CHÀNG ĐẠI GIA KIÊU NGẠO - Chương 17: Chương 15-3
Chap15:(Phần 3)
– Những làng cây xanh rì rào,đung đưa như thoi thóp con tim nóa…wả là thời gian này rất khó để nóa wên đi 1 người…Đứng trong căn phòng,nơi chất chứa bao nhiêu kỉ niệm buồn vui cũa nóa và hắn…nước mắt nóa cứ rơi ra từng giọt…dù lòng nóa ko muốn…nóa muốn chặn đi dòng nước mắt này…nóa muốn đc như trước kía,trước lúc wen hắn,biết hắn,yêu hắn.
-Mọi thứ chỉ mới hôm wa,hắn vẫn nằm trên chiếc giường này…vẫn ánh mắt,mùi hương,mái tóc ấy…vậy mà thoáng chốc như 1 cơn mơ hắn lại biến mất khỏi cuộc đời nóa…Nóa cóa thể tha thứ cho hắn rất nhiều..nhưng sao hắn cóa thể lợi dụng nóa như vậy…nếu hắn thành thật vs nóa hơn thì mọi chuyện sẽ theo chiều hướng tốt đẹp …ít chăng nóa sẽ ko fải như 1 con ngốc nằm trong phòng rồi khóc vì mình ngu wá..
-Nóa muốn đi…nóa muốn đi tới nơi nào mà ko cóa hắn..ý nghĩ lóe lên,nóa đứng lặng bên chiếc cữa ban công…ánh mắt nóa nhìn về cõi xa xăm…nóa fải đi!
…
“Cộc cộc”
_Nóa hết thẩy ngạc nhiên khi thấy Tuấn xuất hiện trước cánh cữa phòng:”Cậu…sao cậu vào đc đây?”
_”Mẹ cậu mời tớ vào,tớ đi thăm cậu mà thấy cậu ko hài lòng ý nhở?Bộ ko thik tớ đến thăm à?”-Tuấn méo mặt rồi ngồi phịt trên giường nóa.
_”Ko phải!chỉ là hơi bất ngờ …mà sao cậu biết nhà tớ mà đến chứ?”-Nóa nhìn về phía Tuấn ánh mắt nóa sưng húp lên,tóc thì bù xù,gương mặt nóa hơi xanh đi..
_”Chuyện đóa dễ ụi,tớ hỏi L.Đang nhưng sao cậu…nhìn cậu tớ thấy ko còn chút sức sống vậy.”-Tuấn nhìn nóa 1 mặt tỏ vẻ cảm thông nóa…mặt khác cậu ta muốn mắng nóa..muốn nói vs nóa rằng hắn ko đáng,nhiều lắm nhưng chắc hẳng cậu ta biết dù mình nói gì thì nóa vẫn chỉ nghe tai này rồi wa tai kia mà thôi.
_”À..hí..tớ tàn rồi,chắc cậu thấy tớ….”-Nóa ấp úng nhẹ nhàng đưa bàn tay vuốt mái tóc tung bay trong gió.
_”Ko đâu!tớ thấy cậu đã sống hết mình vì tình yêu nhưng…cậu chọn nhằm đối tượng thôi…nếu tớ là hắn tớ sẽ ko ngu ngốc gì mà làm mất đi vật wí giá như cậu đâu…”-Tuấn tiếng bước đến vs nóa…1 tay cầm lấy tay nóa tay kia thì khẽ nâng càm nóa lên nhìn sâu vào mắt nóa..
_Nóa như bị thôi miên vậy nhưng … cóa lẽ nóa ko chọn nhầm đối tượng…nóa nhìn ánh mắt Tuấn nóa nhận ra sự tham vọng…sự háo thắng…nóa thấy rất rõ.Nóa mở lời rồi rút lại bản thân mình ra 1 khoảng cách nhất định vs Tuấn:”Ko đâu…tớ đã rất đúng khi chọn cậu ấy…vả lại tớ ko muốn mở rộng trái tim mình nữa tớ muốn lo học hơn…”
_Tuấn khẽ cười ,Tuấn là 1 người tỉ mỉ..từng lời nóa nói cậu ta đều hiểu,cậu ta muốn gì thì nhất định sẽ cóa,1 công tử như cậu ta ko cóa 2 chữ “bỏ cuộc”..:”Tại sao chứ?tớ sẽ ko khiến cậu khóc như tên đó đâu…cậu ko tin tớ à?thật sự tớ rất thik cậu…nhưng vì tớ chỉ là kẻ đến sau mà thôi…bây giờ thì khác..!!Cậu ko cho tớ 1 cơ hội đc sao?”
_Nóa nghe rất kỉ lời Tuấn nói…nóa ko biết vì sao..nóa..ko ..thể..cho ..Tuấn..1 cơ hội?Chỉ cóa hắn..Nóa suy nghĩ rồi way mặt về phía bang công nóa trả lời thật nhẹ nhàng vs Tuấn:” Tớ tin cậu..nhưng tớ sợ tớ sẽ lại phải thất vọng vì cậu..tớ cóa thể cho cậu ấy thời gian..nhưng ko fải là vs cậu,Tuấn à xin lỗi cậu!”-Nóa im lặng và cả Tuấn khi nghe xong câu nói cũa nóa..thì Tuấn đã khẳng định 1 điều là Trịnh Khải Vân đã cóa 1 chổ đứng trong trái tim nóa rồi..
…
Về hắn…hắn lại tiếp tục con đường khi ko cóa nóa,hắn uống say để wên đi tất cả lại đua xe..bar,vũ trường và thuốc lắc…hắn muốn đầu óc hắn ko còn bóng dáng nóa..nhưng dù hắn cóa nóc bao nhiêu lon bia,cóa uống bao nhiêu viên..cóa đua xe bạt mạng thì vẫn ko thể,hắn nhớ tới bức thư cũa nóa…lòng hắn wặng lại…
.
“Hãy cho nhau 1 lối đi riêng nhé..tớ vẫn yêu cậu …vẫn sẽ nhớ cậu..nhưng ko phải lúc này để chúng ta cóa 1 sự lựa chọn bên nhau…tớ muốn cóa thời gian để suy nghĩ về tình yêu chúng ta…7 ngày như 7 màu tình yêu cũa tụi mình…7 cái mùi vị…tớ mong sau này vào 1 ngày ko xa chúng ta sẽ gặp nhau…lúc đóa tớ mong cậu sẽ là 1 con người khác…tốt hơn…mãi mãi yêu cậu…hãy wên tớ đi…xem tớ là 1 kỉ niệm cũa cậu nhé
Jen
..”
-Làm sao hắn wên đc nóa…tại sao nóa ko cho hắn cơ hội..nóa từng nói sẽ luôn choa hắn cơ hội mà…tại sao..tai sao…Trong căn phòng tối đen hắn như 1 tên điên hắn say khước nhớ đến nóa hình bóng tâm trí hắn luôn nhớ đến nóa..hắn ngẫm nghỉ cuộc đời này nếu thiếu nóa sẽ ra sao????hắn im lặng nữa cười nữa khóc…
.
Tại nhà nóa..ba mẹ nóa đang lo thủ tục du học cho nóa..cỡ 2 tháng nữa nóa sẽ wa Úc du học bên đóa 3 năm…nóa cóa lẽ đã nghĩ rất kỉ…Nóa sẽ dao duyên fận cho số trời..nóa thiết nghĩ gặp hắn là do số trời…nếu ông trời muốn nóa và hắn là 1 thì sẽ còn cho hắn và nóa 1 cơ hội…bây giờ người cho nóa và hắn 1 khởi điểm ko phải là ai khác mà là ông trời…nóa ko muốn nắm bắc nữa nóa muốn phó mặt mà thôi..
-Từng ngày từng ngày 1 trôi wa,nóa và hắn như 1 cái xác ko hồn…nóa buồn lắm…hắn bây giờ đang làm gì cóa nhớ đến nóa ko…hay là đang vui bên người con gái khác….mai là nóa đã cất cánh bay sang Úc rồi…sẽ ko đc nhìn thấy hắn nữa…
.
Nóa cứ hết thở dài thì mặt xìu lại..wen hắn…nóa chưa đc hắn bày tỏ tình cảm…chỉ có nóa mà thôi..nóa buồn rồi lại gục xuống khóc…ba mẹ nóa dù đã cố hỏi…nhưng câu trả lời vẫn là sự im lặng..
.
Nóa đâu hề biết trong những ngày wa đã có người luôn wan sát nóa,chăm chú theo dõi từng hành động của nóa…chính là hắn..Nhớ nóa hắn chẳng biết làm gì..hắn chỉ có thể đứng nhìn nóa từ xa mà thôi.
.
Sự thật trong lúc này nó ko biết mình wuyết định như vậy là đúng hay sai?nóa như vậy cóa lẽ nóa đã tự hại thân mình chăng?Nó ko còn thấy Tuấn tìm nóa nữa..điều đóa cóa cho rằng Tuấn đã bỏ cuộc.?
.
Một vòng rối ren vẫn ko thể nào tháo gở…Nó cãm thấy lung lay cho wuyết định cũa mình..số fận nóa mà nóa cóa thể dễ dàng phó mặc vậy đc ư?Nó đâu rồi?con người vui tươi,một cô gái luôn biết nắm bắt..ko muốn lệ thuộc..muốn dành số fận cho bản thân mình đâu rồi..
.
Nóa nhìn vào trong gương..tay nóa khẽ chạm vào tấm gương ánh mắt nhíu lại..bây giờ nóa nên làm gì cho đúng đây…hay là cứ…! nhưng khi nóa nghĩ đến người con gái ấy..rồi nóa nghĩ đến nóa…nóa lại khựng lại, nóa ko tìm ra cách giải wuyết ổn thỏa…người yêu thường ngu ngốc vậy sao?luôn yếu đuối vậy ư?
.
Nóa cảm thấy ngột ngạt hẳng..nóa muốn đc đi ra nơi náo nhiệt..có lẻ nơi thành thị sẽ giúp nóa bớt đi phần nào ,nhất là suy nghĩ về hắn..ko nói nhiều nóa vội thay wần áo sửa soạn đầu tóc,đánh lên mặt 1 chút kem để che đi nét xanh xao cũa nóa..
.
Vừa đi nóa vừa thẩn thờ..nóa nghĩ cách này chắc ko hiệu wả rồi…nóa cứ ngước nhìn trên những bước chân cũa nóa luôn cóa 1 cặp đôi đang hạnh fúc,tất nhiên là hạnh phúc hơn nóa..Những tình yêu cũa họ mới đúng như cái tên cũa nóa..còn nóa…và hắn…có thể gọi là yêu đc ko?
.
Nóa chẳng muốn nhìn tiếp..nóa chạy…thân người nhỏ bé cũa nóa như 1 hạt cát trong 1 cái sa mạc rộng lớn…từ từ khuất dần..Nóa chạy nhưng bây giờ nóa chả biết phải đi đâu?Nóa cứ chạy chạy mãi..đích đến cũa nóa là gì…?Nóa đi khuất vào 1 con hẽm tuy biết đó là điều ko nên…nhưng nóa ra thành thị này đó là 1 sai lầm..chứng kiến những cặp tình nhân nóa cãm thấy chạnh lòng hơn và nghĩ về hắn nhiều hơn..!
Đang đi nóa cảm thấy cóa cái gì đóa đang bám theo mình…nóa liền chạy đi thật nhanh ra đường lớn..nhưng ko kịp..nóa đã bi chặng lại..bởi tới 3 tên thanh niên..nhìn những tên đóa người ngợm toàn mùi rượu và nhìn cách ăn mặc cũa họ lại khiến nóa sợ hơn…
-“Bé này xinh nhỉ?đi đâu thế,có cần bọn anh hộ tống ko?”-Lời nói hành đông bóp tay nóa sờ má nóa.Bây giờ nóa hoảng loạn thật sự…ai sẽ cứu nóa đây…SHINEEEEE!!!!
.
Dù ra sức trốn thoát nóa vẫn ko thể địch nổi 3 tên đàn ông…nóa đâu phải thánh…3 tên ép nóa vào vách tường..họ ra sức bởn cợt nóa..nóa khóc thật sự nóa muốn thét lớn lên nhưng nóa đã bị bịt miệng lại..nóa wá ngu khi biết nguy hiểm mà vẫn đâm đầu vào…..nóa nhắm mắt thiếp đi…miệng luôn gọi tên 1 ai đó nước mắt đua nhau rơi…
.
“Tránh xa tôi ra…các người ko đc chạm vào người tôi…tránh xa tôi ra…”-Nóa giật bắng người dậy…gương mặt nóa đẩm mồ hôi…nóa nhìn về xung wanh…câu hỏi đầu tiên của nóa là -:”Đây là đâu?”
-“Ôi! cô gái tỉnh lại rồi,cô làm tôi lo đấy?”
-“Ơ…ông là…”-Nóa ngước mắt nhìn ông lão nhìn ông như 1 wí tộc trong bộ vest màu đen rất đẹp..giọng nói ông lão tuy chậm nhưng lại nghe rất êm dịu..nóa cãm thấy thích ông lão này…1 cảm xúc khó mà tả.
-“Ta là quản gia cũa gia đình họ Trịnh!”-ông lão từ tốn chậm rãi nói..tay húp 1 ngụm trà nhỏ..nóa nhìn ngang dọc thì mới nhận thấy nóa đang ở 1 chiếc xe hạng sang…nóa way ra nhìn ông lão đầy vẻ nghi vấn…có phải shine đã nhờ ông tới giúp nóa…
-“Cô hãy uống chút gì đi,chắc cô sợ lắm nhỉ.Cũng may tôi đến kịp nếu ko…cậu chủ sẽ wở trách tôi mất…”-ông lão lắc đầu cười hiền nhìn nóa,..mắt noa trơ ra vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt..vậy là đúng như nóa nghĩ chính hắn đã nhờ ông lão giúp nóa…
-Ông lão nhìn nóa chằm chằm rồi way sang nói tiếp:-“Trông cô rất giống..và chắc đó là nguyên nhân khiến cô phải đi sang Úc.Để rời xa cậu chủ cũa tôi.?”
-Nóa im lặng..mắt nóa buồn lại…nóa ngập ngùng rồi mở miệng..:”Bác cứ gọi cháu đi ạ!!”-Nó cười,nhìn nóa cười gượng gạo thật xấu..nhưng biết sao đc vì nóa ko cóa tâm trạng để nói chuyện về hắn và người con gái kia..
-“Ôi!như vậy thất lễ lắm..”-ông lão nhìn nó cười rồi huơ tay tỏ ý ko đc.
-“Cháu mới thấy gọi như bác mới thất lễ đấy…”
…
Hai người nói chuyện rơm rả…nóa và ông cóa vẻ nói chuyện rất ăn ý nên họ nói chuyện wên cả thời gian…Bây giờ có lẽ ông nên vào vấn đề chính rồi…ông lão im lặng hồi lâu nói..
-“Cậu chủ..thật sự đã rất…buồn khi biết cháu đi đấy cô bé à.”
-Nóa nhìn ông lão đầy vẻ ngạc nhiên..rồi mĩm cười.:”Vậy là cậu ấy đã biết…nhưng rồi cậu ấy cũng sẽ cóa…người con gái khác thôi ạ..”
-“Sao cháu lại khẳng định đc điều đó..”
-Nóa way sang ô cửa xe nhìn hồi lâu..:”Cháu cũng ko biết nữa…cháu chỉ nghĩ vậy…nhưng cháu ko muốn điều cháu nói sẽ xảy ra…”
-“Vậy cháu có muốn gặp cậu chủ lần cuối cho chuyến đi xa này…hãy coi đây là món wá mà ông có thể làm đc..”-Ông cười vs nóa ông biết đây là món wà mà nóa ao ước gần 2 tháng wa..
-“….Cám ơn…ông.!”-Nóa ôm choàng lấy ông ,ông lão trố mắt nhưng ông đáp trả cái ôm cũa nóa..2 ông cháu như cóa 1 sợi keo dính chặc họ lại..thật sự nóa rất wí ông lão.1 ông lão tốt bụng…
…
-“Tới nơi rồi đấy!”
-“Sao…cậu ấy chuyển nhà ư?”-nóa ngạc nhiên khi thấy đây là 1 cao ốc.
-“Cậu chủ ko còn về nhà nữa!có lẽ là vì ko muốn nhìn thấy 2 người kia..”
-“…vậy ư?”
-“Thôi chúng ta nên vào nhanh thôi..ko còn thời gian đâu!!”-ông lão thúc nóa,ông đưa cho nóa cái thẻ,dặn dò xong ông bước vào xe…ông hỏi noa:-“Cháu chắc ko cần ta tới đón chứ!!”
-“Vâng cháu sẽ ko để mọi chuyện xảy ra như hôm nay đâu ạ!”-Nóa cười rồi vẫy tay chào ông lão..
Chiếc xe khuất dần , tay nóa cầm chiếc thẻ..lòng nóa ko biết nên nói gì.?Nóa sợ khi gặp hắn nóa sẽ ko thể rời khỏi hắn..nhưng chỉ còn 1 cơ hôi này thôi..đây là cơ hội cuối cùng nóa có thể nhìn hắn ngắm hắn mà thôi..
.
Trong tíc tắc nóa đã cóa mặt trước cánh cữa nhà hắn…nóa nhìn hồi lâu rồi rút thẻ vào…cánh cửa từ từ mở..nóa bước vào trong nhà..giờ này chắc hắn đã ngủ..nhưng hắn là 1 kẻ ăn chơi..nóa đâu biết đc điều đó…Nóa nhìn thấy căn phòng chỉ sặc mùi bia thôi…ko nghỉ nhiều nó tiếp tục bước vào giang phòng ngủ..nhưng ko…
-“Anh à!!!uống tiếp đi chứ?”
-“Ừm tất nhiên…”-Hắn vừa nói hắn đè hôn cô gái..cánh cửa chỉ hé mở nóa đã thấy toàn bộ cảnh tượng này…Nóa ko ngờ hắn lại như vậy..hắn wả là ko đáng để nó nhớ hay yêu nữa…nóa đứng chết lặng ở cánh cửa đó..nóa nhìn nhưng nước mắt nóa ko rơi đc nữa..cổ họng nóa có vị đắng…nóa ko nói đc…nóa way đi…nóa bước chậm rãi..gương mặt nóa ko còn hồn nữa..Wá đủ cho 1 tình yêu ko ra gì rồi…rốt cuộc chỉ cóa mày là kẻ đau khổ nhất mà thôi….
…
-“Ơ sao thế anh…ko tiếp tục à..đang vui mà”-cô gái ỏng ẹo nói..
-“Biến đi..”-hắn bật người dậy,mặt lạnh đi,cóa lẽ hắn đã chán cô ả..cô ta ko làm hắn wên nóa,làm hắn cóa cảm giác bên nóa…vậy ra hắn cứ nghĩ sẽ kiếm 1 người thay thế tiếp theo..
-“Ơ kìa anh sao vậy…”-vừa nói cô ả wáng tay bá vai hắn tỏ vẻ yểu điệu,nhưng cô ta đã lầm..
-Hắn điên tiết lôi cô ta ra khỏi nhà..hắn đóng cửa lại..ko nhìn cô ta 1 lần nào..hắn là thế..ko mang lợi ích gì cho hắn thì hắn sẽ vức bỏ 1 cách nhẫn tâm mà thôi…hắn bước vào phòng ,hắn lại nhớ đến nóa…ko khi nào hắn lại nhớ đến nó như vậy..hắn biết dù hắn cóa tìm nóa..nóa cũng sẽ xa lánh hắn…hắn wá lầm rồi..
Hắn bây giờ như 1 kẻ thất bại,thất bại vì tình yêu cũa mình..hắn ko còn thiết nghĩ gì nữa..hắn đã dùng mọi cách nhưng ko thể wên nóa..hắn nằm phịch xuống sàn..hắn nhìn lên tường..hôm nay là 1 ngày tồi tệ tiếp nối tồi tệ…Hahahaha…giọng cười khuất dần khuất dần.
.
-“Đã đến giờ rồi con chuẩn bị kĩ càng chưa,con gái”-Bố nóa vuốt đầu nóa,ông là người luôn yêu thương wan tâm nóa nhất,ông luôn chiều nóa..nóa đòi gì ông cũng mua choa nóa…dù mắc rẽ cở nào.
-“Tối wa về trễ con làm mẹ với ba lo lắm đấy..ko biết tối con có ngủ đủ ko lên máy bay rồi sẽ khó ngủ lắm đó.”-mẹ nó o lắng nhìn nó..
-“Vâng…ba mẹ yên tâm tới nơi con sẽ gọi cho ba mẹ..chúng ta đi thôi ạ,kẻo trễ đấy.”-Nóa gắng cười 1 nụ cười thật tươi dành tặng cho ba mẹ nóa…dù sao nóa sẽ ko còn gặp ba mẹ nữa chí ít là 3 năm sau thôi..
…
RING RING RING
-Hắn ngờ ngệt kiếm điện thoại trong túi mình.Hắn loay hoay mãi mới kiếm đc chiếc đt,hắn nhìn vào số điện thoại là ông wản gia :”Có gì ko?”
-“Tối wa thế nào rồi ạ?mọi chuyện ổn thõa chứ..thưa cậu chủ?”
-“Ông nói gì thế?”-hắn bực mình lớn tiếng.
-“Ôi..ko phải tối wa cô K.Uyên đã lên tìm cậu sao..tối hôm wa tôi thấy cô bé bị bọn xấu giở trò nên nhanh chân đến kịp..cô bé luôn miệng goi tên thiếu gia..tôi đoán cô bé con yêu thiếu gia lắm..nên đã cố tình cho 2 người gặp nhau..”
-Hắn nhớ lại từng lời ông wản gia nói,tay hắn gát lên trán..phóng xe vs tốc độ nhanh..hắn phải đến sân bay…cóa lẽ nóa đã thấy cảnh tượng đêm wa..hắn đã sai lầm rồi…
…
-“Con đi đi đã đến giờ cất cánh rồi đấy..”-mẹ ôm nóa…choàng theo vòng tay của ba nóa…nóa ko còn gì hạnh phúc hơn…nóa bước đi nhưng lòng nó khựng lại..nóa way đầu về phía sau..nóa mong hắn sẽ đến…nhưng sau tất cả mọi chuyện nóa đành đóng băng trái tim nóa rồi…tiếp tục bước đi,nóa thì thầm…”Ko ngoảnh mặt lại..ko đc..”
..
“Lâm Khải Uyên”-Hắn hét lớn…tìm nóa hắn chạy khắp nơi…nhưng hắn ko còn kiếm đc nữa đã muộn rồi…chuyến bay đã cất cánh…hắn nhìn wa khung kính…hắn wá nhỏ để vs tới nó..hắn wì xuống..vậy là đã hết thật rồi…tất cả tất cả…
Hắn đã tự mình làm mất nóa wá nhiều rồi…làm nó đau nhiều rồi..có lẽ ông trời ko muốn nóa và hắn đến vs nhau ..mới sắp đặc như vậy…Hắn pahỉ làm điều hắn cần làm..thả nóa đi thôi..hắn ko nên níu kéo nóa lại nữa..phải để nóa wên hắn đi mà thôi………..
Ngóng chap 16 nhá mọi người LOVE ALL