CHA TỔNG TÀI BỊ MẸ BỎ RƠI - Chương 41
“Ngài quá khen.” Ở trước mặt ông Lâm, Điền Kỳ Kỳ không biết phải xưng hô như thế nào cho phải.
“Cô Điền không cần khách sáo, hình như tuổi cô cũng bằng với Dật nhi, kêu tôi một tiếng bác là được rồi. Không ngờ cô Điền còn trẻ mà đã thiết kế ra những tác phẩm tuyệt vời như vậy.”
Ông Lâm khen ngợi Điền Kỳ Kỳ, sự thân thiện của ông ấy làm cho Điền Kỳ Kỳ thả lỏng một chút.
“Bác…..” Điền Kỳ Kỳ xưng hô cứng ngắc.
“Chờ thằng Dật đến, ta sẽ nói nó đưa con đi gặp bạn bè của nó. Người trẻ tuổi nên tiếp xúc nhiều một chút.”
Ông Lâm biết rõ hoàn cảnh của Điền Kỳ Kỳ, mục đích cực kỳ rõ ràng là muốn giúp cô tìm được một người chồng tốt. Vấn đề là, đầu óc mơ màng, có chút đần độn của Điền Kỳ Kỳ không nhận ra điều này.
Lúc nghe đến tên Lâm Dật, cô liền khẩn trương, bối rối không biết nên làm gì.
“Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến! Dật Nhi, lại đây!” Ông Lâm vẫy tay với Lâm Dật đang đi đến bên này.
“Ba, có chuyện gì sao?” Lâm Dật đi tới, thái độ rất cung kinh. Có thể thấy được anh ấy là một người rất hiếu thảo. Về phía Điền Kỳ Kỳ, vừa nhìn thấy anh thì liền cúi gằm mặt theo phản xạ, muốn thu nhỏ sự tồn tại của mình, làm cho Điền Bảo Bảo ngồi bên cạnh nhìn không vừa mắt.
Sau lần dạy dỗ trước của mẹ, rất lâu rồi Điền Bảo Bảo mới gặp lại Lâm Dật, cậu nhóc nhớ Lâm Dật vô cùng. Bây giờ mới được gặp lại thì vui vẻ vô cùng, liền từ trên sô pha nhảy dựng lên: “Chú Lâm.”
“Cậu nhóc, nhóc cũng đến sao? Mấy ngày không gặp, nhóc lại cao lên rồi.” Lâm Dật quan sát đứa bé từ trên xuống dưới, sau đó lên tiếng khen ngợi làm cho Điền Bảo Bảo rất sung sướng.
Lâm Dật bế Điền Bảo Bảo lên, ước lượng trong đầu “Cũng nặng thêm rồi.”
Điền Kỳ Kỳ lo lắng nhìn hai cha con nói chuyện đùa giỡn. Về phía ông Lâm thấy biểu hiện của Kỳ Kỳ như vậy, cho rằng cô vẫn đang ngại ngùng, nên mở miệng nói giúp cô bớt lúng túng: “Ba không ngờ là con lại thích trẻ con như vậy. Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nếu thích em bé thì nhân lúc còn trẻ khoẻ mà sinh mấy đứa đi.”
Ý tứ trong lời nói của ông Lâm rất rõ ràng. Điều này làm cho Điền Kỳ Kỳ rất vui mừng. Có ông Lâm ở bên thúc giục, anh ta nhất định sẽ sớm kết hôn rồi sinh con thôi. Đến lúc đó, cho dù Lâm Dật có phát hiện ra Bảo Bảo là con trai của anh ta thì cũng sẽ không dành quyền nuôi con với mình đâu.
“Ba, con biết rồi.” Lâm Dật không kiên nhẫn trả lời, hình như việc này xảy ra thường xuyên lắm đây.
“Nếu biết thế thì nhanh hành động đi. Con cứ như vậy lão già như ta làm sao có mặt mũi mà đi gặp ba mẹ con cơ chứ.” Lâm Dật đen mặt, lại nữa à…
“Chú, hóa ra là chú ở đây.” Giọng nói ngọt ngào của Phạm Thiên Du đột ngột vang lên. Điền Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô ta mang một đôi giày cao gót, cô thật sợ cô ta sẽ bị ngã què giò mất.
Phạm Thiên Du không ngờ hai mẹ con Điền Kỳ Kỳ cũng ở đây. Gương mặt xinh đẹp kia liền cứng đờ lại, nhưng ngay lập tức lại trở nên ngọt ngào, đem quà trên tay mình đưa tới trước mặt ông Lâm. Nhịn cục tức trong lòng xuống, Phạm Thiên Du biết rõ Lâm Dật là một người con hiếu thảo. Nếu muốn gả cho anh, cô nhất định phải chinh phục cha chồng tương lai trước đã.
“Chú, con là bạn gái của Dật. Đây là quà của con, con chúc chú sẽ luôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
Phạm Thiên Du nói ra những lời chúc tốt đẹp nhất mà cô có thể nghĩ ra được.
Ông Lâm đánh giá cô gái vừa mới xuất hiện này, dáng người cao gầy, mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt được làm từ tơ lụa thượng hạng. Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, nhất định là bình thường đây chăm chút cho da mặt.
Cả người cô ta mang theo một vẻ yêu mị, làm cho người đã từng trải như ông Lâm nhíu mày bất mãn. Loại con gái như thế này, chỉ dùng để chơi đùa.
Vậy mà cũng dám mạnh dạn nhận mình là bạn gái của Dật Nhi. Không biết từ đâu chạy đến làm phiền ông, ông Lâm có chút khó chịu.