CHA TỔNG TÀI BỊ MẸ BỎ RƠI - Chương 42
Về phía Điền Kỳ Kỳ, cô nhìn quà sinh nhật mà Phạm Thiên Du đem tới liền cảm thấy xấu hổ. Chết thật, cô quên chuẩn bị quà rồi.
“Thực xin lỗi bác… con…con … thời gian gấp quá nên con chưa kịp chuẩn bị quà…”
“Ta còn tưởng có chuyện gì. Không sao đâu, con có thể tới là ta vui rồi. Sợi dây con thiết kế cho ta chính là món quá quý nhất mà ta từng được nhận.”
Nhìn thấy ông Lâm công khai thiên vị Điền Kỳ Kỳ như thế thì Phạm Thiên Du vừa giận lại vừa thẹn. Dù gì Điền Kỳ Kỳ cũng là do cô giới thiệu, sao ông ấy lại có thể quên mất chứ!
Nhìn lại hộp quà được gói cẩn thận trên tay mình, Phạm Thiên Du càng lúc càng tức giận thêm, khiến cô suýt chút nữa không giữ được nụ cười trên mặt.
Món quà này, cô đã lựa chọn rất cẩn thận, còn đi hỏi ý kiến của cha mẹ mới dám mang đến. Vậy mà ông ta không thèm nhìn.
Phạm Thiên Du ấm ức nhìn về phía Lâm Dật, hi vọng anh có thể giải vây cho cô. Thế nhưng, Lâm Dật lại đang chơi với Điền Bảo Bảo, trông anh ấy vui vẻ đến quên hết mọi thứ. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể ngượng ngùng rời đi. Ánh mắt cô ta khi rời đi còn lườm Điền Kỳ Kỳ một cái, cái thứ tầm thường như cô ta dựa vào cái gì mà có thể đến dự bữa tiệc này cơ chứ?
Ông Lâm trò chuyện với Điền Kỳ Kỳ vài câu, Điền Kỳ Kỳ đều cẩn thận mà đáp lại khiến cho ông ấy rất hài lòng, trong lòng càng thêm quyết tâm phải giúp cô tìm được một người chồng tốt.
Hai người mải mê trò chuyện cho đến khi có người nhắc nhở tiệc mừng thọ sắp bắt đầu, ông Lâm mới chống gậy đứng dậy, sảng khoái tinh thần bước về phía đại sảnh. Điền Kỳ Kỳ cũng đi theo đằng sau, còn Điền Bảo Bảo được Lâm Dật ôm, Điền Kỳ Kỳ vừa cảm động lại vừa lo lắng.
Anh ấy đối xử với Bảo Bảo thật tốt, cái thái độ ấy nhìn là biết. Lại nhìn sang Điền Bảo Bảo đang cười vui vẻ, trong lòng Điền Kỳ Kỳ có hơi buồn. Niềm vui này, người làm mẹ như cô vĩnh viễn cũng không thể mang đến cho con trai được.
“Chú Lâm, chú thả con xuống chút đi!” Điền Bảo Bảo ghé vào tai Lâm Dật nói nhỏ.
“Làm sao vậy?” Lâm Dật kinh ngạc, vừa rồi còn nhõng nhẽo với anh sao giờ bỗng nhiên lại….
“Con thấy An Tiểu Mễ.” Điền Bảo Bảo phóng tầm mắt nhìn về phía đám người đang trò chuyện rôm rả, khuôn mặt nhỏ liền hồng lên.
Lâm Dật nhéo thịt trên mặt cậu nhóc. “Nhỏ mà bày đặt tán gái.” Còn sĩ diện kêu anh thả nó xuống nữa chứ. Đặt Điền Bảo Bảo xuống đất, Lâm Dật không quên dặn dò. “Nhớ không được chạy lung tung rồi lạc đấy.” Điền Bảo Bảo gật gật đầu vui vẻ chạy đi.
“An Tiểu Mễ…” Cậu nhóc nhẹ nhàng vỗ vai An Tiểu Mễ, vui vẻ gọi. Hôm nay Điền Bảo Bảo mặc một bộ âu phục, so với ngày thường đẹp trai hơn nhiều. Còn An Tiểu Mễ thì mặc một bộ váy màu hồng giống như một cô công chúa nhỏ.
“Điền Bảo Bảo, sao cậu cũng ở đây?” Cô bé kinh ngạc khi thấy Điền Bảo Bảo xuất hiện, nở một nụ cười ngọt ngào, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, làm cho người ta nhịn không được muốn hôn lên.
“Mẹ tớ mang tớ tới. Chúng ta đi chỗ khác đi!” Điền Bảo Bảo dụ dỗ cô bé.
An Tiểu Mễ vốn rất thích Điền Bảo Bảo. Sau khi xin phép mẹ của An Tiểu Mễ xong, hai đứa nhóc vui vẻ nắm tay nhau bước ra khỏi đám người.