..hắn hoảng thật sự khi thấy Tuấn….tàn tạ..vs chai rượu XO trên tay…cậu ta mặt tái nhợt đi…wần áo xộc xệch…
Hắn chỉ mới thấy Tuấn hôm trước..vẫn còn phong lưu lắm mà…thắc mắc hắn muốn hỏi..nhưng bây giờ nó wan trọng hơn..
“Cô ấy đâu?”
“…”
“Tôi hỏi….cô ấy đâu?”
“…”
Bực tức hắn lôi Tuấn lên…níu 2 bên cổ áo…hắn wát…
“Cậu muốn ăn đập nữa à?”
“…”
Hắn khó hiễu cho cái tính thằng bạn ko mấy thân của mình,…chắc hẳng có việc gì xảy ra…phá sản sao?hay thiếu nợ….?Hắn gạt bỏ tất..Tuấn là 1 tên có tài…dù có thua lổ tới đâu cũng sẽ ko mượn nợ…
Hắn thôi ko hỏi Tuấn..wăng Tuấn xuống sàn..hắn bước đi…con gái đêm hôm 1 mình…lỡ có gì xảy ra thì sao?..Hắn muốn nó ngay trong vòng tay hắn bây giờ…Giờ đây..hắn ko muốn thắc mắc hay lí do gì vs Tuấn….Hắn để Tuấn như thế đấy…cho đến khi…
“Hết thật rồi…………….”
Way lại hắn chau mày nhìn Tuấn…
“Cô ấy….đã đi rồi….”
“Đi là sao…?”-Hắn xanh mặt..hắn nghĩ người Tuấn nói là nó…hắn lo sợ…và nghĩ lung tung…
“Cứ tưởng…tôi lại có đc hạnh…phúc…vậy mà…chó thật!!!”-Vừa nói Tuấn cầm chai rượu nóc 1 ngụm…
“Là sao?Ko lẽ….”-Hắn tròn mắt nhìn Tuấn…ko lẽ người Tuán nói đến là L.Đan……………