CHẬM RÃI ĐỘNG LÒNG - Chương 49: Cắn Hai Miếng / Ăn Hai Cái...
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CHẬM RÃI ĐỘNG LÒNG
- Chương 49: Cắn Hai Miếng / Ăn Hai Cái...
Edit: riri_1127
Chương 49: Cắn hai miếng / Ăn hai cái…
Viêm Trì ánh mắt phút chốc căng thẳng, thái dương giật giật.
Anh nhắm mắt lại, bất lực và suy sụp.
ĐM.
Anh thật đúng là. . . . . .
Hoàn toàn bại trước cô!
Viêm Trì thở dài, vươn tay ôm eo bạn gái, gắt gao kéo cô vào trong lòng ôm chặt.
Nghê Thường giống như một đứa trẻ được an ủi, hơi mếu máo, sương mù trong mắt dày đặc.
Viêm Trì khẽ cười, một tay nâng cằm bạn gái: “Em khóc cái gì?”
Anh cúi đầu hỏi cô: “Anh mới là người bị oan uổng mà còn chưa có khóc đâu, em sao lại khóc trước rồi .”
Nghê Thường mím môi lắc đầu, không nói lời nào, đôi mắt càng đỏ.
Viêm Trì nhíu mày: “Đừng khóc .”
“Em cố ý làm anh đau lòng sao?”
Đối với cô anh căn bản không có biện pháp nào.
Đây đâu chỉ là người yêu.
Rõ ràng là tổ tông của anh thì có.
Cô mới rơi nước mắt, anh liền hoảng loạn trong lòng.
Bách luyện cương toàn bộ hóa vi liễu chỉ nhu*
*Thép tinh luyện trăm lần cũng trở nên mềm mại quấn quanh ngón tay, một phép ẩn dụ cho việc trở nên bất lực sau một thất bại. Hoặc được sử dụng như một phép ẩn dụ để làm dịu tính khí nóng nảy và cứng rắn.
Nghê Thường áp cằm vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt đỏ ửng đáng thương hề hề.
Cô nhẹ giọng mũi nói: “Vậy thì anh còn tức giận nữa không?”
Viêm Trì thật chăm chú nhìn cô, yết hầu lăn lộn: “Còn.”
Nghê Thường bĩu môi: “Vậy ——” Cô còn chưa nói hết câu, môi đã bị anh hôn xuống.
Anh ôm gáy và hôn cô, nóng nảy xao động như lần đầu họ hôn nhau, nhưng với một sự thô lỗ có chủ ý, anh gặm cắn môi, mút cắn đầu lưỡi, như đang trừng phạt cô.
Sau khi ngón tay len lỏi vào mái tóc dày của cô, nụ hôn của anh lại càng kéo dài, vừa nâng niu vừa an ủi, cùng cô ôn nhu dây dưa lẫn nhau.
Trong đêm đông lạnh giá, Nghê Thường bị hơi thở của anh châm lửa, đầu óc không ngừng nóng lên. Cô duỗi thẳng eo thả lỏng cơ thể, chủ động hưởng ứng nụ hôn của bạn trai hơn bao giờ hết. Hai cánh tay mảnh khảnh quàng qua cổ anh, lòng bàn tay từ từ di chuyển từ sau đầu tóc ngắn về phía trước, dùng đầu ngón tay vuốt ve đường viền quai hàm mà cô yêu thích.
Viêm Trì không có ngăn cản đôi tay nhỏ bé không thành thật. Môi anh cũng bắt đầu di chuyển từ cằm cô tìm đến vành tai mềm mại.
Đợi đến khi bên má bị châm chích bởi những sợi râu thô ráp, Nghê Thường cuối cùng không nhịn được khẽ ưm ưm vài tiếng. . . . . .
Vạt áo trước của anh nhăn nhúm, lồng ngực rắn chắc dồn dập phập phồng, đột nhiên có một trận gió ngoài trời thổi vào.
Nghê Thường không khỏi rùng mình.
Viêm Trì một tay ôm cô để chắn gió, một tay đưa lên xoa xoa khóe môi ướŧ áŧ của bạn gái.
“Bé con.” Giọng nói anh mang theo vài phần khàn khàn, lộ ra lưu luyến,
“Anh muốn thương lượng chuyện này với em.”
Nghê Thường mi mắt ẩm ướt khẽ chớp: “Ừm?”
Viêm Trì đưa tay sờ lên mặt cô.
“Về sau trong lòng em khó chịu phải nói ngay với anh.”
“Nếu không vui, đánh anh cũng được, đừng để bản thân buồn phiền miên man suy nghĩ, được không?”
Trái tim Nghê Thường cảm động, gật đầu “Ừm” ra tiếng.
Cô ôm eo, lại vùi vào lòng anh, nhẹ giọng trả lời: “Được rồi ~”
Viêm Trì cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.
“Vào nhà đi, đứng đây gió lạnh sợ bụng em đau.”
Hai người khóa kỹ cửa đi vào nhà trong. Viêm Trì hướng phòng bếp liếc mắt một cái: “Còn chưa ăn sao?”
Nghê Thường lắc đầu: “Em không đói bụng.”
Anh nở nụ cười, cởϊ áσ khoác.
“Bé con lên lầu quấn chăn đi, lát nữa sẽ có cơm.”
Nhìn bóng dáng anh đi vào bếp, Nghê Thường đột nhiên hơi đói bụng. Có thể là nút thắt trong lòng được cởi bỏ chăng.
Hoặc có thể là do anh đã trở về, khiến tâm trí suy nghĩ và cơ thể của cô đều bình yên. . . . . .
Sau khi trở lại phòng mình, đầu tiên Nghê Thường đi tắm rửa. Khi tóc vừa khô, trên bàn đã đặt sẵn hai bát cháo nóng hổi.
Cháo trắng hẳn là lúc sáng bà nội nấu sẵn, anh đã thêm rất nhiều thứ vào, bao gồm ngô, đậu xanh đầy màu sắc, tôm bóc vỏ và chà bông.
Nghê Thường mới vừa ngồi vào sô pha, Viêm Trì đã đẩy cửa phòng vào, trong tay bưng ly nước cô hay dùng. Hẳn là anh tìm được đường nâu trong tủ lạnh và pha một cốc nước gừng đường nâu.
Cô nhận lấy ly nước, một hơi uống hết phân nửa. Chờ cô buông chén, Viêm Trì liền hỏi: ” Quần áo lần trước anh mặc em để ở đâu?”
“Anh phải thay quần áo sao?” Nghê Thường hỏi, lập tức lại dừng, phản ứng lại, “Buổi tối. . . . . . anh không đi sao?”
Anh nhướng mi, cố ý hỏi lại: “Vậy em muốn anh đi hay là ở lại hửm?”
Cô nháy mắt mấy cái không nói gì, có chút ngượng ngùng mím môi.
Viêm Trì cười nhẹ, nâng tay xoa đầu bạn gái một cách nhẹ nhàng.
“Vậy đi, thấy em yêu thích không rời như vậy, ca ca liền ở lại với em nha.”
Nghê Thường liếc mắt một cái: “Anh bớt ảo tưởng . . . . . .”
Cô đặt ly xuống, bước đến tủ cạnh bàn trang điểm. Đứng trước tủ quần áo, mở cửa và lấy ra một bộ quần áo nam.
Thấy trong tay cô là bộ đồ ngủ màu xanh đậm, Viêm Trì có điểm kinh ngạc nhướng mày.
Không phải là áo phông chật ních cùng quần ống ngắn lần trước, mà là một bộ mới tinh, vừa thấy đoán chừng cũng rất vừa người.
Anh mím môi: “Em thật là khẩu thị tâm phi nha bé con.”
“Áo ngủ đều chuẩn bị tốt cho anh rồi còn muốn đuổi người sao?”
Nghê Thường liếc mắt một cái, không tiếp lời, đem áo ngủ ném về phía bạn trai.
Bộ đồ ngủ này được cô may lúc rảnh rỗi cách hai ngày trước.
Bà nội nói rằng chất liệu này không phù hợp với sườn xám, nhưng phù hợp để làm váy lót hoặc đồ ngủ. Không biết vì cái gì, Nghê Thường lập tức nghĩ tới lần trước Viêm Trì đã mặc bộ quần áo không vừa người. . . . . .
Anh hai ba ngụm ăn hết cháo trong bát, rồi đi vào phòng tắm với bộ đồ ngủ mới.
Nghê Thường ăn xong bưng bát xuống lầu đi vào phòng bếp, cho tất cả xoong nồi đã qua sử dụng vào máy rửa bát.
Tầm mắt quét qua bếp, mi tâm cô khẽ động.
Người đàn ông này thoạt nhìn thô ráp, nhưng cách nấu nướng của anh chắc chắn là kiểu “vừa dọn dẹp vừa nấu nướng” mà bà nội đánh giá cao nhất.
*tui cũng là kiểu nàyyy
Người như vậy mà nấu ăn thì lúc dọn dẹp cũng nhẹ nhàng không ít, trong chốc lát Nghê Thường đã thu dọn sạch sẽ lại phòng bếp.
Lên lầu trở lại phòng, Viêm Trì mới từ trong phòng tắm đi ra đang cầm khăn lau lau tóc. Lau xong, anh thản nhiên đặt khăn lên đầu giường, vén chăn lên nằm, quen thuộc như ở nhà.
Cô đi qua, đem khăn vắt lên tấm bình phong. Sau đó, vặn nhiệt độ máy sưởi xuống mức nhỏ nhất, mới vừa tiến vào ổ chăn, vòng eo đã bị ôm lấy từ phía sau.
Anh kéo cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ. Nghê Thường vuốt vuốt tóc và ôm lò sưởi nhỏ bằng tay trái.
Tâm tình chợt xao động, nhưng lại kiên định trước nay chưa từng có.
Đại khái là bởi vì hôm nay cô mới chắc chắn, chắc chắn rằng lồng ngực và cánh tay, hormone và nhiệt độ cơ thể này chỉ thuộc về cô.
Chỉ thuộc về một mình cô.
Cảm giác thỏa mãn trong lòng không ngừng bành trướng, Nghê Thường đem mặt vùi vào ngực anh, hơi chun mũi, thì thầm mơ hồ không rõ: “Dễ ngửi. . . . . .”
Viêm Trì vuốt ve tóc bạn gái.
“Hửm?”
Cô nằm trên ngực anh, hít một hơi thật sâu thì thầm: “Mùi hương trên người anh rất dễ chịu.”
Viêm Trì cười khúc khích, giọng nói dễ chịu từ tính làm lồng ngực rắn chắc của anh hơi rung.
“Mùi hương gì?”
Nghê Thường đưa đầu ngón tay chọc chọc lên ngực bạn trai, nhăn nhó nũng nịu: “Chính là mùi hương dễ ngửi thôi. . . . . .”
Anh nhếch môi a ra tiếng, đưa tay cởi bỏ hai nút áo ngủ, hơi kéo cổ áo ra.
“Vậy cho em cắn hai miếng nhé?”
Làn da màu lúa mạch mạnh mẽ của anh đang ở trước mặt cô, nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt khuôn mặt.
Nghê Thường hơi hơi nghiêng đầu: “Em mới không cần đâu. . . . . .”
Viêm Trì buồn cười, đưa tay nhéo nhéo gương mặt thanh tú của cô. Đầu ngón tay lại mang theo ám chỉ gì đó, hơi kéo kéo dây áσ ɭóŧ của bạn gái.
Thanh âm trầm thấp ám muội: “Anh muốn ăn.”
Nghê Thường trong lòng nhảy dựng. “Không được.”
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em cái kia còn. . . . . .”
“Biết.” Anh ghé tai cô thì thầm, dỗ dành, “Như lần trước ăn một cái thôi.”
Anh lại dừng một chút, cười đến lưu manh: “Không đúng.”
“Ăn hai cái.”
Nghê Thường sửng sốt mới phản ứng lại, từ tai đến cổ nháy mắt đỏ bừng.
Cô ở trong chăn đá anh một cước: “Anh, anh lại không biết xấu hổ!”
Viêm Trì đưa tay to siết chặt eo thon của bạn gái, tỏ vẻ đứng đắn: “Lão tử ôm người phụ nữ của mình thượng giường, cần gì mặt mũi chứ.”
Mi mắt cô run rẩy, vươn tay vuốt ve cổ áo: “Cũng không được. . . . . .”
Viêm Trì liếc mắt nhìn theo: ” ‘Dì cả’ cũng làm nơi đó đau sao?”
Nghê Thường cắn môi: “Có một chút.”
“Vậy vừa lúc.” Viêm Trì làm bộ kéo vạt áo cô, “Ca ca xoa xoa cho em!”
Nghê Thường vừa cười vừa tức giận vỗ vào vai bạn trai: “Ai nha chán ghét anh chết mất ——”
Sự hờn dỗi của cô bị cắt ngang bởi âm thanh tin nhắn điện thoại cạnh giường.
Viêm Trì ngừng đùa, một tay lấy điện thoại. Anh mở màn hình liếc nhìn hai lần, lông mày khẽ động, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn cô.
“Cho em xem chuyện tốt.”
Nghê Thường tò mò nhìn sang, đầu dựa vào bả vai anh: “Cái gì?”
Viêm Trì dùng ngón tay cái bấm vào nút phát video trên màn hình. Tiếng kêu cao khó tả của người phụ nữ được phát ra ngay lập tức.
Nghê Thường nháy mắt hóa đá.
Mãi cho đến khi phân cảnh khỏa thân xuất hiện, cô mới hét lên đưa tay che mắt.
Viêm Trì tạm dừng video, bị bạn gái hung hăng đánh vào vai.
“Anh làm gì đấy!”
Cô làm sao xem qua mấy video như vậy chứ!
Thậm chí tiểu thuyết chỉ dám đọc trên Tấn Giang*!
*Web đọc tiểu thuyết chính quy của TQ, có một quy định khi xuất bản tiểu thuyết, đó là cấm miêu tả cảnh nóng từ cổ trở xuống.
Viêm Trì liếm môi chậm rãi nói: “Cái này có giống thanh âm em nghe đêm đó ở cao nguyên không?”
Nghê Thường sửng sốt, ngẩng đầu giật mình nhìn bạn trai, khi bắt gặp ánh mắt bén nhọn của anh, cô bỗng nhận ra gì đó, trong đầu oanh ra một tiếng.
“Anh, ngày đó ——”
“Không phải anh.” Viêm Trì đưa điện thoại di động tới trước mắt cô
Là trang trò chuyện giữa anh và Phương Khôn Đằng.
YC: 【 lão tử ngày đó nên đem mày đá ra khỏi phòng】
Phương Khôn Đằng hồi âm vài biểu cảm che mặt mỉm cười.
Nghê Thường trừng lớn mắt nhìn chằm chằm màn hình vài giây, hoàn toàn giật mình.
Cho nên, lúc trước Viêm Trì nói anh ở cùng Phương Khôn Đằng là thật.
Ngày đó thanh âm cô nghe được, kỳ thật là Phương Khôn Đằng xem. . . . . .
. . . . . .
. . . . . . . . . . . .
Nghê Thường quả thực dở khóc dở cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại.
“Em làm sao biết được chứ. . . . . .”
Viêm Trì cười khẽ, chăm chú nhìn cô: ” Em cũng quá xem thường người đàn ông của em rồi đấy.”
Nghê Thường khó hiểu nhìn anh.
Anh gõ đầu ngón tay vào màn hình điện thoại hai lần và nhìn cô đầy ranh mãnh.
“Lão tử làm sao có thể để người phụ nữ của mình gào khóc như bị phạt thế được chứ!”