CHÀNG ĐẠI GIA KIÊU NGẠO - Chương 29: Chương 27
Chap 27:
Cánh cửa hé mở…ai cũng sửng sốt đứng nhìn..còn hắn..ánh mắt bất thần nhìn ba hắn…nắm chặc tay nó…những tiếng la với của ông wản gia..khiến hắn bị choáng…ba hắn..ông đang bị cơn đau tim hành hạ..hắn ko thể lếch bước..chỉ có thể nhìn…lòng hắn có gì đó wặng lại..
“Gọi xe cấp cứu mau!!!”-Ông wản gia la lớn.
“Vâng vâng”-Cầm điện thoại trên tay..nó run run lên từng bật..nước mắt rơi lả chả….
…Hắn vẫn đứng im..như 1 pho tượng…thân người hắn..còn phải chóng chỏi bao nhiêu điều đây..giờ đây hắn chạy lại..thật nhanh…hắn làm mọi động tác cơ bản..để giúp ba hắn…wa cơn nguy kịch..
…
Chiếc xe cấp cứu lăng banh..nó chỉ có thể kịp nhìn đc hình ảnh hắn đang nắm tay ba hắn..1 gương mặt xanh xao…cảm nhận của nó bây giờ ra sao ư?Xót thương cho hắn…nó chỉ biết đứng nhìn hắn..nó tự trách mình…nó ko giúp đc gì cho hắn cả…
Đứng bên ngoài cửa phòng..nó biết hắn đau lắm…buồn lắm..nó biết giúp gì cho hắn đây…ngồi kế hắn..nó bật nói..
“Anh hãy khóc đi….em sẽ cho anh mượn bờ vai này..”
“Ko…anh ko phải con nít..em cứ về trước đi?Ở đây có anh là đủ..”
“Anh đừng cố gồng mình để vượt wa nữa..có em rồi…anh cứ khóc đi..đồ ngốc….”-Nó ôm hắn…nước mắt như hòa tan bầu ko khí…
Hắn ko đáp…đáp trả cái ôm..hắn siết chặc nó…hắn khóc…con người mình đồng da sắt…nhưng cũng phải yếu mềm…dù xảy ra chuyện gì hắn vẫn ko khóc…hắn luôn cố mạnh mẽ…hắn muốn cho ba hắn thấy..hắn sắt đá thế nào..
Nếu 1 ngày ông ra đi vậy hắn còn phải cố gắng cái lớp bọc này làm gì…hắn ko khóc lên tiếng..hắn muốn ngừng ngay cái thứ mà người đời hay gọi là yếu lòng này…hắn cắn chặc môi…nhưng nước mắt vẫn rơi..
Tựa vào vai nó..hắn cảm thấy lòng nhẹ nhỏm…và hắn bắt đầu sợ…sợ 1 ngày…nó sẽ xa hắn…hắn sẽ ra sao đây..khi trên cõi đời này…hắn chỉ cô độc một mình…
..
May mắn là kịp thời cứu chữa…nên ba hắn đã wa cơn nguy kịch..nhưng ba hắn vẫn bất tĩnh…điều đó khiến hắn ko thể ko lo lắng…
“Anh à…chiều nay chúng ta thăm ba nhé..”-Nó choàng tay lên vai hắn..
“Ko..anh còn nhiều việc lắm..”-Mắt và tay hắn chỉ chú ý đúng vào màn hình vi tính..
“Dù sao đó cũng là..”
“Em ra ngoài đi..”-Hắn wát lớn.
Nó lắc đầu trước tính bướng bỉnh của hắn…bước ra khỏi phòng nó vô cùng tức tối..về bàn làm việc..nó ko thể tập trung bất cứ thứ gì..
Nó nảy ra 1 ý là bằng cách giúp ba hắn tỉnh lại..nó lên mạng và thu thập về 1 số thông tin có giá trị..hí hững…nó in ra rồi…lóe thêm 1 tia sáng..
..
Buổi nghĩ trưa của nhân viên..nó nhẹ nhàng bước vào phòng…làm việc cua hắn..nó đảo vài vòng…thấy hắn đang ngủ gục trên chiếc ghế sofa…trên bàn còn 1 đống hồ sơ…
Thu gọn tất cả..nó xin hàng trước hắn..1 con người bê bối hết sức…nó tiếp tục phát hiện 1 tật xấu của hắn…đặt nhẹ cốc cafe..nó ra ngoài..
“Em đi đâu vậy?”
“Hả?”-Nó giật mình trước câu nói của hắn…hắn tỉnh dậy lúc nào sao nó ko biết!!Way đầu lại..nó đưa cặp mắt nhìn hắn.
“Anh ko ngủ đc..!!”-Hắn xoa 2 bên trán rồi nhíu 2 con mắt lại.
“Anh đã làm việc wá sức rồi,anh cần nghĩ ngơi đi!”-Nó khuyên hắn..
“Ừ!!”-Hắn thờ ơ đáp…
“Chiều nay…anh hãy đến thăm ba anh đi..em đc biết nếu có người thân đến thăm bác..trò chuyện vs bác..thì bác ấy chắc sẽ mau bình phục đó…!” -Nó giảng đạo… nó cười tươi nhìn hắn…tay nó mở cánh cữa..trước khi bước ra ngoài..nó nháy mắt vs hắn..rồi đi..
Một mình trong căn phòng..hắn im lìm…có nên làm theo lời nó.Hai tay đan vào nhau..hắn gục xuống…điều hắn mong muốn là gì…? Một mặt hắn hận ba hắn..mặt khác lại yêu thương ông…hắn như chìm vào 1 cõi vô định…
…
Nó cảm thấy đói…đói thật sự..và nó muốn giải wuyết nhanh gọn bằng 1 buổi ăn nhẹ…nó xuống quầy cantin…những lời nói chói tai..lại tiếp tục khiến nó khó chịu….
“Cô ta đấy…mới vào công ty mà đã cưa đổ giám đốc..đúng là cáo mà!!”
“Nhìn thì đc..nhưng mà ko biết bản tính thì sao?”
“Ôi zồi!!Chảnh lắm nhá..mới vào công ty làm đc 2 hôm mà đã xin nghĩ phép rồi…”
Ko muốn nghe..cũng chẳng để tâm..nó tiến lại chổ ngồi..cũa nhân viên..đặt mâm đồ ăn..nó nhẹ nhàng đáp..vs 1 ánh mắt hùng hồn..
“Tôi chỉ 2 chị nhé…nếu muốn nói xấu ai sau lưng thì nên khẽ miệng 1 chút..lần này tôi bỏ wa hành động dại dột của 2 chị..nhưng lần sau thì tôi ko dám chắc..”
Nói xong nó bước đi..đẻ lại 1 sự cuốn hút..của nó vs mọi người…tự tin ..mạnh mẽ..đầy lôi cuốn..đặc điểm nổi bật..và gây ấn tượng của nó…khẽ cười..trước hành đông của nó…Tuấn…thì thầm trong miệng..
“Vui đây!”
Lén nhìn vào phòng làm việc của hắn..nó vẫn thấy hắn ngồi đấy…nhìn vào bên trong..nó cảm thấy ngộp thở..có cái gì ở phía sau…đang bịt chặc mắt nó..đang bóp miệng..nó..giảy nảy…nó cố lôi bàn tay ra khỏi…
“Là cậu?”-Nó la toáng lên..
“Ngạc nhiên à?”
Nó ôm miệng rồi lôi Tuấn chạy đi…nó vừa khuất..hắn bước ra cửa..nhìn 2 bên..hắn ko thấy ai..rồi lắc đầu bước vào..hắn nghĩ hắn điên..nhưng ko phải..
..
Sân thượng gió thổi lạnh tê người..nó buông tay Tuấn..rồi vồ tràn cho Tuấn 1000 câu hỏi…
“Sao cậu lại ở đây?Sao lại bịt mắt tớ?…”
Tuấn cười bình tĩnh trả lời từng câu hỏi…”À..nhớ cậu wá..nhưng tớ chẳng biết kiếm cậu ở đâu..hên là..”
“Nhưng cậu ko đc đến đây..neu..nếu K.Vân thấy cậu..nhất định…”-Nó ngừng lại hắn..nó thấy sao mình vô duyên wá..Tuấn đến kiếm nó..thì sao liên wan đến hắn..
“Thì sao nào?”-Tuấn ôm nó…nhìn sâu mắt nó..Tuấn nói tiếp..
“Tớ nhớ cậu..chẳng lẽ cũng sai…”-Nhẹ nhàng Tuấn tiến gần mặt nó..vội trao nó nụ hôn..
…
“Xin lỗi….”-Tay nó đang chống lại nụ hôn cũa Tuấn…nó đẩy Tuấn ra..ấp úng..nó ko biết nói gì hơn..
“Sao lại xin lỗi?”-Tuấn vờ đáp.
“Tớ…tớ ko thể…mong là chúng ta sẽ mãi là bạn tốt của nhau..”-Nó vụt chạy..để lại lời nói..đau nhói…1 vạn con dao có đâm sâu cũng ko đủ…”bạn tốt”…
Nắm chặt tay..Tuấn như con wỷ dữ..nhìn theo bước chạy của nó…”Để xem..sau này..cậu là của tôi hay là của hắn”.