CHẬM RÃI ĐỘNG LÒNG - Chương 34: Bại bởi em. . . .
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CHẬM RÃI ĐỘNG LÒNG
- Chương 34: Bại bởi em. . . .
Edit: riri_1127
Chương này 🥺😭🥺
Chương 34: Bại bởi em. . . .
Viêm Trì nhìn đôi hàng mi nhấp nháy rung động của cô gái, trầm mặc liếm môi.
Anh không nên hỏi điều này lần thứ hai.
Chuyện anh tình tôi nguyện, lại dường như biến thành cường môi ngạnh bảo.
Nhưng vẫn là do anh không nhịn được mà buột miệng nói ra.
Có lẽ là bởi vì bọn họ vừa mới cùng nhau trải qua một hồi tai nạn.
Hoặc là vì khoảnh khắc nắm lấy mắt cá chân mỏng manh của cô, lòng tham của anh cũng trở nên điên cuồng khao khát chiếm hữu hơn nữa—— khát vọng tiến thêm một bước giữ lấy. . . . . .
Lại hoặc là, chính là anh nóng nảy.
Đời này giống như tất cả kiên nhẫn đều dùng ở trên người cô. . . . . .
Mắt thấy bàn chân mềm mại từ từ rút ra khỏi vòng tay mình. Viêm Trì ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt lấp lánh của Nghê Thường.
Cô mím môi cụp mắt xuống, hai cánh tay mảnh mai ôm lấy đầu gối, cuộn mình lại.
—— giống như tư thế mà anh đã thấy khi phá cửa sổ bước vào phòng.
Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, không khí cũng im lặng, âm thanh vận hành máy phát điện nho nhỏ đều hiển hiện ra.
Viêm Trì nhìn cô gái hạ mi không nói gì, đôi mắt đen cùng đáy lòng từng chút lạnh lẽo.
Nghê Thường ngẩng đầu nhìn mắt anh, môi mấp máy như muốn nói lại thôi.
Viêm Trì chậm rãi nói: “Lần này, em nên cho anh một lý do chính đáng hơn.”
Anh nhìn cô với ánh mắt thâm thúy: “Anh không muốn nghe thêm những thứ nhảm nhí như hai ta không hợp nữa.”
“Cũng đừng nói em không cảm giác gì với anh.”
Anh khẽ cười tự giễu: “Lão tử không ngốc.”
Nghê Thường khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn lắc đầu, nhưng cũng giống như bất lực thở dài.
Cô nuốt khan, nhỏ giọng nói: “Là vấn đề từ em.”
Viêm Trì nhìn cô chằm chằm vài giây, phút chốc mỉm cười.
“Anh hiểu”
Giọng điệu và biểu cảm của Viêm Trì dường như không có chút cảm xúc nào, nhưng cả người tản mát ra một loại cảm giác thất bại mãnh liệt.
Anh nói từng chữ một: “Trái tim em làm thế nào cũng không ấm áp lên được, đúng không?”
Nghê Thường cả người chấn động, đầu ngón tay siết lấy ống quần, đốt ngón tay từ từ biến thành màu trắng lạnh lẽo.
Cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông, sắc mặt vốn tái nhợt càng không còn tia máu: “Anh muốn lý do phải không?”
Nghê Thường mỏng manh gật đầu: “Được, em nói cho anh.”
Đây là điều anh đáng được biết.
Cô không nên lảng tránh nữa, thành thật vì cảm xúc của anh mà giải thích.
Viêm Trì không nói gì, mặt không chút thay đổi nhìn cô, im lặng chờ đợi.
Nghê Thường há miệng thở dốc, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Cô cụp mắt nhìn hoa văn trên chăn một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Trước đây, em nói với anh rằng cha mẹ em đã mất từ lâu . . . . .”
Viêm Trì mày khẽ nhúc nhích: “Bọn họ. . . . . .”
“Đơn giản mà nói ——” Nghê Thường hơi dừng, thở dài ra một hơi, “Chính là bố em đã gϊếŧ mẹ em.”
Viêm Trì: “!”
Này một câu trực tiếp làm Viêm Trì sửng sốt. Anh ngạc nhiên nhìn Nghê Thường.
Cô không tiếp tầm mắt anh, mi mắt vẫn như trước nhìn chằm chằm tấm thảm.
“Mẹ em sinh con từ rất sớm, bà sinh ra em lúc chưa đến 20 tuổi. . . . . .”
Chồng của Nghê Hồng Hạnh qua đời sớm, bà đau lòng con gái, để con theo họ mình, gọi là Nghê Nhiễm. Từ nhỏ được ông thương, mẹ nuông chiều, Nghê Nhiễm không phải chịu một chút khổ, càng không chịu qua tội gì.
Năm ấy mười tám tuổi, một ban nhạc rock nổi tiếng đến Thành Đô biểu diễn, sân khấu ở đầu phố cổ, Nghê Nhiễm cũng chạy đến tham gia cuộc vui và đem lòng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên chàng ca sĩ hát chính Trần Chí đang đứng trung tâm sân khấu lúc ấy.
Cô nhìn anh hát trên sân khấu, bùng nổ, giống như vị thần thống trị mọi thứ, tỏa sáng rực rỡ.
Cô ấy đã cổ vũ, la hét và khóc vì anh ấy ở sân khấu, trở thành người sùng đạo của anh ấy.
Cũng đã tự hiến mình như một vật hy sinh.
“Ông và bà không đồng ý cho họ ở bên nhau. Nhưng mẹ em lúc đó rất kiên quyết, bà đã bí mật bỏ trốn theo cha ruột em”
Ở cùng nhau một thời gian, bọn họ xác thực từng có một đoạn tình cảm ngọt ngào, tình yêu cuồng nhiệt. Trần Chí sáng tác, ca hát, đều là những bài hát thổ lộ tình yêu với Nghê Nhiễm.
Mà Nghê Nhiễm cũng trở thành đối tượng được rất nhiều người hâm mộ.
Thẳng cho đến khi Nghê Nhiễm mang thai ngoài ý muốn và kiên quyết sinh con.
Khi con gái chào đời, ban nhạc buộc phải giải tán do xung đột lợi ích. Trần Chí trở thành nghệ sĩ solo, nhưng không thành công như mong đợi mà độ nổi tiếng của lại sụt giảm nghiêm trọng. Tình hình cũng thay đổi theo chiều hướng xấu hơn.
Không có cách nào, Nghê Nhiễm trở về quê hương cùng chồng và con gái.
“Bà em tính tình cương ngạnh, mặc kệ mẹ em giải thích ra sao, bà cũng không nguyện ý tiếp nhận, cũng không cho mẹ về nhà. . . . . . Sau lại vẫn là thái gia gia mềm lòng, ở bên ngoài thuê một phòng ở. . . . . .”
Nghê Hướng Lê đau lòng cháu gái, cũng đau lòng chắt gái còn trong tã lót, thường thường tiếp tế đồ đạc, thỉnh thoảng cũng chia sẻ công việc trong tay cho Nghê Nhiễm để cháu gái có thể có một phần thu nhập.
Trở lại Thành Đô, Nghê gia cũng tìm giúp Trần Chí vài công việc, nhưng đều làm không được bao lâu.
Người đàn ông từng được sùng bái lên tận mây, không muốn rơi xuống đất chút nào, tính tình giờ đây đã thay đổi rất nhiều.
Nghê Thường nhớ rõ cha mẹ thường xuyên cãi nhau. Trong chốc lát là bố nói mẹ tiêu tiền linh tinh, trong chốc lát là mẹ nói bố ở bên ngoài có nữ nhân khác. . . . . .
Bố thỉnh thoảng uống rượu xong đánh mẹ, đánh xong lại ôm mẹ hai người cùng khóc . . . . .
Nghê Thường năm ấy mười tuổi, mẹ lại mang thai .
Ngày đó buổi tối cô ngủ rất sớm, nghe thấy bố mẹ lại ở bên ngoài khắc khẩu. Lúc cô mở cửa phòng ngủ, đầu tiên liền nhìn thấy mẹ đang ngã từ cầu thang xuống. . . . . .
“Mẹ em xuất huyết rất nhiều, khi đưa đến bệnh viện, đứa trẻ đã không thể cứu được nữa.” Nghê Thường dừng lại, nhướng mày giật thót mình, “Bà ấy cũng không cứu được.”
Một xác hai mạng, Trần Chí sợ đến mức vội vã chạy từ bệnh viện về, lấy hành lý chuẩn bị đi trốn đến thủ đô.
Nghê Thường khóc lóc không cho bố rời đi, bị ông phủi đẩy ra khóa trái cửa nhốt trong phòng ngủ.
Cô ngã xuống đất, đầu gối trầy bị thương, cô bé mười tuổi năm đó không thể ra khỏi phòng và không thể làm gì khác hơn ngoài việc khóc lóc với cái chân đang chảy máu của mình.
Nghê gia ngày hôm sau mới biết được tin tức. Nghê Hồng Hạnh ở bệnh viện không thấy Trần Chí, bèn đuổi đến nhà hỏi tội nhưng lại phát hiện nhà trống không. Mạnh mẽ đập cửa phòng, bà liền thấy Nghê Thường đang giống như con mèo bị thương lui sát cạnh giường co rúm lại, máu trên đầu gối đã khô. . . . . .
Nghê Thường xốc chăn trên người lên, chậm rãi vén ống quần, lộ ra đôi chân trắng nõn —— có một vết sẹo to bằng đồng xu trên đầu gối đặc biệt chói mắt.
Cô nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên chân mình rồi trầm giọng kết thúc câu chuyện: “Sau này, bà đưa em về nhà cổ và đổi thành họ Nghê”
—— từ nay về sau thân nhân của cô chỉ có thái gia gia cùng bà nội.
Còn người kia có lẽ cũng đã chết rồi. . . . . .
Viêm Trì bình tĩnh nhìn cô, trong mắt tràn đầy cảm xúc khóe mắt hẹp dài dần dần có chút đỏ lên.
Anh từ từ đưa một tay lên, khi lòng bàn tay sắp ôm lấy đầu gối cô, Nghê Thường đột nhiên lắc chân và thu lại vào trong chăn.
Viêm Trì thu hồi cánh tay, hầu kết trầm xuống.
“Vậy cứ để ông ta chạy như vậy sao?” Viêm Trì thanh âm trầm thấp, “Ông ta hiện tại ở đâu?”
Nghê Thường trả lời: “Bệnh viện chẩn đoán là sanh non xuất huyết nhiều. Hơn nữa. . . . . . Ông ta không thừa nhận cũng không có chứng cứ.”
“Em cũng không biết ông ta ở đâu.” Cô dừng lại, rất nhẹ cười lạnh, “Có thể đã chết. . . . . .”
Giọng cô trầm đến mức không thể nghe thấy, Viêm Trì cũng không có nói tiếp.
Gara nhất thời lâm vào tĩnh lặng. Phía dưới thảm, mèo nhỏ giật giật phát ra tiếng ngáy khì khì thoải mái.
“Nghê Thường.” Viêm Trì cúi đầu mở miệng.
Anh nâng mí mắt lên nhìn cô, đôi mắt đen sáng ngời: “Không phải tất cả đàn ông đều như vậy.”
“Cũng có rất nhiều người có thể sống hòa hợp chung thủy.”
Nghê Thường chậm rãi chớp mắt: “Em biết.”
Cô nhìn anh, hốc mắt dần dần ướt.
“Em chỉ không tin chuyện đó sẽ xảy ra với em.”
Viêm Trì ngẩn ra, ánh mắt đau đớn giống như bị dao đâm.
“Em không tin anh?”
Khóe môi cô rất nhẹ cong lên, lắc đầu: “Em là không tin chính mình.”
Viêm Trì mi tâm khẽ động: “Có ý tứ gì?”
Nghê Thường vuốt ve tấm chăn, chậm rãi nói: “Bà nội từng nói: tình yêu là một canh bạc lớn. Yêu càng sâu đậm, tiền đặt cược càng lớn.”
Tiền đặt cược lớn nhất chính là bản thân mình.
“Nếu thắng thì vui vẻ cả đời, thua. . . . . . có thể sẽ giống như mẹ em vậy.”
Thái gia gia cùng mẹ, bọn họ đều ăn hết cảm giác đau khổ.
Bọn họ có làm cái gì sai?
Chính là vận khí không tốt mà thôi . . . . .
Nghê Thường nhắm mắt lại, thì thầm: “Em không nghĩ là mình may mắn như vậy.”
Viêm Trì nhìn cô, lắc lắc đầu trầm giọng kiên định: “Em sẽ không giống mẹ em.”
Nghê Thường hốc mắt cay cay: “Gia đình bất hạnh, có thể thật sự là di truyền. . . . . .”
Cô là sau khi gặp anh, mới phát giác lời này là có đạo lý.
Mới đầu oán thầm anh lãng tử, khó có được chân tình.
Nhưng khi anh thực sự đưa trái tim đến trước mặt, cô mới nhận ra thậm chí dũng khí để chạm tới mình cũng không có.
Cô sợ hãi, cảm thấy chính mình không thể thừa nhận, cũng không xứng nhận thiện ý cùng yêu thích như thế.
Cô cũng ưu sầu, lo lắng rằng mình sẽ không thể bình thản thích một người như anh.
Có vẻ như cô không có cách nào thích anh giống như anh thích cô. . . . . .
Nhưng dựa vào cái gì?
Anh đối tốt với cô như vậy.
Một người đàn ông tốt.
Nên có người chân thành, đam mê, thích lại anh ấy một cách cuồng nhiệt mới đủ.
Mà cô rất yếu đuối.
Vậy có lẽ anh nói đúng thật: trái tim cô là nơi không thể giữ ấm . . . . .
Đèn báo của ấm đun nước bên cạnh phụt tắt, một tiếng lách cách nhẹ phá tan sự trầm mặc không nói nên lời giữa hai người.
Viêm Trì mí mắt chuyển động, anh giơ tay rót ra nửa chén nước, đưa cho Nghê Thường.
Cô nhìn chằm chằm làn hơi nước trắng bốc lên một lúc, liền đưa tay đón lấy.
Chưa kịp cầm lấy cốc, cổ tay mảnh mai đeo vòng ngọc đột nhiên bị nắm lấy.
Kinh ngạc ngước mắt lên, Nghê Thường bắt gặp đôi mắt đen sáng ngời của anh đang nhìn mình chăm chú.
“Tình yêu là một canh bạc lớn. Bà nội em nói đúng.”
Viêm Trì nhẹ giọng, thanh âm có vài phần khàn khàn “Vậy anh đánh cược trước.”
“Anh cược em sẽ không giống mẹ em.”
“Anh cược em là người có vận khí tốt.”
“Anh cược bất hạnh của cha mẹ sẽ không di truyền lên em.”
Viêm Trì nhìn thẳng về phía cô, yết hầu khẽ động:
“Anh cược. . . . . . nếu em ở bên anh.”
Tim Nghê Thường lỡ nhịp, cổ tay mạnh mẽ nhoáng lên một cái. Nước nóng trong cốc bắn tung tóe, một vài giọt rơi xuống mu bàn tay rắn chắc của người đàn ông.
Anh như không có cảm giác gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô:
” Bây giờ em cho anh thắng một lần, được không?”
“Về sau, cả đời anh đều bại bởi em.”
*Killing part thật sự🥺