CÂY ĐỘC KHÔNG TRÁI - Chương 3
Điện thoại tôi lại rung, mẹ tôi từ bên kia vừa khóc vừa nức nở nói:
– Về chưa? Sao lâu thế?
Nghe mẹ tôi khóc tôi càng không kìm chế được mũi cũng cay xè đáp lại:
– Con đang về rồi
– Nhanh lên
Tôi nuốt nước bọt đang loay hoay chưa biết làm thế nào thì bên trong Phong cũng đang sải bước về phía con xe ô tô đỗ ngay trong bãi. Tôi cầm điện thoại trên tay, sau bao nhiêu năm gặp lại tôi và anh ta đã không giống trước kia. Thế nhưng lúc này đây tôi không còn cách nào khác, khi con xe ô tô vừa phóng ra đến cổng tôi liền lao tới. Phong có chút sửng sốt mở cửa xe trợn mắt nói:
– Cô thần kinh à?
Tôi không còn quan tâm cái gọi là sĩ diện tự trọng run rẩy đáp:
– Bố chắc gọi cho anh rồi, Mun mất tích, anh đưa tôi về cùng với
Phong cười nhạt, xoay vô lăng đáp lại:
– Tránh ra.
Tôi không giữ được bình tĩnh tóm vào cửa nắm van xin:
– Cho tôi về cùng.
– Tôi bảo cô tránh ra, cô có điên không hả? Tự bắt xe mà về đi.
– Mở cửa xe
– Cô ra lệnh cho tôi đấy à? Tôi và cô liên quan quái gì đến nhau mà tôi phải nghe lời cô
– Tôi và anh không liên quan cũng được nhưng Mun là em gái ruột của chúng ta, nó mất tích rồi, mất tích đấy anh hiểu không? Mở cửa xe, mở cửa xe mau lên
– Cút!
Tôi nhìn Phong không kìm nổi nữa gào thét:
– Tôi bảo anh mở cửa xe, mở cửa xe mau lên. Đồ tồi, đồ khốn nạn, mở cửa xe, mở cửa xe
Mấy người trong bệnh viện nhìn chúng tôi. Phong có lẽ sợ tôi làm loạn cuối cùng đành phải mở cửa cho tôi. Đường đường là phó khoa của một khoa trong bệnh viện, tôi biết kiểu gì anh ta cũng sợ điều tiếng. Khi lên đến xe tôi vừa đưa tay quệt nước mắt vừa nói:
– Đi nhanh lên
Phong nhìn tôi khinh miệt ra mặt cười nhếch mép:
– Vô liêm sỉ!
– Vô liêm sỉ cũng được, anh đi mau lên đi. Anh có biết Việt Nam giờ mất tích nhiều thế nào không? Anh có biết bọn bắt cóc buôn người nguy hiểm cỡ nào không? Nhanh lên, con bé mà có mệnh hệ thì sao?
Phong không thèm đáp mà phóng xe đi thẳng, khi về đến nhà chỉ có mình mẹ tôi đang đứng ngoài cổng. Vừa thấy tôi với Phong mẹ tôi liền nghẹn ngào nói:
– Sao hai đứa về lâu thế? Bố con đi báo công an rồi, không biết con bé giờ ở đâu nữa?
Tôi nhìn mẹ tôi hỏi lại:
– Sao con bé lại mất tích, nó mất tích ở đâu vậy mẹ?
– Ban nãy… ban nãy nó chơi ở đầu cổng, mẹ chỉ buôn với bạn một tí ra đã không thấy đâu rồi.
Tôi nghe xong bấu hai tay vào quần rít lên:
– Sao mẹ lại vô ý như vậy? Sao lại để nó chơi một mình cơ chứ? Camera nhà mình đâu, mẹ xem chưa?
– Bố con mang lên trình báo công an rồi, mẹ chưa kịp xe
– Con bé mới có sáu tuổi, sao mẹ lại không trông nó cẩn thận, sao mẹ lại vậy chứ?
– Mẹ…
Phong thấy vậy đứng bên cạnh cất lời:
– Mẹ với… Xuân vào nhà đi, con lên chỗ công an với bố xem thế nào.
Tôi nhìn Phong đáp:
– Tôi đi cùng anh
– Khỏi đi!
Nói rồi Phong vội phóng ra xe. Tôi với mẹ vào nhà nhưng lòng dạ nóng như lửa đốt đứng ngồi không yên. Phong đi phải gần ba mươi phút mới quay về, còn có cả bố tôi, và… cả Tuấn. Tuấn thấy tôi liền nói:
– Ban nãy mẹ gọi cho anh anh liền phi đến đồn công an luôn. Theo trích xuất camera thì con bé bị một người phụ nữ bắt đi nhưng vì trong góc khuất nên không nhìn rõ biển số, người phụ nữ kia lại bịt kín mít nên chưa nhận dạng được. Giờ chỉ có chờ công an vào cuộc thôi
Tôi nghe xong như sét đánh ngang tai ngồi sụp xuống đất, rồi bỗng dưng tôi không còn kìm chế nổi nữa bật khóc thành tiếng. Mẹ tôi thấy vậy cũng khóc oà. Mun nó mới chỉ sáu tuổi thôi mà, con bé xưa nay còn nhút nhát, chỉ tưởng tượng con bé khóc thôi tôi cũng đau như có ai xé cõi lòng. Tuấn đỡ tôi lên khẽ an ủi:
– Đừng khóc nữa, đứng lên vào nhà đi
Tôi bấu tay lên tay Tuấn van xin:
– Anh quen biết rộng anh nhờ người tìm Mun đi. Em xin anh, tìm Mun về đi
– Xuân, em bình tĩnh, đừng khóc nữa, anh cũng nhờ các mối quan hệ tìm con bé rồi, giờ em bình tĩnh đừng khóc.
– Anh bảo em phải làm sao để bình tĩnh đây, là bắt cóc đấy, anh bảo em phải làm sao chứ?
Tuấn hơi im lặng, rồi thở dài đáp:
– Công an Việt Nam giờ giỏi lắm, nhất định sẽ tìm được thôi. Vào nhà đi, giờ phải chờ tin tức của công an thôi
– Không, em không ngồi yên được, em phải đi tìm Mun
– Em tìm Mun ở đâu? Em định tìm ở đâu? Giờ việc em cần làm là ngồi yên ở nhà để công an làm việc. Có gì họ còn cần hỏi thông tin từ mình nữa. Nào, vào nhà nào
Tôi không còn cách nào khác đành cùng Tuấn vào nhà. Lúc đi qua Phong chợt thấy anh ta cong khoé môi lên, trên mặt hiện rõ sự châm biếm. Tôi không còn sức lực lẫn tâm trí để ý, ngồi vào ghế mà như có lửa đốt liên tục giục Tuấn gọi cho phía công an. Thế nhưng có gọi bao nhiêu cuộc vẫn chỉ là “chờ đợi thêm”.
Đến khi trời sẩm tối công an vẫn báo con bé vẫn chưa có tung tích gì. Cả một ngày chờ đợi tôi đã cố hết sức giữ bình tĩnh, thế nhưng khi trời buông màn đêm xuống tôi không còn thể bình tĩnh nổi lao ra ngoài. Vừa chạy được vài bước Tuấn đã giữ lại rồi nói:
– Em đi đâu?
Tôi nhìn anh, nhìn bầu trời tối tăm, vừa khóc vừa nói:
– Em không chờ thêm được nữa, buông em ra em phải đi tìm Mun.
– Xuân. Ai cũng lo cho Mun, nhưng việc của chúng ta là phải ngồi yên.
– Anh buông tay em ra, anh không thấy trời tối rồi sao? Sao có thể ngồi yên, Con bé nó mới sáu tuổi thôi, sao nó có thể chịu được chứ? Buông em ra đi để em đi tìm nó. Buông ra.
– Em điên rồi à? Để yên cho công an làm việc
– Công an làm việc cả một ngày rồi, anh bỏ tay em ra. Bỏ ra đi.
Tuấn không những không bỏ càng siết chặt, tôi càng gào khóc rồi giãy lên nói:
– Bỏ ra em phải đi tìm Mun, bỏ em ra.
– Em bị sao đấy hả, sao em có thể mất bình tĩnh thế này?
Tôi nhìn Tuấn cắn chặt lên tay anh hét lên:
– Vì nó là em gái em, nếu là cái Hạnh mất tích anh có lo không? Hay vì Mun không phải em ruột anh nên anh không lo?
– Bố mẹ em với anh Phong đều là ruột thịt, họ lo nhưng họ có giống em không? Họ có mất bình tĩnh như em không?
Tôi hơi khựng lại, bên trong có tiếng bố tôi cất lên:
– Ngồi yên thế này cũng không phải cách hay. Mọi người thử chia nhau đi tìm xem, bố lên lại chỗ công an hỏi thử.
Tuấn nghe đến đây mới buông tay tôi. Tôi xỏ đôi dép rồi chạy ra ngoài, mỗi người chia nhau một ngả đi tìm. Tôi chạy dọc mấy con đường, mấy con hẻm tối tăm vừa đi vừa gọi:
– Mun ơi, Mun ơi em ở đâu?
Ngoài đường xe cộ inh ỏi, tiếng gọi của tôi không có lời đáp. Trời mỗi lúc một tối, tôi chạy không biết bao con đường đến nỗi chiếc áo đang mặc cũng ướt đẫm như mưa. Đến khi không còn sức lực nữa tôi ngồi bệt xuống vệ đường ôm lấy gối khóc.
Bên trong kia đồng chỉ điểm mười một giờ đêm. Vẫn không một chút tin tức gì từ Mun. Tôi bấu tay vào gốc cây bằng lăng khóc lặng đi. Con bé ở đâu được cơ chứ? Trời đã khuya rồi, cả một ngày con bé ở đâu được? Sương đêm hơi lành lạnh phả xuống, nước mắt chảy xuống miệng tôi đắng chát. Tôi cố đứng dậy vừa khóc vừa chạy đi về phía chân cầu. Hoá ra tôi đã chạy xa đến thế này, nhưng vãn không thấy em gái ở đâu. Khi đến chân cầu tôi kiệt sức ngã quỵ xuống, đầu gối xước một mảng, máu chảy thấm vào quần. Tôi không cảm nhận nổi cái đau đứng lên chạy tiếp, chạy đến khi cả người không còn đứng nổi nữa. Tôi đưa tay với chiếc điện thoại. 00:00! Nửa đêm rồi, Mun ở đâu được chứ?
Tôi cố đứng dậy lê lết tiếp bất chợt có ai kéo tôi lại. Ban đầu còn tưởng là Tuấn thế nhưng nhìn lại mới biết là Phong. Tôi nhìn anh ta nước mắt cũng chảy ra như thác giọng khàn đi:
– Bỏ tôi ra
– Cũng biết khóc cơ à?
Tôi không còn tâm trí mà cãi vã xoay người bước đi. Phía sau Phong lạnh nhạt lên tiếng:
– Mun đang ở viện tỉnh.
Tôi nghe đến đây còn tưởng mình nghe nhầm định quay lại hỏi Phong đã quay lưng đi trước. Tôi ở phía sau giọng nghẹn ngào:
– Con bé có sao không? Con bé sao rồi?
– Cô tự đến mà xem.
Thấy vậy tôi liền vội chạy theo nhưng đi mấy bước đã ngã. Tôi vừa đưa tay quệt nước mắt vừa cố đứng dậy lết chân đi. Nếu là trước kia Phong đã cõng tôi dậy, thế nhưng lần này anh ta cứ đi thẳng mặc kệ tôi phía sau. Chân tôi đau nhói, lê lết mãi mới ra được đường bắt taxi. Suốt đoạn đường trên xe đến thở tôi luôn miệng giục bác tài xế lái nhanh. Khi vừa đến cổng bệnh viện không còn biết đau đớn tôi lê chân chạy vào. Vừa chạy đến khoa cấp cứu đã thấy Phong, Tuấn và bố mẹ tôi đứng đó, phía bên trong bác sĩ đang đẩy Mun ra. Tôi nhìn con bé nằm trên chiếc giường sắt, máu chảy khắp người liền lao đến vừa khóc vừa nói:
– Mun, Mun ơi em sao thế này?
Bác sĩ nhìn tôi đáp lại:
– Bệnh nhân bị mất máu, người nhà có ai có nhóm máu O thì đi theo tôi.
Bố tôi quay sang Phong khẽ nói:
– Phong, bố và con cùng nhóm máu O, đi thôi.
– Con?
Tôi nhìn Phong, chỉ sợ rằng anh ta sẽ từ chối, với Mun anh ta chẳng yêu thương gì, sợ rằng anh ta sẽ không đồng ý định mở lời xin anh ta. Thế nhưng có lẽ vì lương tâm nghề nghiệp cuối cùng cũng đi theo bố tôi. Tôi nhìn Mun, khóc như chết lặng, mẹ tôi bảo con bé bị bắt cóc, lúc công an tìm được tên bắt cóc định gϊếŧ con bé phi tang nhưng cũng may kịp thời cúu được. Thế nhưng vết thương của Mun khá nặng, còn mất nhiều máu chưa biết thế nào. Khi cả ba người được bác sĩ đưa đi tôi cũng ngồi xuống ghế lặng lẽ nhìn theo. Hôm nay Mun có mệnh hệ gì có lẽ tôi không sống nổi mất. Suốt khoảng thời gian Mun cấp cứu tôi đứng ngồi không yên. Mãi đến khi cánh cửa mở ra bác sĩ thông báo Mun không sao, được đưa về phòng hồi phục tôi mới như trút được gánh nặng. Tôi đứng dậy lê chân về phía giường sắt mà lòng đau như cắt. Không sao rồi… không sao rồi nhưng nhìn người Mun đầy vết băng bó lại chẳng thể nhẹ lòng. Tuấn đứng bên cạnh khẽ nói:
– Mình về nhà thôi, con bé không sao rồi.
Tôi lắc đầu đáp lại:
– Anh về đi, đêm nay em ở lại trông Mun
– Có bố mẹ rồi mà
– Anh cứ về đi, con bé thân với em hơn, con bé cần em ở lại hơn.
Tuấn nhìn tôi chằm chằm, bỗng dưng tôi hơi chột dạ hỏi:
– Sao vậy? Sao lại nhìn em như thế?
– Không sao, vậy lát nữa anh mang quần áo qua cho em rồi báo mẹ một câu.
– Vâng ạ
Khi Tuấn đi khuất bố tôi cũng làm thủ tục xong cho Mun, mẹ tôi chạy ra ngoài mua ít đồ còn Phong thì bố tôi bảo đã về viện rồi. Suốt đêm ấy tôi ở cạnh Mun cùng mẹ tôi còn bố cũng phải về để lên đồn công an giải quyết phần việc còn lại. Tôi gần như thức trắng, mỗi lần Mun tỉnh dậy bị đau đều khóc ré lên. Tôi với mẹ tôi người thì nắm tay trái, kẻ nắm tay phải để trấn an cho con bé. Nhìn từng vết thương trên người Mun, lại nghĩ đến cảnh con bé bị bắt cóc lại trào nước mắt. Sợ rằng… con bé sẽ bị ám ảnh cả đời mất.
Sáng hôm sau khi trời sáng y tá thay vết thương cho Mun xong mẹ tôi liền nói:
– Cả đêm qua con ở đây rồi, dù gì vẫn còn nhà chồng, bác sĩ bảo con bé không sao rồi thì con về qua nhà đi chiều hãy qua. Có mẹ ở đây rồi
Tôi chưa kịp từ chối bố tôi từ ngoài bước vào nói tiếp:
– Phải đấy, con về đi, ít nhất cũng về nói qua với bố mẹ chồng một câu rồi hãy qua.
Sáng nay bác sĩ khám có bảo Mun không sao rồi, chỉ là tâm lý chưa ổn định nhưng chắc không vấn đề gì. Cả ngày qua tôi không về cũng mới chỉ nhờ Tuấn nói qua loa có vẻ không phải phép lắm. Nghĩ đi nghĩ lại tôi quyết định về nhà. Khi về đến nhà trời cũng gần trưa, vừa vào trong nhà đã thấy cái Hạnh đang đứng chống tay rồi nói:
– Chị cũng biết về cơ à? Tưởng đi luôn rồi
Tôi nhìn mẹ chồng đang vặt rau với cái Thanh cúi gằm mặt nói:
– Mẹ, hôm qua em gái con bị mất tích rồi bị thương, con quýnh quáng quá nên chưa kịp xin phép mẹ.
Mẹ chồng tôi vứt ngọn rau muống xuống rổ hờ hững đáp:
– Ừ.
– Con… con xin lỗi mẹ
– Lỗi lầm gì, lên thay quần áo rồi gọi thằng Tuấn xuống mà ăn cơm đi
– Dạ vâng
Khi lên đến cầu thang bất chợt tôi nghe tiếng cái Thanh leo lẻo:
– Chị Xuân đúng gái phố có khác bác nhỉ? Dưới quê cháu không có chuyện con dâu đi không xin phép lại còn đi qua đêm thế đâu nha. Bố cháu nghiêm khắc lắm, con dâu mà không có phép tắc là bị mắng ngay chứ không dễ tính như bác đâu. Bác vừa hiền, vừa tốt bụng, lại dễ tính nữa, bảo sao ai cũng quý
Tôi nghe xong quay lại, chưa kịp nói câu gì mẹ chồng tôi đã lừ mắt nói:
– Vô phép vô tắc.
Tôi nhìn cái Thanh, trước đây cứ nghĩ gái ở quê mộc mạc, thật thà, chẳng ngờ lòi đâu ra đứa lươn lẹo như nó. Mẹ chồng tôi gắt lên:
– Còn đứng đấy làm gì? Lên tắm táp cho sạch sẽ đi gọi thằng Tuấn xuống mà ăn cơm đi. Ở trong viện toàn vi khuẩn vi rút lại lôi bệnh về nhà.
Tôi thở dài xách túi lên phòng, khi vừa mở cửa thấy Tuấn đang nằm nghịch điện thoại. Thấy tôi anh khẽ buông điện thoại xuống rồi hỏi:
– Em về rồi à.
– Vâng. Em tắm qua một chút
Nói rồi tôi cầm quần áo bước vào trong nhà tắm, còn chưa kịp đóng cửa chợt nghe tiếng Tuấn cất lên:
– Em có chuyện gì giấu anh không?
– ——–