CẦU MÀ KHÔNG ĐƯỢC - Chương 44: 44 Sơn Khuyển 43
Vòng ba của chương trình《Giọng Hát Nội Lực》là vòng tám lấy bốn, tám thí sinh tham gia thi đấu, tổ chương trình đề cử tám loại phong cách khác nhau, cư dân mạng sẽ là những người chọn lựa chủ đề phù hợp cho từng thí sinh, và các thí sinh sẽ căn cứ theo phong cách mình được nhận để tiến hành sáng tác, sau một tháng thì sẽ tiến hành ghi hình thi đấu.
Chủ đề mà Diệp Thanh Linh được các cư dân mạng chọn cho là “Quốc Phong Võ Thuật”, mấy năm nay, trào lưu Quốc phong(*) rất thịnh hành, chủ đề về võ thuật cũng rất dễ khơi gợi hứng khởi toàn sân khấu, một khi bài hát và dàn dựng sân khấu đủ hay, đặc biệt là nếu ca khúc được sáng tác thực sự xuất sắc thì rất có thể sẽ nổi tiếng vượt toàn không gian mạng.
Nếu là lúc trước, sáng tác một bài hát đối với Diệp Thanh Linh cũng không phải chuyện gì quá khó, trên trang web của “Cô Linh” cũng có mấy bài tự sáng tác.
Nhưng mà bây giờ, đối với Diệp Thanh Linh mà nói, cho dù có nhớ được toàn bộ tri thức, nhưng những kinh nghiệm tích lũy suốt sáu năm không còn thì cũng khó mà dùng tri thức để bù lại.
Diệp Thanh Linh đến Học Viện Âm Nhạc Hải Thành để dự thính cả tuần lễ, Hoàng Tiểu Dật cũng luôn đồng hành cùng cô, hai người suy nghĩ nát hết cả óc nhưng vẫn chưa tìm được linh cảm để sáng tác.
Cho đến buổi tối thứ sáu, sau khi Diệp Thanh Linh và Hoàng Tiểu Dật ăn cơm chiều xong, đang định vẫy tay chào tạm biệt thì cô lại nhận được một cuộc điện thoại.
“Chị Linh!” Bên đầu dây bên kia, Diệp Thiên Mi gào thét.
Trong hai tháng mà Diệp Thanh Linh mất trí nhớ, cô và Diệp Thiên Mĩ cũng đã thân nhau không ít, cô cũng biết được cách mà mình và cậu ta chơi với nhau như nào, bất đắc dĩ xem thường cậu ấy một cái: “Chuyện gì?”
“Chị Linh, thằng bạn em mới mở hội quán võ đạo nè, em nhớ không lầm thì chủ đề của chị cũng là võ thuật đúng không? Chị muốn đến đây chơi để tìm linh cảm không.” Rõ ràng là vì Diệp Thiên Mi muốn đi chơi mà cậu ta còn nói như nghiêm túc lắm.
Diệp Thanh Linh còn chưa kịp mở miệng thì cậu ta lại giống như sợ nghe được lời từ chối, gấp gáp bổ sung thêm: “Không phải hồi trước chị thích chơi bắn cung lắm hả? Bên chỗ thằng bạn em có nhiều đồ lắm, đủ chị chơi á.”
“Tôi thích chơi bắn cung?” Diệp Thanh Linh chần chừ một hồi, trong đầu lại có một đống tri thức có liên quan ập đến, nhưng cô lại không có một chút ký ức nào.
Cơ mà đúng là hồi còn ở trên núi cô cũng hay tự chế ra cung gỗ để bắn chuột hoang.
“Gì vậy chị Linh, chị bị tai nạn có một lần thôi mà, chị quên chuyện này luôn rồi hả?” Diệp Thiên Mi gãi đầu.
Diệp Thanh Linh có nói với Diệp Thiên Mi rằng cô đã quên một số chuyện, nhưng cô không nói bản thân mình đã mất trí nhớ, cái tên đầu đất như Diệp Thiên Mi cũng không hề nhận ra sự bất hợp lý nên cậu ấy cũng không có để vụ tai nạn ở trong lòng.
Diệp Thanh Linh cười khẽ, “Ừ” một tiếng.
“Vậy…” Diệp Thiên Mi ngơ ngác một hồi rồi lại nhảy số rất nhanh, cậu vỗ đầu mình một cái, “Vậy chị Linh, chị càng phải đến trải nghiệm với em, biết đâu chừng chơi xong chị lại nhớ được những chuyện mình đã quên thì sao? Chị đi không?”
Diệp Thiên Mi như đang tụng kinh, cứ lặp đi lặp lại “Chị đi không”.
Diệp Thanh Linh đành bất lực, gật gật đầu: “Đi đi đi, gửi tôi địa chỉ với.”
“Ố kề!” Diệp Thiên Mi hoan hô.
“Thanh Linh…?” Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hoàng Tiểu Dật nhìn về phía cô, chớp chớp mắt tỏ vẻ tò mò.
“À, bạn của em rủ em đi hội quán võ đạo để tìm linh cảm sáng tác.” Diệp Thanh Linh giải thích.
Nhìn đôi mắt sáng rực của Hoàng Tiểu Dật, Diệp Thanh Linh như nhận ra được điều gì, cười hỏi: “Tiểu Dật, ngày mai chị có rảnh không?”
Hoàng Tiểu Dật gật đầu không chút do dự, cười tủm tìm: “Có có có! Đi chung đi chung!”
…….
Sau khi chào tạm biệt Hoàng Tiểu Dật xong, Diệp Thanh Linh liền gọi xe để đến thẳng công ty của Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh mơ hồ cảm thấy sau khi kết thúc vòng hai, bầu không khí giữa cô và Thời Vũ đã có một chút thay đổi nho nhỏ.
Cụ thể là chỗ nào đã thay đổi thì Diệp Thanh Linh cũng không chỉ ra được, nhưng hình như…! Thời Vũ bỗng nhiên lại trở nên bám cô hơn một chút.
Lúc trước, mỗi sáng thức dậy thì đều là Diệp Thanh Linh ôm Thời Vũ, nhưng bây giờ lại đổi thành Thời Vũ nhu nhược chui rúc vào lòng ngực của cô.
Có đôi khi, buổi tối Diệp Thanh Linh thức giấc nên muốn đi WC, trong lúc ngủ mơ, Thời Vũ vẫn luôn nắm chặt góc áo của cô theo bản năng, cô phải dịu giọng dỗ một hồi lâu thì mới bước xuống được.
Diệp Thanh Linh không biết tại sao mà Thời Vũ lại đột nhiên bám cô như thế, cũng có thể là do hồi cô tham gia huấn luyện đặc biệt, hai người phải xa nhau cả tuần lễ, cơ mà lúc trước, cái hồi bản thân cô phải ở nhà dưỡng thương, không phải hai người cũng sống xa nhau sao? Lúc đó Thời Vũ cũng chẳng có phản ứng gì mấy.
Diệp Thanh Linh không hiểu.
Nói đi nói lại thì nếu Thời Vũ đã bám cô như vậy thì cô sẽ ngoan ngoãn phối hợp, mỗi ngày sẽ cố gắng hết sức để đưa Thời Vũ đi làm rồi chờ chị ấy tan làm.
Dù sao Thời Vũ cũng là người chị mà cô thích nhất, cũng là người chị duy nhất của cô.
…….
Đã hơn chín giờ, khu vực làm việc cũng không còn lại bao nhiêu người, xung quanh chỉ còn vài ngọt đèn le lói.
Diệp Thanh Linh ghé đầu lên bàn, chán chường nhìn góc nghiêng của Thời Vũ mà ngẩn người.
Thời Vũ vẫn đang nhìn máy tính rất chăm chú, dù trên mặt đã hiện lên sự mệt mỏi rõ rệt, nhưng ngón tay vẫn không ngừng lướt trên bàn phím, thản nhiên như thể không phát hiện ra bản thân mình mệt.
Diệp Thanh Linh nhớ đến những đêm gần đây, nhớ đến cảnh tượng Thời Vũ chui rúc vào trong lòng mình, trái tim bỗng nhiên lại thấy nhói đau.
Có phải vẫn luôn là như thế không?
Tuy Thời Vũ có vỏ bọc lạnh nhạt mạnh mẽ ở bên ngoài, nhưng thật ra bên trong lại cất giấu một trái tim mong manh, yếu đuối mà chỉ có Diệp Thanh Linh mới nhìn thấy được.
“Chị Thời ơi…” Rốt cuộc thì ngón tay của Thời Vũ cũng dừng lại trong chốc lát, Diệp Thanh Linh không nhịn nổi nữa, lo lắng mà nắm lấy những ngón tay của cô ấy, “Chị làm việc cả ngày trời rồi, không mệt sao?”
Cảm nhận được sự ấm áp bao trùm nơi đầu ngón tay, Thời Vũ chợt ngẩn người một lát, giọng nói rất nhạt nhẽo: “Có hơi mệt chút.”
“Vậy chị muốn nghỉ ngơi chút không?” Âm thanh trong trẻo của Diệp Thanh Linh cất lên.
“Không cần.” Thời Vũ lại lạnh nhạt lắc đầu, cô nhìn về chiếc ly sứ bên cạnh bàn, “Hưm.”
Diệp Thanh Linh lập tức giúp Thời Vũ bưng chiếc ly lại gần, bên trong ly là cà phê đắng, không biết Trương Y đã chuẩn bị từ lúc nào, nhưng bây giờ nó cũng đã lạnh ngắt.
Diệp Thanh Linh bưng chiếc ly đến bên cạnh khóe môi của Thời Vũ, Thời Vũ vừa cúi đầu thì chỉ nhấp được một ngụm không khí.
Không biết Diệp Thanh Linh đã giấu chiếc ly đi từ hồi nào.
Thời Vũ liếc liếc mắt nhìn Diệp Thanh Linh tỏ vẻ trách cứ, nhưng cô cũng không biết, ánh mắt của cô bây giờ lại giống như đang giận lẫy thì đúng hơn.
“Chị Thời, trễ thế này rồi mà chị còn uống cà phê nữa?” Diệp Thanh Linh cười hì hì giấu ly cà phê đi, cô cũng lơ đẹp ánh mắt giận lẫy của Thời Vũ, nghiêm túc nói, “Cái này không tốt cho sức khỏe.
Chị Thời, để em đi pha cho chị ly sữa bò nhé.”
“Chị không…”
Không uống sữa bò đâu, mấy chữ này còn chưa kịp thốt ra thì Diệp Thanh Linh đã bưng ly cà phê đi ra ngoài rồi.
Đến lúc trở về, trên tay Diệp Thanh Linh là một ly sữa bò ấm nóng, cô cúi đầu nhấp nhấp một chút để thử độ nhiệt độ, sau đó mới ân cần đưa cho Thời Vũ: “Chị Thời.”
Thời Vũ ngửi được hương vị ngọt ngào của sữa, vừa định mở miệng từ chối thì mấy ngón tay không nghe lời mà nhận lấy chiếc ly, cô bưng ly sữa đến trước mặt mình rồi cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Không biết là vô tình hay cố ý, môi của Thời Vũ lại vừa khéo chạm vào vị trí mà lúc nãy Diệp Thanh Linh đã uống qua.
Độ ấm của sữa rất vừa vặn, sự ngọt ngào của sữa bò lan ra toàn bộ khoang miệng, Thời Vũ lại uống thêm một hớp lớn, cả dạ dày của cô cũng trở nên ấm áp.
Cho đến tận bây giờ, cô mới cảm giác được, mỗi một tế bào trong cơ thể mình đã thực sự mệt lả, muốn thật nhanh thật nhanh mà nhào vào trong vòng tay ấm áp của ai đó để ngủ một giấc thật sâu.
Rõ ràng đây là cảm giác mệt mỏi, nhưng nó lại mang đến cảm giác “tồn tại” cho Thời Vũ, trong lòng cũng thấy vô cùng mềm mại.
Cuối cùng, Thời Vũ liếc mắt nhìn đống hồ sơ mới sửa soạn được phân nửa, cô đóng laptop lại, cô sẽ phá lệ mặc kệ những công việc chưa làm xong để tan làm trước: “Về nhà thôi.”
“Dạ!” Diệp Thanh Linh hoan hô cười một tiếng, ôm chặt lấy cánh tay của Thời Vũ, động tác rất thành thạo.
…….
“Diệp Thanh Linh, ngày mai em vẫn đến trường để nghe giảng sao?” Trên đường đến bãi đỗ xe, Thời Vũ thuận miệng hỏi.
“Không ạ, ngày mai là thứ bảy nên em không đi học.” Diệp Thanh Linh lắc lắc đầu, “Diệp Thiên Mi rủ em đi hội quán võ đạo chơi, bảo em đến tìm linh cảm sáng tác, em đồng ý rồi.
Ừm…!chị Thời, cậu ta còn nói hồi trước em thích bắn cung dữ lắm, cái chuyện bắn cung, là thật ạ?”
Thời Vũ bước đi, ánh mắt bỗng nhiên lại hơi lập lòe một chút.
Diệp Thanh Linh…!thích bắn cung?
Ở trong mắt của Thời Vũ, từ trước đến giờ, Diệp Thanh Linh đều rất nghe lời, thậm chí còn có một chút yếu đuối, thế mà lại có sở thích thế này? Lại thêm một lần nữa Thời Vũ nhận ra được bản thân mình đã từng không hiểu về Diệp Thanh Linh như thế nào.
Thời Vũ mím môi, nhỏ giọng: “Chị không biết.”
Cô lại bổ sung thêm rất nhanh: “Em không nói với chị…!Diệp Thanh Linh, em biết mà, công việc của chị rất bận rộn.
Nếu em không nói thì chị cũng không có thời gian để đi tìm hiểu nữa.”
Thời Vũ chột dạ, rũ mắt xuống, hình ảnh này trong mắt của Diệp Thanh Linh lại thành cô ấy đang khổ tâm.
“Hừm…?” Diệp Thanh Linh cũng giật mình, lúc trước, mình không chỉ không kể cho Thời Vũ nghe chuyện mình hay đi diễn bên ngoài, mà ngay cả sở thích bé xíu như bắn cung mà cô cũng chưa hề kể ra…!Bản thân mình lúc trước, rốt cuộc là phá phách tới cỡ nào vậy trời?
“Chị Thời ơi…” Diệp Thanh Linh lập tức dịu dàng ôm lấy bả vai của Thời Vũ, nhẹ nhàng hỏi, “Vậy ngày mai, chị có muốn cùng em đến chỗ hội quán võ đạo chơi chút không? Có em, Diệp Thiên Mi, có cả chị Tiểu Dật nữa.”
“Diệp Thiên Mi?” Thời Vũ nhướng mày, “Cái chỗ hội quán võ đạo có phải là do bạn của Diệp Thiên Mi mở không?”
“Dạ!” Diệp Thanh Linh gật đầu, cô rất nhạy bén, cô nhận ra được chuyện Thời Vũ không ưa Diệp Thiên Mi cho lắm, lại yếu ớt hỏi thêm một câu, “Sao vậy? Chị Thời?”
“Diệp Thanh Linh, em có biết, hồi trước em và cái đám cậu ấm cô chiêu của Diệp Thiên Mi gọi chị thế nào không?” Thời Vũ khẽ cười, hỏi, trong câu hỏi lại mang theo một chút nguy hiểm.
“Em…!Em không nhớ ạ.” Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn chớp mắt.
Hai người đi đến trước ô tô, một trái một phải cùng ngồi vào ghế lái và ghế phụ, Diệp Thanh Linh đang định thắt dây an toàn, Thời Vũ bỗng nhiên nghiêng qua, cúi người xuống, cô ấy dùng một tư thế trông rất áp bách để nhìn cô, trong mắt vẫn có ý cười.
Trong không gian chật hẹp của xe, hai người thật sự rất gần nhau, như thể chỉ cần Diệp Thanh Linh nhấc tay một cái là có thể chạm ngay đến cơ thể của Thời Vũ, mùi cam quýt lành lạnh cũng quẩn quanh toàn bộ hô hấp.
Cô không dám nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn mà tròn xoe mắt, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Chị Thời.”
Thời Vũ ngả ngớn nâng cằm của cô lên.
Diệp Thanh Linh hồi hộp, nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống.
Ngón tay đang đặt dưới cằm của Diệp Thanh Linh không hề dùng sức, đầu ngón tay lại nhẹ nhàng gãi gãi khiến cho cô thấy có chút tê ngứa.
Diệp Thanh Linh không biết vì sao, nhưng khi cô nhìn Thời Vũ ở khoảng cách gần như vậy thì cổ họng mình lại thấy ngứa, vành tai bắt đầu đỏ lên, cảm giác lạ lẫm trên người của ngày càng tăng, nhịp thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Giống như một hạt giống được chôn dưới đáy lòng của cô đang ngo ngoe rục rịch, nó rất muốn chui từ dưới đất lên.
Nhịp thở của cô và Thời Vũ đan vào nhau, tim đập như gõ trống.
Ngón tay đang rũ ở bên người của Diệp Thanh Linh từ từ siết chặt góc áo.
Nhưng trước khi hạt giống kịp nẩy mầm thì Thời Vũ lại cười ngả ngớn, nói tiếp: “Bọn họ…!gọi chị là bà cô già.”
Diệp Thanh Linh: “!!!”
Nói xong, Thời Vũ nhanh chóng giúp Diệp Thanh Linh thắt dây an toàn rồi lui về ghế lái, lặng lẽ tự thắt dây của mình, khởi động xe, nhấn ga, vô cùng lưu loát.
Diệp Thanh Linh còn đang ngồi ngơ ngác trên ghế phụ, cô nhìn bóng đêm ở xung quanh đang chạy ngược về sau, đỡ trán dở khóc dở cười.
Bà, cô, già?
Thời Vũ?
Không phải chứ, tuy Thời Vũ lớn hơn đám bạn của mình một chút, nhưng mà tính kiểu gì cũng đâu có già đâu! Vả lại, rõ ràng, rõ ràng là Thời Vũ xinh đẹp như thế cơ mà.
Cuối cùng là lúc trước, trong đầu mình nghĩ cái gì vậy trời!
…!Bảo sao Thời Vũ vừa nghe tới ba chữ Diệp Thiên Mi thì vẻ mặt đã trở nên ghét bỏ tới như vậy.
Diệp Thanh Linh không nhịn nổi, cô muốn cười.
Thời Vũ không mở nhạc nên trên xe rất yên tĩnh, tiếng nén cười của Diệp Thanh Linh nghe có vẻ vô cùng rõ ràng.
Thời Vũ đang lái xe, cô cố lắm mới không quay qua liếc cô ấy một cái, lạnh lùng hỏi: “Em còn cười nữa?”
“Dạ…!” Diệp Thanh Linh gật đầu thản nhiên, tuy không đành lòng nhưng vẫn cười rất sung sướng, “Tại vì chị Thời có già chút nào đâu, em cảm thấy, mấy người đó dám nói chị già, đúng là nói tầm bậy đến độ em phải bật cười.”
Thời Vũ hừ một tiếng, không rõ cảm xúc.
Dưới sắc màu trầm ấm của đèn xe, Diệp Thanh Linh lại nhìn thấy khóe môi của Thời Vũ hơi cong lên.
“Nên là…!chị Thời,” Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng cười nói, “Ngày mai chị đi chung với em nhé? Để em báo với đám Diệp Thiên Mi.”
Không nghe được lời phản đối, Diệp Thanh Linh cười, cúi đầu gõ chữ.
…….
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Linh và Thời Vũ chuẩn bị xong xuôi thì nhờ tài xế chở đến hội quán võ đạo.
Hôm nay Diệp Thiên Mi làm chủ xị, cậu ta đã chờ sẵn ở trước cửa, vừa thấy Diệp Thanh Linh từ đằng xa đang bước xuống xe, cậu ta phấn khích tới nỗi nhảy cẫng lên phất phất tay, cái đầu nhuộm đỏ chót cũng nhảy lên nhảy xuống.
Nhưng rất nhanh, khi cậu thấy được bóng dáng của Thời Vũ sau lưng của Diệp Thanh Linh, động tác phất tay của cậu còn chưa kịp thu lại thì đã đứng chết trân tại chỗ.
Diệp Thiên Mi run bần bật: “——?”
Chờ hai người Diệp Thanh Linh và Thời Vũ đến gần, Diệp Thiên Mi cũng chưa dám mở miệng chào hỏi Diệp Thanh Linh, cậu chỉ yếu đuối “vấn an” Thời Vũ: “Chào buổi sáng, chị Thời.”
“Chào.” Thời Vũ lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, làm hắn sợ tới nỗi trốn chui trốn nhủi ra sau lưng của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh không hiểu, nghiêng nghiêng đầu, một cái vả giáng lên đầu Diệp Thiên Mi, làm mặt quỷ để trêu cậu ta: Vụ gì đây?
Diệp Thiên Mi hoảng loạn chớp mắt: Chị Linh ơi em sợ…
Diệp Thanh Linh nhíu mày: Sợ cái quần!
Thời Vũ cũng quay đầu lại: “Hai đứa làm gì đó?”
“Không có gì ạ.” Diệp Thanh Linh cười hề hề, ôm lấy cánh tay của Thời Vũ, Diệp Thiên Mi bị dọa tới nỗi run cầm cập.
Cũng may là Thời Vũ bước vào WC rất nhanh, chỉ để hai người ở đây để chờ Hoàng Tiểu Dật.
Diệp Thiên Mi thở phào một cái thật mạnh: “Chị Linh, sao chị Thời lại đến đây? Làm em sợ muốn chết.”
“Không phải hôm qua tôi nhắn cậu rồi à?” Diệp Thanh Linh trừng cậu ta một cái.
Diệp Thiên Mi khóc ngất: “Tối hôm qua em say quá, có thấy cái gì đâu chị…! Nếu mà em thấy thì làm gì hôm nay em dám tới? Chị Thời nhà chị hung dữ như vậy thì chỉ có chị mới dám đi chung với chị ấy thôi.”
“Hung dữ? Chị Thời có bao giờ hung dữ với tôi đâu, ai kêu cậu cứ nói xấu sau lưng chị ấy hoài làm chi? Nếu chị ấy không hung dữ với cậu thì hung dữ với ai?” Diệp Thanh Linh thở một hơi.
Diệp Thiên Mi: “Nói xấu chị ấy? Em làm gì dám!”
“Dám nói chưa kêu chị ấy là bà cô già hả?” Tay của Diệp Thanh Linh lại ngứa ngáy, đầu cậu ta lại bị vả thêm một cái nữa.
“Nói thì cũng có nói thật…!Nhưng mà không phải là nói đùa thôi sao?” Diệp Thiên Mi lầm bầm tỏ vẻ oan ức lắm, “Còn nữa, hồi em còn nhỏ, chị Thời chả bao giờ chịu nói chuyện với em câu nào, nhưng mà lúc em lên cấp ba, bắt đầu từ lúc chị về nhà họ Thời á, cứ hễ chị ấy thấy mặt em lần nào là chị ấy lại hành em ra bả lần đó, thiệt sự là em có làm gì đâu, oan uổng quá…!Tích lũy lâu ngày rồi, em không sợ chị ấy mới là lạ đó?”
Diệp Thanh Linh không có ký ức của trước kia, cô chỉ thuận miệng nói theo Diệp Thiên Mi, trêu chọc một câu: “Có phải lúc tôi mới về nhà, cậu từng bắt nạt tôi đúng không?”
“Ủa, chị Linh…” Diệp Thiên Mi sửng sốt, lúng túng nói, “Chuyện xảy ra biết bao lâu rồi mà chị? Huống chi em còn bị chị đánh lại rồi còn gì, sao mà chị còn nhớ tới nữa.”
“Cậu thật sự từng bắt nạt tôi á?” Diệp Thanh Linh không hề khách khí, tung một cước vào đầu gối của Diệp Thiên Mi, “Chả trách mà chị Thời lại nhắm vào cậu.”
Cũng phải, mình bảo rồi mà, tuy là chị Thời thoạt nhìn có vẻ hung dữ, nhưng bản chất chị ấy lại là một người vô cùng dịu dàng, làm sao mà có chuyện chị ấy tự nhiên lại nhằm vào người khác?
Mọi sai lầm đều tại Diệp Thiên Mi cả.
Diệp Thiên Mi khóc không ra nước mắt: “…”
…….
Rất nhanh Hoàng Tiểu Dật đã đến, tối hôm qua cô thấy tin nhắn của Diệp Thanh Linh gửi, vì thế khi cô thấy Thời Vũ, cô không hề bất ngờ, cô chỉ hơi cảm thấy sượng chút xíu, gọi một tiếng “Giám đốc Thời”, Thời Vũ lạnh nhạt gật đầu, chỉ ghé mắt nhìn cô một cái.
Rõ ràng Diệp Thiên Mi là chủ xị nhưng cậu ra lại run lẩy bẩy không dám nói tiếng nào, không khí giữa bốn người tự nhiên lại có chút xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là Diệp thanh Linh dẫn đầu, dắt mọi người dạo một vòng hội quán.
Hội quán võ đạo này được thiết kế theo phong cách Trung Hoa, cảm giác Quốc phong rất mạnh, lâu lâu cũng có thể thấy một số khách hàng mặc Hán phục đến để chụp ảnh.
Khi bước đến bên trong còn có thể nghe tiếng trống tập võ rất hùng hồn phát ra từ trường võ bên cạnh.
Đối diện trường bắn cung còn cả mấy cọc gỗ mai hoa(**) nữa, cao tầm hai mét hơn, chúng được dựng trên chiếc hồ có mực nước tầm mười centimet, tuy là không sâu, nhưng vào mùa thu mà ngã xuống đó thì chắc cũng xảy ra chuyện.
Diệp Thiên Mi rảo bước nhảy lên cọc gỗ mai hoa để đến phía đối diện, cậu quay đầu lại, nhìn ba người vẫy vẫy tay.
Theo phản xạ, Hoàng Tiểu Dật nhảy bật qua mấy cọc gỗ mai hoa, vừa nhảy được một nửa thì cô lại sực nhớ tới một chuyện, cô xoay người nhìn thoáng ra phía sau, quả nhiên là thấy Diệp Thanh Linh và Thời Vũ còn đứng im tại chỗ.
Thời Vũ mang giày cao gót, Diệp Thanh Linh đang ân cần đỡ cô ấy bước đi bước đầu tiên.
Ánh mắt của Hoàng Tiểu Dật trở nên ảm đạm trong nháy mắt: “…”
Cơ mà nhảy thì cũng đã nhảy rồi, cũng không thể nào tự nhiên lại bảo mình sợ quá được, Hoàng Tiểu Dật phóng nốt vài cọc gỗ mai hoa cuối cùng, đứng cùng phía với Diệp Thiên Mi.
“Tiểu Dật, Diệp Thiên Mi, hai người vào chỗ bắn cung chơi trước đi, tí nữa em nhảy qua tới!” Diệp Thanh Linh cười nói.
Diệp Thiên Mi còn ước gì được cách Thời Vũ càng xa càng tốt, cậu nghe xong thì quay đầu đi ngay, Hoàng Tiểu Dật lại hơi do dự, trong lúc vô tình, cô và Thời Vũ lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau, cuối cùng cô vẫn phải bước vào trong trước.
Trên chiếc cọc gỗ mai hoa, chỉ còn lại hai người Diệp Thanh Linh và Thời Vũ.
Bình thường Thời Vũ cũng không hay vận động cho lắm, nói chi là bây giờ còn đang mang giày cao gót, lỡ không cẩn thận một cái thôi cô sẽ té ngay xuống dưới.
Ngược lại, Diệp Thanh Linh bước trên cọc gỗ lại giống như đang bước đi trên đất vậy, cô ôm thật chặt cánh tay Thời Vũ từ phía sau, dịu dàng hướng dẫn: “Chị Thời, chị dựa người vào em đi, chị bước chân trái về phía trước một bước là được…!Đúng rồi! Đúng là như vậy! Giờ chị bước chân phải nè!”
Thời Vũ dựa theo sự hướng dẫn của Diệp Thanh Linh, bước tới hai bước, cô đứng ở giữa hồ, vừa cúi đầu đã thấy bốn bề xung quanh toàn là mặt nước đang gợn sóng, đã thế ánh đèn trên đầu còn chiếu xuống, nhìn qua có chút chóng mặt.
Thời Vũ tự nhiên lại cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, cuối cùng không dám bước thêm bước nào nữa.
“Chị Thời?” Diệp Thanh Linh không rõ tình huống, nhẹ giọng gọi.
Bản thân Thời Vũ còn đang tựa người vào lòng ngực của Diệp Thanh Linh, động tác vô cùng ỷ lại, cô phải dựa hết vào sức nâng của Diệp Thanh Linh mới đứng vững được trên cọc gỗ mai hoa.
Trong lòng Thời Vũ không nén được mà cảm thấy thẹn thùng, đã thế cô còn nghe thấy chất giọng mơ hồ của Diệp Thanh Linh, bỗng nhiên lòng cô lại đổi thành vừa xấu hổ vừa tức giận.
Thời Vũ hít sâu một hơi, cố gắng khắc phục cảm giác choáng váng trước mắt, dùng sức bước ra một bước thật nhanh.
Ai mà ngờ tới giày cao gót lại chị trật sang một bên, Thời Vũ đứng không vững, cô vuột khỏi lòng ngực của Diệp Thanh Linh rồi nghiêng sang một bên.
“A…” Thời Vũ phản xạ thở nhẹ một hơi, cô nhắm chặt mắt, nhịp tim bắt đầu tăng lên, nhưng vẻ mặt thoạt nhìn lại càng trở nên bình tĩnh, không có chút hoảng hốt.
Cơ thể lập tức ngã sang hướng bên cạnh, nhưng lại không hề chật vật rơi vào trong hồ, ngược lại còn rơi vào một cái ôm vừa mềm mại, vừa ấm áp lại vừa tràn đầy sức sống.
Diệp Thanh Linh tiếp được Thời Vũ rất vững vàng, bỗng nhiên lại dùng sức bế ngang cô ấy lên.
“Diệp Thanh Linh, em làm gì thế——! A…” Thời Vũ giật mình, định đánh mấy cái vào bả vai của Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh lại nhảy về phía trước một cái, động tác đánh của cô lại biến thành đánh vào không khí, theo bản năng, cả người cô lại rúc vào lòng ngực của Diệp Thanh Linh, đôi tay cũng phản xạ ôm chặt cổ cô ấy.
Diệp Thanh Linh nhảy qua mấy cọc gỗ mai hoa thoăn thoắt, hai chân tiếp đất rất vững vàng.
Thời Vũ thở phào một hơi nhưng vẫn cứ ôm khư khư Diệp Thanh Linh, gương mặt trở nên đỏ bừng, sau khi Thời Vũ hoàn hồn, sự xấu hổ lẫn tức giận lại ập đến, thiếu điều muốn há miệng cắn cổ Diệp Thanh Linh một cái.
Lúc này, Diệp Thanh Linh lại nhẹ nhàng thả Thời Vũ xuống đất, để sát vào tai cô ấy rồi cười khanh khách: “Chị Thời, mấy lúc bình thường chị không tập thể dục hả? Như vậy là không có được đâu nha.”
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai.
Cách Diệp Thanh Linh nói chuyện, trong giọng nói mang theo một chút cảm giác xấu xa không nói nên lời.
Vốn dĩ Thời Vũ định đánh vai của Diệp Thanh Linh mấy cái, nhưng cô lại không còn miếng sức lực nào, nhịp tim lúc này còn nhanh hơn cái lúc mà cô tưởng cô sắp té xuống nước không biết bao nhiêu lần.
Đây là một cái cảm giác mà trước nay Thời Vũ chưa từng có, cảm giác giống như cả trái tim của mình đều đang treo trên người của Diệp Thanh Linh, nó theo giọng nói của Diệp Thanh Linh mà bắt đầu thình thịch thình thịch.
Tai cũng bắt đầu ù đi, ngoại trừ giọng của Diệp Thanh Linh ra thì tất cả những âm thanh khác lập tức không thể nghe được nữa.
Tay cô trượt xuống, cuối cùng lại đổi thành mềm mại mà nắm lấy cổ tay áo của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh lại xoay cổ tay để nắm tay Thời Vũ, dẫn cô ấy đi về phía của trường bắn cung.
Cách đó không xa, trùng hợp là Diệp Thiên Mi được chứng kiến cảnh tượng này, cậu bỗng nhiên lại thấy hết hồn, gãi gãi đầu—— Đậu má, bắt đầu từ lúc nào mà nhìn chị Thời đi bên cạnh chị Linh lại giống hệt một cô vợ nhỏ như thế? Đây chắc là ảo giác của cậu thôi nhỉ? Nhất định là ảo giác nhỉ?
Diệp Thiên Mi lắc lắc đầu, lại nhìn về phía đó, Diệp Thanh Linh và Thời Vũ đã buông nhau ra, Diệp Thanh Linh đang cười cười, phất tay chào cậu và Hoàng Tiểu Dật, rảo bước vào chỗ bắn cung, Thời Vũ thì ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, cúi đầu nhìn điện thoại.
…….
Bây giờ mới chín giờ sáng, ở chỗ bắn cung cũng không có bao nhiêu người, Thời Vũ ngồi bên ngoài, vừa khéo lại nghe được tiếng Diệp Thanh Linh và hai người kia đang đùa giỡn.
Đến tận bây giờ, nhịp tim của cô vẫn còn rất nhanh, nhưng cả trái tim lại cảm thấy rất mềm mại, cứ mỗi khi nghe được giọng nói của Diệp Thanh Linh thì nó lại càng mềm hơn, mỗi một tế bào trong cơ thể cô cũng đang nhảy múa, nhịn không nổi mà muốn nhìn về hướng đang phát ra âm thanh.
Lúc này, Thời Vũ cũng chưa biết đây là cảm giác rung động đầu tiên của mình.
Thời Vũ chỉ biết áp dụng cách mà cô hay dùng để xử lý những cảm xúc khác, cô xoa mày khó chịu, cố dùng lý trí để làm giảm đi cảm giác rung động của trái tim.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhìn về phía của Diệp Thanh Linh.
Người thiếu nữ buộc gọn tóc, xương hàm lộ ra bên ngoài, cô ấy đang kéo căng dây cung nhìn vô cùng anh khí, ngón tay vừa buông ra, mũi tên rời khỏi dây cung, cây cung dài cũng dọc theo tay cô ấy xoay xuống nửa vòng.
Toàn bộ động tác đều rất lưu loát, rất ngầu, xinh đẹp muốn chết.
Ngay sau đó đã có tiếng hoan hô của hai người khác vang lên: “Mười điểm!”
“Hồng tâm luôn! Mới có lượt đầu tiên! Thanh Linh em lợi hại thật đó!”
Diệp Thanh Linh thản nhiên giơ tay thật cao, tiện tay cùng Diệp Thiên Mi high-five rồi lại ôm Hoàng Tiểu Dật hoan hô một cái.
Diệp Thanh Linh dưới sự vây quanh của hai người bạn, hất cằm lên nhìn rất trẻ trâu, cho dù chỉ nhìn từ một phía thôi cũng thấy được miệng cười ấy vô cùng xán lạn và rực rỡ, là sự kiêu ngạo mà Thời Vũ chưa từng được thấy.
Sự rung động trong lòng Thời Vũ cũng biến mất sạch vào khoảnh khắc đó, thay thế vào là cảm giác chua xót không thể kìm chế, thậm chí còn có chút ghen ghét.
Thì ra là không chỉ trên sân khấu, mà ngay cả trong sinh hoạt hằng ngày thì Diệp Thanh Linh cũng có một khía cạnh phóng khoáng tới vậy.
Bỗng nhiên Thời Vũ lại nhận ra được…
Rốt cuộc là suốt sáu năm nay cô đã bỏ lỡ những gì rồi? Rốt cuộc là cô đã bỏ lỡ một Diệp Thanh Linh ra sao?
Tại sao Diệp Thiên Mi và Hoàng Tiểu Dật lại không hề ngạc nhiên? Vì sao lúc bọn họ chúc mừng Diệp Thanh Linh lại thể hiện ra được tự nhiên đến thế? Có phải chỉ có mình cô là chưa từng nhìn thấy khía cạnh này của Diệp Thanh Linh không?
Rõ ràng Diệp Thanh Linh là của cô cơ mà, nhưng mà tại sao..
tại sao cái gì cô cũng không biết——?
Cho dù…!cho dù cô có giam cầm Diệp Thanh Linh bên cạnh mình, cho dù cô có bẻ đi đôi cánh muốn bay lượn trong showbiz của Diệp Thanh Linh, cho dù là như thế, một Diệp Thanh Linh bình dị như vậy vẫn khiến cho cô cảm thấy lạ lẫm đến đáng sợ.
Diệp Thanh Linh…!Thật sự còn thuộc về cô sao?
Ngay cả chính Thời Vũ cũng không chú ý tới bàn tay đang cầm điện thoại của mình không còn một chút lực, điện thoại rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thánh thót.
Bàn tay đang rũ bên người cũng bấu chặt vào da thịt để lại những vết bầm tím.
– ——.