CHÀNG ĐẠI GIA KIÊU NGẠO - Chương 32: Chương 30
Chap 30:
Giật thót người nó dậy..dụi 2 mắt tròn xoe..nó nhìn hắn…và nhìn ở phía sau hắn..nó trố mắt nhìn nồi canh cà trứng của nó đã bị khét…
Nhìn tiếp sang món trứng xào vs hủ wa…đã cháy đen…khói vẫn bốc lên hì hụt…nó ho sặc…nhìn hắn…tay kia nó bấm nút máy hút hết khói đi…và giờ khuôn mặt đầy tội lỗi nhìn hắn…
Tay chóng nạnh hắn nhìn nó…Ko biết nên nói gì vs nó..hắn phạt nó phải dọn hết đống này…và mua đồ ăn sáng mới cho hắn..buồn tiu hĩu..nó méo miệng..nhìn lại món trứng xào vs mì…rồi món mì ốp la…tất cả đã tan tành…
Công sức tiêu hao..nó thay wần áo..đi mua đồ ăn sáng vs bộ mặt…bánh bao ế..vừa đi nó vừa đá cục đá trên đường..nó ngía 2 bên đường và ko biết mua gì ăn…hay ăn bún bò..chạy nhanh lại wán..rất đông..đồng nghĩa nó phải chen..
Nó bị cuốn vào dòng người,mùi hôi từ cơ thể…làm nó khó chịu..đang loay hoay..nó bất ngờ bị 1 tên thanh niên đang lom lem…đánh cắp giỏ xách trên người nó…
Dực mạnh chiếc giỏ…nó té xuống đất 1 cái rất đau…la toáng lên nó rượt theo tên ăn trộm…
“Đứng lại..đồ ăn trộm…”-Vừa chạy hổn hển…nó cầm 2 đôi giày…dí sát tên trộm….
Là 1 vận động viên..chạy rất cừ nó nhanh chân rượt được tên ăn trộm..dù đã đc người dân giúp đỡ..bị đưa vào 1 khu ngõ cụt..nó thở dốc…nhìn lại…way mặt kiếm tên trộm…nhưng vô vọng..
Nó ko biết tên kia ở đâu nữa…nó nghĩ là ngỏ cụt rồi…
“Cậu cừ thật đấy?”-Một tiếng nói wen thuộc…nó way nhanh lại phía sau..nhìn..
“Ơ…Tuấn..sao ..?”-Nó ko thể nói gì nữa..miệng nó đang bị 1 ai đó khống chế…chiếc khăn trắng đang bịt mũi nó là thứ gì..sao nó có cảm giác mệt mõi vậy…
Mắt nó từ từ nhắm lại….nó chỉ có thể thấy hình ảnh mờ nhòa của Tuấn…”Tại..sao?”-Nó kịp nói lên lời cuối..rồi nó thiếp đi như 1 đứa trẻ…
Tuấn bồng nó trên tay..ngắm nó miệng cười nhếch môi…Tuấn thì thầm tai nó..
“Tại vì tớ muốn độc chiếm cậu đấy….”
..
“Hừm..!”-Hắn bực bội nhìn chiếc đồng hồ,hắn đi wa đi lại trong nhà..hắn có cảm giác gì đó..bất an…lại cái cảm giác đó…mỗi lần,nó gặp chuyện gì thì hắn lại có cảm giác đó…tại sao vậy?
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
Hắn ko thể ngồi đợi nữa..hắn phải đi kiếm nó…phóng đi..hắn nhìn 2 bên đường… mở to mắt hắn cố kiếm hình bóng nó…cứ thế rồi hắn lại có 1 đáp án ko như ý muốn…
Dù đã gọi rất nhiều cuộc nhưng hắn vẫn chỉ nghe tiếng chuông..ko ai trả lời….đập vào tay cầm…hắn tức tối tiếp tục kiếm nó…
..
Nó đã ngủ wá lâu..nó choàng mình dậy..nó hết thảy ngạc nhiên…sao nó lại ở đây…wần áo nó..sao lại..
“Cậu tỉnh lại rồi à..?”-Tuấn cười hiểm nhìn nó.
Đưa nhanh mắt nó nhìn Tuấn như tìm 1 lời giải thích..nó dần nhớ lại chuyện gặp Tuấn khi rượt đuổi tên trộm..nó gặp Tuấn và về sau nó ko nhớ gì nữa cả…
“Cậu thắc mắc sao mình lại ở đây à…”-Tuấn cười nhếch mép nhìn nó..tay cầm điếu thuốc Tuấn phì phà hút…
“..”-Nó nhìn trân trân Tuấn…sao Tuấn lại..như thế này…mọi chuyện…là như thế nào..
“Sao im lặng vậy…?”
“..Sao cậu lại..làm thế….”
“Hừm…lên tiếng rồi ư..vậy mà tớ nghĩ cậu sẽ im lặng suốt đời đấy..!”
“Tôi đang hỏi cậu!”-Nó trừng mắt nhìn Tuấn..
“À….thì cũng do cậu thôi mà..”-Bình thản Tuấn nhìn nó cười..
“Do tôi…”
“Nếu cậu chịu nghe lời 1 chút thì sẽ ko có ngày hôm nay…!”
“Cậu nói thẳng ra đi!”
Gương mặt tức tối..Tuấn vứt điếu thuốc đang dang dở…nhìn nó như cau xé…báu chặc 2 cánh tay nó…Tuấn nói cho nó hiểu…
“Cô nghĩ cô là ai mà dám từ chối tôi…cô ngoan ngoãn mà nghe theo tôi đi..sao lại cứ là hắn mà ko phải là tôi…hả?hả?”
Nó giùng giẩy…nhưng ko thể…nó thất vọng wá..Tuấn của nó là vậy sao?Tuấn vồ lấy nó như con thú…hôn nó…mặc cho nó ra sức kháng cự…
“Buông ra!!!!!!!!!!”-Nó tát ngay mặt Tuấn…
“..Dám tát tôi à.?”
“Cậu đã làm tôi ….tôi…thất vọng rồi,..Tuấn của tôi đâu..cậu bạn hiền lành đâu? “-Thao thao nhìn Tuấn..nó khóc…
“Chỉ là đóng kịch thôi?Cô tưỡng tôi là thằng ngu như thế à?”
“Đóng kịch….”
“Tất nhiên…?”
“À…tôi có wà cho cậu này…”-Móc ra máy chụp..Tuấn cho nó xem cảnh..nó và Tuấn đang ôm nhau…
“Lừa dối cả?”-Nó huơ tay gạt phắt chiếc máy chụp hình..
“HAHAHA…tùy cô thôi!”
…Nó ko nói gì đc…nó như đứa có wá chừng sai lầm…sai lầm khi wen Tuấn…sai lầm khi rượt theo tên cướp..và sai lầm vì wá chủ wan..nó nên nghe theo lời hắn…
Vậy mà nó luôn tin vào cậu bạn này…nó như vừa rơi vào 1 cái hố lớn….và ko tìm cách chui ra đc..nhìn Tuấn nó dần hiễu đc ý đồ,..nhưng nó ko biết lí do gì Tuấn lại làm như thế…tại nó chăng..ko ..ko dễ dàng gì mà tại nó..phải là 1 nguyên do còn hơn cả thế.
“…Định ngồi đấy đến bao giờ?”
“…Mục đích của cậu là gì…?”
“Thông minh đấy…tôi muốn cho tên khốn kia biết..khi bị người yêu phản bội là thế nào?”-Tuấn nhếch mép cười.
“Cậu..”
“Cô..phải rời bỏ tên kia…?”-Hắn ra lệnh cho nó…giọng nói như lời đe dọa..
“Cậu định dùng những tấm hình đó uy hiếp tôi..?”-Nó hỏi ngược lại Tuấn…
“Đúng…chắc cô thừa biết…nếu hắn thấy xong những thứ này…cô sẽ bị hắn xem là gì nhỉ?”
“Ko..anh ấy sẽ ko tin đâu?”-Nó bắt đầu thấy sợ..sợ cậu bạn mà nó từng wý trọng..
“Chắc chứ…?”-Tuấn nhìn sâu mắt nó…đọc đc ý nghĩ của nó..Tuấn tiếp tục nói..
“Tôi cho cô 1 ngày..đấy..giải wuyết lẹ…rồi tự động way về bên tôi?”-Đóng rầm cữa..Tuấn đi..2 tay đút vào áo khoác…Tuấn cười sung sướng..như vừa đạt đc món đồ chơi mình thích.
Nó như tan nát…ko thể tin đc..nó ko còn đường lui nữa…nó sợ khi nói cho hắn biết..hắn sẽ càng xem thường nó hơn..nó wá tin người…tại nó..nếu lúc đó nó ko ngất đi thì tuấn sẽ ko thể làm gì đc….chiếc di động của nó…có cả trăm cuộc của hắn…giờ đây hắn vẫn gọi..
Nhưng nó ko thể bắt máy đc..sao có thể cho hắn biết nó vừa bên người đàn ông khác..sao có thể cho hắn biết nó đang khóc..