CHÀNG ĐẠI GIA KIÊU NGẠO - Chương 16: Chương 15-2
Chap 15 (phần 2)
-“Cẩn thẩn!!!!”- Hắn wát lên ôm chặc nó rồi hất nó khỏi vòng vây cũa tử thần…nó ko biết là hắn cho đến khi nó mở mắt ra…ánh mắt ướt nhòa…nóa đang trong tay hắn…nóa nữa tỉnh nữa mê…nóa gọi tên hắn trong tiềm thức rồi ngất đi….tiếng nói hắn dần chìm vào trong tiềm thức….
Hắn ôm chặc lấy nó,lòng hắn bây giờ nhớ lại 2 năm trước…người con gái hắn thề sẽ bảo vệ tới cùng….vậy mà hắn lại để cô ấy rời xa hắn trong tầm tay…hắn đã dằng vặc bản thân suốt bao năm wa…nhưng hắn vẫn ko nguôi ngoai nổi mất người yêu và mẹ mình người mẹ hắn tôn thờ,1 người phụ nữ minh tinh nổi tiếng đánh đổi danh lợi tiền tài theo ba hắn…vậy mà ông ta đã tàn nhẫn lừa dối mẹ hắn…khiến bà bị mắc căn bệnh trầm cãm…hắn đau lắm…hắn chỉ có Tuyết Nhi thôi..
–
Chứng kiến người mẹ nữa điên nữa tỉnh….hắn phải cố cười, nhưng có ai biết bao lần hắn đã như 1 đứa trẻ , khóc trong vòng tay Tuyết Nhi,hắn biết hắn phải mạnh mẽ nhưng hắn ko thể chứng kiến người cha mình từng kính trọng,…người mẹ mình từng tôn thờ giờ đây họ đã vô tình đâm hàng vạn muỗi tên vào tim hắn….đang bóp nát trái tim hắn…chỉ cóa Tuyết Nhi là người luôn lắng nghe và động viên hắn…
Cho tới khi hắn gặp nóa,mọi chuyện đã khác,lần đầu gặp nóa hắn cứ nghĩ Tuyết Nhi đã trở về bên hắn…một niềm vui dân trào cho đến khi hắn nhận ra…Lâm Khải Uyên mãi mãi là Lâm Khải Uyên và Lâm Tuyết Nhi mãi mãi vẫn là Lâm Tuyết Nhi…đúng là hắn đã thử xem nóa là người thay thế…nhưng từng ngày nóa lai khiến hắn yêu nóa từng chút 1 và dần dần là cả trai tim hắn…..
-“Hãy tỉnh lại đi xin em đừng rời bỏ tôi….”-hắn ghì chặc nóa vào lòng…cánh tay hắn như muốn níu giữ nóa sợ mất nóa….
-“Lâm Khải Uyên tỉnh lại!!!!!!”-tiếng hét lớn cũa hắn vang tận bầu trời đêm đen sầm uất……
…TẠI BỆNH VIỆN…
– Nóa vẫn chưa nhúc nhích…hắn ngồi bên giường bệnh nóa cho đến khi cóa sự xuất hiện cũa ba mẹ nóa,sau chuyến công du cũa mẹ nóa(thật ra đi HN để mua sắm và đi chơi thôi) và ba nóa 2 người hốt hoãng khi hay tin đứa con gái độc nhất bị ngất và đc đưa vào nhà thương…
-“Cháu chào 2 bác”
-“Ơ cháu là…..”-mẹ hắn thắc mắc hỏi vì bà chưa nghe con nói là coa 1 cậu bạn trai tuấn tú như vậy.
-“Tại sao K.Uyên lại ở đây?cháu cóa thể cho bác biết đc ko?”-ba nóa mặt tái đi gương mặt căng thẳng nhìn hắn.
Cóa nên nói ra là vì hắn mà nóa lao mình vào xe …cóa nên nói hắn chính là thủ phạm,chỉ vì hắn wá ngu ngốc…tại sao hắn lại dắc nóa về gặp ba mẹ…chỉ vì hắn muốn cóa nóa…muốn đc nóa công nhận là 1 thành viên trong gia đình họ Trịnh này ư?Hắn wá tham lam rồi dẫn đến mù wáng..
…”Cô bé chỉ bất cẩn thôi thưa ông bà..!”-ông wản gia lên tiếng..ông luôn giúp hắn mỗi khi nó trong tình trạng ** le…có lẽ ông là người cha thứ 2 cũa hắn.Hắn im lặng nhìn nóa rồi đc ông wản gia đưa ra ngoài…
-“Cậu chủ hay ăn gì cho lấy lại sức đi ạ?từ tối đêm wa cậu đã ko ăn gì rồi.”-ông chậm rãi nói vs hắn thấy hắn ko động tỉnh ông nói tiếp.
-“cô bé ko sao đâu ạ!chỉ là do shock wá nên chịu ko nổi ngất đi thôi…cô bé sẽ tỉnh lại cậu chủ đừng wá lo”
-Hắn nhìn nóa nhưng vs khoảng cách xa hơn hắn đứng ngoài cữa hắn nhìn vào..mắt hắn ko thôi nhìn nóa…:-“tôi ko thấy đói..”
-Ông wản gia đâm chiêu nhìn hắn…1 nổi đau dằn xé…ông ko ngờ trên đời lại cóa 1 người lại giống đến vậy…ông nhớ đến đêm wa khi bất ngờ ông trông thấy nóa..ông cứ ngỡ ông đã nhìn lầm cho tới khi cuộc va chạm giữa ông và nóa là lúc nóa bỏ chạy đã đụng trúng ông…ông thở dài rồi chậm rãi đi từng bước…
…
-“Tại sao cậu lại đối xử vs tôi như vậy…tại sao….TẠI SAO????”-nóa giật bắn người choàng tỉnh..đây là bệnh viện nóa chợt nhận ra hẳng vì trong căn phòng toàn 1 màu trắng…nóa ngước nhìn xuống thì là hắn…hắn ngủ thiếp từ lúc nào…nóa khóc,nhưng giọt nước mắt thứ 2 đã bị nóa chặng lại…
Nóa lê từng bước chân mệt mỏi xuống nền đất lạnh buốc..,nóa mở cánh cữa ban công ra cơn gió nhẹ nhàng thỏi tung bay mái tóc nóa…cảnh chiều tà thật đẹp,đây rồi 1 bầu trời ưng ửng đỏ…nóa nhắm mắt lại,rồi hít 1 hơi thật sâu…nóa way mặt lại nhìn hắn,ánh mắt buồn xa xăm…Nóa cóa hối hận vì nóa đã nhận lời wen hắn,coa hối hận làm nô lệ,tất cả tất cả…dòng suy nghĩ ko tìm ra câu trả lời nóa như chết lặng tại 1 điểm..
…
Hắn tỉnh giấc…hắn mắt hốt hoảng khi thấy nóa ko còn trên giường bệnh,hắn chạy khắp nơi kiếm nóa nhưng vô vọng…nóa đi rồi.Hắn mặt u buồn đi từng bước 1 rồi ngồi khụy xuống băng ghế….
-“Anh ơi!!Anh ơi!!”-1 cô bé nhìn trông rất kháu,cô bé mặc chiếc áo bệnh nhân lay lay người hắn.
-“…”-hắn nhìn cô bé vs ánh mắt buồn rượm rồi gục đầu xuống 2 tay chống lên trán..
-“Nãy cóa 1 chị nhờ em đưa anh cái này !”-cô bé chìa ra trong tay 1 bức thư,thư cũa nóa hắn nhìn bức thư rồi dực phắt tờ thư lôi ra đọc…hắn từ từ nhàu nát bức thư,ánh mắt cũa con dã thú lại xuất hiện….hắn bước đi trong màn đêm…nhìn hắn lúc này cô bé đưa thư khi nãy phải khiếp sợ.