CẦU MÀ KHÔNG ĐƯỢC - Chương 42: 42 Sơn Khuyển 41
Thức trắng.
Vòng đầu tiên và vòng thứ hai của《Giọng Hát Nội Lực》có thể lệ thi đấu hoàn toàn khác biệt.
Các thí sinh sẽ phải đến sống trong một khu ký túc xá tách biệt với bên ngoài trong vòng một tuần, trong lúc này cũng có thể sẽ cần phối hợp với tổ chương trình để livestream giao lưu cùng các khán giả, còn về vấn đề bài hát để thi thì sẽ do tổ chương trình chọn lựa và chuẩn bị.
Địa điểm ghi hình của vòng loại mười sáu lấy tám cũng không phải ở đài truyền hình nữa, mà được đổi thành sân vận động có sức chứa hơn chục nghìn người bên ngoài ngoại ô.
Đến lúc thi đấu thì phần thi sẽ được phát sóng trực tiếp, sau khi thi xong, tổ chương trình sẽ biên tập lại thành một bản công chiếu hoàn chỉnh.
Sáng sớm, Thời Vũ tiễn Diệp Thanh Linh lên xe công ty, Diệp Thanh Linh còn hạ cửa sổ xuống nhìn, ô tô đã chạy xa một đoạn rồi mà cô vẫn còn đang cười hì hì vẫy vẫy tay với Thời Vũ.
Thời Vũ không thèm để ý cô ấy, cô đứng yên tại chỗ, chờ đến khi chiếc xe đã mất bóng ở cuối con đường cô mới xoay người về nhà.
Trước khi lên đường đến công ty, như thường lệ, Thời Vũ đến chiếc quầy được đặt trong phòng trưng bày, lấy chai nước hoa mình hay dùng ra, vừa định phun một ít lên cổ tay thì bỗng nhiên cô lại cảm thấy chai nước hoa trong tay mình không giống mọi khi cho lắm.
Thời Vũ cúi đầu nhìn mới phát hiện ra vị trí mình hay để nước hoa thường dùng không biết đã được Diệp Thanh Linh đổi bằng ba chai nước hoa mới từ lúc nào, đang được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Mà chai nước hoa cô hay dùng lại bị Diệp Thanh Linh giấu kỹ vào một góc.
Nhém chút nữa cô đã dùng sai rồi.
“Chậc.” Thời Vũ mỉm cười.
…….!
Tối hôm qua.
Hai người vừa từ công ty về đến nhà thì Diệp Thanh Linh liền ôm tay cô rất thân mật rồi đưa túi quà trong tay cho cô: “Chị Thời, em mua quà cho chị nè, chị đoán xem nó là cái gì?”
Thời Vũ suy tư rồi sực nhớ ra: “Nước hoa?”
“Đoán đúng rồi.” Diệp Thanh Linh cười.
Thời Vũ nhận quà nhưng vẫn khẳng định chắc chắn: “Chị nói rồi, chị không đổi nước hoa đâu.”
Cô đã quá quen với mùi hương đó rồi.
Mùi trầm hương u ám không sức sống, vừa khéo lại hợp với cô.
Diệp Thanh Linh chớp mắt tỏ vẻ tủi thân, nhưng Thời Vũ đã nói không chịu rồi thì cô cũng hết cách.
…….!
Ai mà ngờ tới, ngủ một giấc xong thì Diệp Thanh Linh vẫn trưng ba chai nước hoa ở vị trí dễ thấy nhất.
Thời Vũ nhìn ba chai nước hoa, đắn do một hồi rồi lại lấy chai có mùi trầm hương mà mình hay dùng ra.
Chai này có màu nâu đen, tuy thiết kế của vỏ chai này rất tinh xảo, nhưng nếu so với mà trắng trong và màu cam nhạt của ba chai mà Diệp Thanh Linh mua, thì nó vẫn trông có chút cũ kỹ và u ám.
Thời Vũ thở dài một hơi, cuối cùng cô lại buông chai trầm hương mình hay dùng ra, lần lượt ngửi thử những mùi nước hoa mà Diệp Thanh Linh tặng, cuối cùng cô chọn chai có mùi lạnh nhất.
Cho dù như thế, trên suốt đoạn đường đến công ty, Thời Vũ vẫn cảm nhận được rất rõ ràng sự ngọt lành tươi mát đang tỏa ra từ trên người mình, cô thấy không quen cho lắm.
Đến giữa trưa, Trương Y đến đưa cơm cho Thời Vũ, cô ấy đánh bạo, đứng trong văn phòng lâu hơn một lát, nhìn Thời Vũ cười: “Sếp Thời, sếp đổi nước hoa rồi à?”
“Ừm.” Thời Vũ gật đầu lạnh nhạt.
“Là Tiểu Diệp tặng sếp hửm?” Ngay lập tức, Trương Y đã đoán ra, cô nhẹ nhàng cười nói, “Rất hợp với sếp.”
Sáng hôm nay, lúc Thời Vũ chuẩn bị ra ngoài thì bà ngoại cũng hỏi cô rằng có phải Diệp Thanh Linh mới tặng nước hoa cho cô không?
Trương Y là người thứ hai hỏi như thế.
Chuyện Diệp Thanh Linh tặng nước hoa cho cô…!lộ như vậy sao?
Thời Vũ rũ mắt, tuy là cô không rõ tại sao, nhưng mà bỗng nhiên cô lại cảm thấy…!
Thật ra cũng không phải thấy không quen cho lắm.
…….!
Vừa nghĩ đến Diệp Thanh Linh, Thời Vũ lại mở Wechat ra nhìn khung chat.
Bình thường tầm này thì Diệp Thanh Linh đã nhắn cho cô mấy tin, kể về những chuyện đã xảy ra trong nhà lúc ban sáng.
Rõ ràng đó cũng chỉ là mấy chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, nhưng qua lời kể của Diệp Thanh Linh thì lại trở nên rất thú vị.
Rất ít khi Thời Vũ trả lời, nhưng cô cũng đã quen với việc xem những tin nhắn mà Diệp Thanh Linh gửi, coi như là thư giãn buổi trưa.
Nhưng mà hôm nay, khung chat của Diệp Thanh lại rỗng tuếch, một tin cũng không có.
Là vì ghi hình bận quá?
Thời Vũ không vui nên nhíu mày lại, trong lòng cô lại thấy hối hận vô cùng, hối hận vì cô đã chịu buông tay để thả chú chim này bay đi.
Thời Vũ chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng chỉ cần chờ đến ngày Diệp Thanh Linh nhìn thấu được tấm màn đen phía sau 《Giọng Hát Nội Lực》, rồi bị thương đến vỡ đầu chảy máu, tự khắc lúc ấy Diệp Thanh Linh sẽ ngoan ngoãn về nhà với cô, chui rút vào bên cạnh cô.
Giống như trước kia vậy.
Lý do mà Diệp Thanh Linh được cô nhặt về nhà…!còn không phải là do một mình cô ấy không sống ở Hải Thành nổi, bị lừa đến không xu dính túi, thương tích đầy người, chỉ có thể dựa vào cô mà sống hay sao?
“Phù…”
Thời Vũ thở phào một hơi, chờ đến khi cảm giác bực bội trong lòng vơi bớt, cô lại bắt đầu làm việc thật chăm chú.
Thời Vũ không kiểm tra tin nhắn của Diệp Thanh Linh nữa, mãi cho đến giờ tan làm đã gần mười một giờ đêm, tầm này thì cho dù Diệp Thanh Linh có bận đến đâu thì cũng phải trích ra được một chút thời gian để nhắn tin cho cô rồi nhỉ?
Thời Vũ bấm vào xem, tin nhắn cuối cùng vẫn là vào ngày hôm qua.
Buông điện thoại, rửa mặt và sửa soạn xong xuôi, mười một giờ rưỡi, Thời Vũ mở điện thoại ra kiểm tra lần cuối, Diệp Thanh Linh vẫn chưa thèm nhắn cho cô một tin nào.
Rốt cuộc Thời Vũ cũng hết nhịn nổi, cô bấm gọi.
Bên kia đã bắt đầu đổ chuông, nhưng tút một hồi lại bị tắt mất.
Sắc mặt của Thời Vũ chợt tối sầm.
Cô nhanh chóng bấm gọi lại lần nữa, nhưng lần này bên đầu dây kia lại vang lên giọng thông báo khóa máy.
Thiếu chút nữa Thời Vũ đã giận tới nổi ném điện thoại ra ngoài, sự bức bối dâng lên trong lòng nhưng cô không cách nào ngăn được.
——Được lắm, Diệp Thanh Linh, em mới ra ngoài ở một ngày thôi mà em đã quên hết chuyện trong nhà rồi phải không, ngay cả điện thoại cũng không chịu bắt máy đúng không? Được lắm, đợi em về nhà rồi thì chờ bị xử lý đi.
…….!
Một đêm trôi qua.
Đã rất lâu rồi Thời Vũ mới phải ngủ một mình, hình như cô…!đã dần dần quen với vòng tay ấm áp của Diệp Thanh Linh mỗi đêm.
Bây giờ Diệp Thanh Linh không có ở nhà, đột nhiên Thời Vũ mới nhận ra rằng…!không có cô ấy, bản thân cô cảm thấy trống vắng đến nhường nào.
Thời Vũ lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không tài nào ngủ được.
Lâu lâu ngủ được một chút thì bỗng nhiên lại gặp ác mộng nên bừng tỉnh, cô không nhớ được mình đã mơ thấy gì, nhưng lúc mơ mơ màng màng cô lại cầm lấy điện thoại, bật lên xem theo bản năng.
Diệp Thanh Linh vẫn chưa chịu trả lời tin nhắn, cũng không hề gọi điện lại.
Suốt cả đêm, tâm trạng của Thời Vũ càng lúc lại càng bứt rứt.
Sáng hôm sau từ trên giường ngồi dậy, dưới mắt Thời Vũ còn có cả quầng đen, đầu cũng bắt đầu quay cuồng, lâu lâu còn hơi nhói lên một chút.
Ban đêm không ngủ được là một chuyện rất đau khổ, nhưng càng đau khổ hơn là khi chờ tin nhắn của một người, nhưng mọi sự chờ mong chỉ nhận lại thất vọng, đến cuối cùng, cả trái tim chỉ còn lại nỗi trống vắng.
Nó tựa như trái tim bị muôn vàn đao kiếm sắc bén đâm thủng, chỉ cần động đậy một chút thôi lại thấy đau đến thấu tâm can.
Mãi đến rất lâu về sau, Thời Vũ mới biết được, hồi còn học đại học, Diệp Thanh Linh đã từng vì chờ tin nhắn của cô mà nhiều đêm thức trắng, cũng đã từng phải chịu cảm giác tim đau như dao cắt này vô số lần.
Mà Thời Vũ lúc này…!chỉ cảm thấy trong lòng mình bứt bối muốn chết mà thôi.
…….!
Khi bước đến phòng vệ sinh để rửa mặt, trước mắt của Thời Vũ bỗng nhiên thấy choáng váng, bước chân cũng trở nên lảo đảo, nhém chút nữa đã té ngã trên sàn.
Thời Vũ đỡ vách tường để đứng một hồi lại không nhịn được mà cau mày, cuối cùng cô mới thở dài một hơi rồi xoay người về giường, hôm nay cô miễn cưỡng duyệt cho bản thân được một ngày nghỉ, ngủ bù cho đủ giấc.
Trời đã hửng sáng, tia nắng đầu ngày xuyên qua bức màn để len lỏi vào phòng, cuối cùng Thời Vũ cũng rơi vào giấc mộng.
Chất lượng giấc ngủ của Thời Vũ rất kém, từ xưa đến nay cô rất hay nằm mơ, nhất là tối hôm qua, vất vả lắm mới ngủ được lại bị cơn ác mộng ập đến khiến cô tỉnh giấc, cả đêm qua hầu như thức trắng.
Mà bây giờ, thật ngoài ý muốn, Thời Vũ lại mơ được một giấc mộng đẹp.
Trong giấc mơ, vòng thi đấu thứ hai của Diệp Thanh Linh đã kết thúc, cô ấy rất phấn khích, vui vẻ gọi điện thoại kể cho Thời Vũ nghe về chuyện cô ấy lại giành được giải quán quân, nũng nịu muốn Thời Vũ đến đón cô ấy về nhà.
Thời Vũ lái xe đến đó để đón Diệp Thanh Linh về, ánh nắng dọc theo đường về cũng rất tươi tắn.
Trở về nhà, Thời Vũ lại dắt Diệp Thanh Linh vào phòng vẽ tranh để chất vấn tại sao cô ấy lại không chịu nghe điện thoại của cô.
“Em…” Đôi mắt ngấn nước của Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng lay chuyển, cô ấy không trả lời câu hỏi của Thời Vũ mà chỉ nắm chặt lấy tay cô, dịu dàng nói, “Chị Thời ơi, chị đừng giận em mà.”
Diệp Thanh Linh ôm lấy cánh tay của Thời Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve, từ ngón tay đến cẳng tay, rồi lại dọc theo bắp tay để hướng lên trên…!một hồi lại đến chỗ bả vai.
Ngón tay nhẹ nhàng mở một bên dây áo ngủ ra, chiếc váy mỏng lập tức đã rơi xuống mặt đất.
Mới giây trước, Diệp Thanh Linh còn đang năn nỉ cô đừng giận trông rất đáng thương, mà ngay giây sau đã trở nên rất ngang ngược, cô ấy nhào tới ôm chặt lấy lưng của Thời Vũ.
“Cạch cạch” một tiếng, có thứ gì đó lại bị cởi ra.
Những trang giấy trong phòng vẽ tranh đã bị hai người làm rối tung lên, màu nước cũng đổ đầy trên người Thời Vũ.
Vẻ mặt của Diệp Thanh Linh vẫn rất ngây thơ và hồn nhiên, tựa như cô ấy không hề biết mình đang làm cái chuyện quá đáng như nào.
Nhưng cũng chính vì thế mà lại có tác dụng, khiến cho người ta cảm thấy rất mê muội, thậm chí còn muốn trầm luân.
Diệp Thanh Linh thân mật mà gọi cô là “Nhiễm Nhiễm”.
Cho đến khi mệt lả, Thời Vũ định ôm lấy Diệp Thanh Linh, đòi đi ngủ.
Nhưng rõ ràng là Diệp Thanh Linh đang ở trước mặt, nhưng dù Thời Vũ có cố thế nào cũng không ôm được.
Diệp Thanh Linh tan ra như nước ở trong lòng cô, ngay cả nhiệt độ cũng dần trở nên lạnh lẽo.
“Diệp Thanh Linh…!A Linh…”
“A Linh!”
Thời Vũ nôn nóng, cô cứ hét lên hết lần này đến lần khác, nhưng mà…!cho dù cô có gọi ra sao thì vẫn không cách nào ôm được người trong lòng.
…….!
“A Linh…!” Bỗng nhiên Thời Vũ mở mắt ra, bật ngồi dậy, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Khóe mắt của Thời Vũ đã đỏ ửng, giọt nước mắt cũng trào ra, chậm rãi chảy từ trên gương mặt xuống.
Tim đập thật nhanh.
Cơ thể dần dần mới thích ứng được, cảm giác đau nhói ở tim cũng dần vơi bớt.
Thời Vũ chớp chớp mắt, cảnh vật trong phòng cũng trở trên rõ rệt hơn, cô ý thức được lúc nãy mình đã mơ giấc mơ gì, tự nhiên không hiểu sao lại bật cười.
“Cô Thời, cô dậy chưa?” Dì Liễu đứng bên ngoài gọi.
Thời Vũ dừng một hồi, theo phản xạ, cô kiểm tra lại quần áo của mình, xác định được bản thân mình còn đang mặc đồ ngủ rất chỉnh tề mới chống tay ngồi dậy, giọng nói khàn đặc: “Con dậy rồi.”
“Dậy thì được rồi, bây giờ đã ba giờ chiều rồi, cô Thời, lâu rồi mới thấy cô ngủ lâu đến thế, tôi với Đường tỷ còn lo lắng nãy giờ.” Dì Liễu quan tâm nói, “Trên người cô có chỗ nào thấy không khỏe không?”
Thời Vũ: “Con không sao, tối hôm qua con không ngủ được, hôm nay con ngủ bù thôi.”
“Không có việc gì thì tốt rồi.” Dì Liễu thở phào, “Cô Thời, tôi có nấu cháo ở dưới, để tôi múc cho cô nhé.
Tôi bưng lên hay là cô muốn xuống dưới ăn?”
Thời Vũ đắn đo một hồi: “Con xuống dưới.”
“Được rồi.” Dì Liễu bước đi.
Thời Vũ đặt tay lên trái tim mình, chờ cho nhịp tim dần dần chậm lại cô mới đứng lên, thay một chiếc quần khác với gương mặt không chút biểu cảm, sửa soạn một hồi mới xuống lầu ăn cơm.
Bây giờ đáng lẽ là giờ nghỉ trưa của bà ngoại, nhưng lúc này mà vẫn còn đeo kính, ngồi trên sô pha để đọc báo.
Hiển nhiên là chuyện Thời Vũ ngủ đến tận giờ này đã khiến bà thực sự lo lắng.
“Ngoại.” Thời Vũ dịu dàng chào hỏi bà ngoại, cô lại giải thích thêm một lần về chuyện tối hôm qua mình không ngủ được thì lông mày của bà ngoại mới dần giãn ra.
“Nhiễm Nhiễm, nếu tối nay con còn ngủ không được, con có muốn uống chút thuốc không?” Bà ngoại ân cần hỏi.
“Không cần ạ.
Chắc do mấy hôm nay con đều ngủ cùng với A Linh, em ấy ra ngoài nên con cũng chưa quen giấc, chắc tối nay là ổn rồi ạ.” Thời Vũ nhấp một ngụm cháo, thuận miệng hỏi, “Phải rồi, ngoại, tối hôm qua A Linh có gọi điện về cho ngoại không?”
“Không con.” Bà ngoại lắc cầu, cười ha hả nói, “Không phải A Linh đã bảo là vòng thi này con bé phải ở tách biệt với bên ngoài, không được dùng điện thoại rồi sao?”
Thời Vũ ngơ ngác: “Khi nào ạ…”
Bà ngoại hơi cau mày lại, hồi tưởng nói: “Thì tầm ba ngày trước, hồi cả nhà mình đang ăn chiều, lúc đó con còn gật đầu cơ mà.
Không chỉ con mà cả dì Liễu cũng nghe đấy.”
Bà ngoại ngoại kéo dài âm cuối, dịu dàng hô một tiếng: “Tiểu Liễu, em nói xem có phải không?”
“Đúng thế.” Dì Liễu cười bước đến, “Tôi nhớ mà cô Diệp nói người ta sẽ thu điện thoại nên không liên lạc được với người nhà.”
Thời Vũ cụp mắt, im lặng một hồi, giọng nói có chút rầu rĩ: “…Con quên mất.”
Trê thực tế, cơ bản là do cô không hề để ý lúc đó Diệp Thanh Linh đang nói chuyện gì.
Trước khi Diệp Thanh Linh mất trí nhớ, Thời Vũ không hề để bụng gì về cô ấy, sau khi mất trí nhớ…!cũng không ổn hơn bao nhiêu.
Thời Vũ đã quen với việc ngó lơ Diệp Thanh Linh.
Bản thân mình mất ngủ, đau khổ cả đêm vì Diệp Thanh Linh không chịu trả lời tin nhắn, đã thế sáng sớm còn mộng xuân.
Cuối cùng mệt mỏi cả ngày trời, nguyên nhân lại là do tự mình đa tình.
Tốc độ uống cháo của Thời Vũ cũng chậm lại, trong lòng cô cảm thấy khó chịu nhưng không biết nói như thế nào, nó cứ dồn nén dưới đáy lòng mãi, tựa như đang chờ ngày bùng nổ.
Trên sô pha, bà ngoại lắc đầu cười, không nói gì thêm.
Lúc dì Liễu quét dọn cũng không nén được mà thở dài một hơn.
Nói đâu có sai, cô Thời quá vô tình, nếu cô Diệp yêu cô ấy thì chắc là khổ nhiều lắm.
Một lát sau, bỗng nhiên bà ngoại chợt nhớ ra một chuyện, cười nói: “Đúng rồi, Nhiễm Nhiễm, Tiểu Linh con bé hình như có nói là tuần này sẽ lên livestream trên mạng đấy, nhưng con bé cũng không biết cụ thể thời gian.
Bà ngoại không hiểu mấy cái này, nếu mà con nhớ Tiểu Linh quá thì lên mạng tìm thử xem.”
Livestream?
Live cái gì? Lại là hát rong chờ người ta bố thí?
Vẻ mặt Thời Vũ hiện lên sự chán ghét, nhưng mà bây giờ còn đang ngồi trước mặt bà ngoại, cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, không thể hiện ra ngoài.
Thời Vũ hít một hơi thật sâu, uống hết ngụm cháo cuối cùng.
Thôi được rồi, Diệp Thanh Linh thích ra ngoài livestream cái gì thì cứ livestream cái đó, cứ thích đưa đầu ra cho người ta đánh giá, muốn mất mặt thì cứ mất mặt đi, không có gì liên quan đến cô cả.
Vào cái ngày mà Diệp Thanh Linh đặt bút ký hợp đồng, cô đã tính đến những chuyện này rồi.
Nhưng mà muốn cô đi xem livestream ư? Không có chuyện đó đâu.
…….!
Ăn cơm xong, Thời Vũ không đến công ty mà chỉ làm việc ở nhà, tiện thể mở họp trực tuyến.
Nhưng mãi cho đến buổi tối, cô vẫn không tài nào mà làm việc nổi, sự tập trung của cô không nằm ở công việc, lâu lâu cô lại nhớ về giấc mộng hoang đường hồi sáng.
Mỗi khi nhắm mắt lại thì hình bóng của Diệp Thanh Linh lại hiện ra.
Có lẽ là do Thời Vũ ngủ không đủ giấc, vì bên tai cô cứ nghe được cái giọng nói mềm như bông của Diệp Thanh Linh, cô ấy gọi cô là “Nhiễm Nhiễm” rất thân mật.
Hồi trước, chỉ có lúc làm tình với Thời Vũ thì đôi khi Diệp Thanh Linh mới gọi nhũ danh của cô.
Sau khi mất trí nhớ rồi cũng chưa từng gọi nữa.
Không hiểu sao, Thời Vũ lại nén không được mà có chút hoài niệm.
Trước khi ngủ, Thời Vũ lại chịu hết nổi, nhắn tin cho Trương Y: [ Gửi cho tôi lịch trình huấn luyện vòng hai của《Giọng Hát Nội Lực》nhé ]
Hiệu suất làm việc của Trương Y từ trước đến nay vẫn rất cao, chỉ mới năm phút thôi mà cô ấy đã gửi một tệp đến.
Thời Vũ xem qua một lần, mấy ngày hôm nay Diệp Thanh Linh làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, buổi sáng thì đi học thanh nhạc, tập hát cùng với một nữ danh ca tên Tịch Văn, buổi tối thì cùng tập lấy hơi với thí sinh khác, thời gian tắt đèn của ký túc xá là mười giờ, cũng đủ thời gian để cho bọn họ nghỉ ngơi.
Trong một tuần huấn luyện đặc biệt này, mỗi thí sinh sẽ được sắp xếp livestream một lần, thời gian livestream của Diệp Thanh Linh sẽ là ngày thứ tư, lúc bảy giờ tối.
“A.” Thời Vũ lạnh nhạt liếc qua những dòng chữ này rồi đóng tệp lại.
Đơn giản là Thời Vũ chỉ muốn quan tâm một chút xíu về lịch trình làm việc của Diệp Thanh Linh thôi, chứ mà livestream thì cô không xem đâu.
Trương Y lại gửi thêm một video khác, đây là video hậu trường buổi tập luyện của các thí sinh do tổ chương trình《Giọng Hát Nội Lực》đăng trên Weibo chính chủ.
Thời Vũ do dự một hồi mới mở video ra xem.
Trong video, mười sáu thí sinh được chia thành bốn nhóm dựa theo thứ tự xếp hạng, mỗi nhóm được mặc một màu áo khác nhau.
Diệp Thanh Linh đang mặc trên người một chiếc áo màu xanh dương nhạt, chỉ cần liếc một cái thì Thời Vũ đã nhận ra được cô ấy trong đám người.
Một chiếc áo quá bình thường, nhưng khi được mặc trên người của Diệp Thanh Linh thì giống như được nâng lên tầm cao mới vậy, vô cùng tôn dáng, cả người thoạt nhìn vừa cao vừa gầy lại vừa chói mắt, khiến cho những người xung quanh đều bị lu mờ.
Diệp Thanh Linh để mặt mộc, đôi mắt rất có hồn, mái tóc dài quá vai được buộc thành kiểu đuôi ngựa, có hơi rối một chút, nhưng nhìn qua lại chẳng thấy lôi thôi, ngược lại mang theo cảm giác thanh xuân tràn đầy sức sống.
Video mà Trương Y gửi không có bình luận chạy trên màn hình, nếu mà Thời Vũ lên web để xem thì sẽ thấy được cảnh mỗi lần Diệp Thanh Linh lên hình, đống bình luận nhiều tới nỗi sẽ che khuất hết cả tầm nhìn:
[ A a a a a a Thanh Linh đè chị đi em! ]
[ Đây là chú chó săn à? Áu áu ]
[ Hình như Thanh Linh mới nháy mắt với camera kìa! Cậu ấy đang xem tôi a a a tôi chớt rồi!!! ]
Lúc Diệp Thanh Linh tập luyện, vẻ mặt cô ấy vô cùng nghiêm túc, ngoại hình vốn dĩ đã sắc sảo nay lại thêm một phần lạnh lùng, tựa như một con sói vô lo vô nghĩ trong rừng sâu.
Nhưng đến đoạn sau, khi Diệp Thanh Linh đùa giỡn cùng các thí sinh khác, cô ấy vừa nghịch ngợm ầm ĩ lại vừa nhảy nhót lon ton, ngay lập tức, từ một chú sói cô độc kiêu ngạo lại biến thành một bé sói con đang hé răng nanh.
Còn có một đoạn Diệp Thanh Linh đang đứng kề vai với một thí sinh nam, cười hi hi ha ha tán dóc, thoắt một cái, không biết hai người đã nói gì mà cánh tay của Diệp Thanh Linh lại dùng sức kẹp đầu của cậu ta, làm cậu ta đau đến độ liên tục xin tha.
Thời Vũ rũ mắt, không vui: “…”
Đoạn này chỉ lướt qua một chút.
Thời Vũ đang định nhờ Trương Y điều tra bối cảnh của cậu thí sinh đó, chữ cũng gõ xong rồi, nhưng do sự một hồi cô lại xóa sạch.
Thời Vũ thấy bản thân mình đang kiểu chuyện bé xé ra to, cho dù là Diệp Thanh Linh đã mất trí nhớ, cô ấy còn chạy theo người khác được hay sao?
Nếu mà Diệp Thanh Linh dám chạy, cô sẽ đánh gãy chân cô ấy luôn.
Nhưng mà Thời Vũ lại không kìm chế được, cô mở tệp ra, nhìn khung giờ livestream của Diệp Thanh Linh thêm lần nữa.
Vẫn có chút khó ngủ.
Cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào mà Thời Vũ lại bấm vào trang web của “Cô Linh”, cô không bấm theo dõi mà chỉ tiện tay mở một bài ra rồi để điện thoại ở bên cạnh gối nằm.
…….!
Buổi tối thứ tư, vừa khéo Thời Vũ có một cuộc họp cần phải dự, họp xong xuôi thì cũng đã đến tám giờ rưỡi.
Lúc Trương Y rót thêm trà cho Thời Vũ còn cố ý nhắc nhở một câu: “Sếp Thời, livestream của Tiểu Diệp còn chưa kết thúc, sếp muốn xem không?”
“Không xem.” Thời Vũ lạnh nhạt lắc đầu.
Sau khi Trương Y ra khỏi văn phòng, Thời Vũ xoa xoa giữa mày, nhìn đống tài liệu trên bàn lại ngẩn ngơ một hồi, cô chậm rãi bấm vào Wechat trên máy tính, tìm lại link livestream rồi bấm vào xem.
Màn hình sáng lên, giọng hát dịu dàng của Diệp Thanh Linh lập tức truyền ra từ loa máy tính.
Đây là một bài tình ca rất êm, nhịp điệu rất chậm rãi, giọng của Diệp Thanh Linh cũng rất nhẹ nhàng, giống như không chút để tâm, nhưng nếu nghe thật cẩn thận thì sẽ cảm nhận ra sự thâm tình được giấu nơi đáy lòng.
Mà lời bài hát cũng có rất nhiều từ “Yêu”.
Thời Vũ chưa từng nghe qua bài này nên nhất thời không rõ lời bài hát, nhưng cô lại nghe được rất nhiều từ “Yêu”.
Trong livestream, Diệp Thanh Linh đang ngồi trên ghế, ôm guitar vừa đàn vừa dịu dàng hát.
Cô ấy mặc một chiếc váy dây màu hồng, bả vai trắng nõn để lộ ra ngoài, cẳng chân cũng hệt như thế, chân không dùng để chống đàn còn nhẹ nhàng lắc lư, đường cong mềm mại lại xinh đẹp.
Phần bình luận trên màn hình toàn là mấy lời tỏ tình với Diệp Thanh Linh, vừa khoa trương lại vừa chân thành nhiệt liệt.
Lúc Thời Vũ thấy cách ăn mặc của Diệp Thanh Linh, đôi mày đã chợt hơi nhíu, rồi cô lại nhìn tới mấy cái lời tỏ tình trên phần bình luận thì càng nhíu lại càng chặt thêm.
Cuối cùng, khi cô vô tình thấy được có người bình luận [ Thanh Linh vợ iu tôi yêu em ] thì rốt cuộc cô cũng hết nhịn nổi, lửa giận trong lòng cháy lên bừng bừng, cô nhanh chóng đăng ký một tài khoản mới rồi mò ra phần gửi bình luận, đánh chữ.
[ Diệp Thanh Linh, em ăn mặc lộ như vậy không thấy xấu hổ sao? ]
[ Hát rong trước mặt người ta thì thôi đi, ít nhiều cũng phải chú ý tới hình tượng ]
[ Còn có mấy cái người đang xem livestream này nữa, không quen không biết gì mà cũng gọi người ta là vợ? Có còn miếng liêm sỉ nào không? ]
[…!]
[…!]
Ngón tay của Thời Vũ gõ lạch cạch trên bàn phím, nhắn liên tục thêm mấy bình luận nữa.
Bầu không khí trong phòng livestream của Diệp Thanh Linh ban đầu rất hài hòa, cho nên lúc những bình luận “không hài hòa” lướt sang thì mọi người đều chú ý đến, vừa mới nhấn gửi thì đã bị một cả đống người vào nói.
[ Thanh Linh của bọn tôi ăn mặc lộ chỗ nào? Cái váy này chả phải là kiểu con gái hay mặc ha gì? ]
[ Anh trai ơi, bây giờ là 2020 rồi, Đại Thanh cũng diệt vong lâu rồi ạ ]
[ Ôi lại là cái loại đàn ông tầm thường phải không! Gia trưởng thế nhờ! ]
[ Còn có mặt mũi bảo Thanh Linh nhà tôi chú ý hình tượng à? Thanh Linh nhà tôi tốt nghiệp từ Hải Âm ra, vừa có sắc lại vừa có tài, đâu có giống như ông, chỉ dám lên mạng mà gáy thôi, nói không chừng còn chưa tốt nghiệp cấp hai ấy nhỉ? ]
[ Tôi thích kêu vợ thì có làm sao, tức à? Thế thì tôi càng muốn kêu đấy, vợ vợ vợ vợ vợ vợ vợ! Hơn nữa không chỉ kêu vợ, mà tôi còn kêu Thanh Linh là chồng nữa cơ!!! ]
[ Đố bạn biết tại sao ông Vương nhà hàng xóm lại sống thọ đến 88 tuổi? Đáp án là do ổng không có lo chuyện bao đồng ]
[ Cứu em, nếu em có tội tình chi thì xin pháp luật hãy xử em đi, để em khỏi phải đọc cái bình luận của người này nữa ạ, ọe ọe…!Hết muốn ăn cơm! ]
Kêu cô là anh trai???
Nói cô là loại đàn ông tầm thường???
Còn bảo cô không có bằng cấp hai???
Thời Vũ nhìn đống bình luận mọc lên như mưa bom mưa đạn này, tất cả bọn họ đều đang chửi mắng cô, khiến cô tức tới nỗi muốn choáng váng cả đầu, thiếu chút nữa chắc còn phải phun ra một ngụm máu mới vừa lòng.
Cô nhanh chóng gõ phím: [ Tôi dạy dỗ đứa nhỏ nhà tôi thì ảnh hưởng gì các người? Liên quan gì tới các người? ]
Ngón tay bấm thật mạnh vào phím enter, màn phím tuy mỏng như lá cây nhưng vẫn bị ấn tới nổi phát ra một tiếng “bùm” giòn vang.
Lúc này, bình luận không xuất hiện trên màn hình nữa, mà thay vào đó lại hiện ra một khung thông báo: “Xin lỗi, do nội dung bình luận của bạn trong livestream không phù hợp với tiêu chuẩn, tài khoản của bạn sẽ bị quản trị viên tạm khóa 7 ngày, mong bạn chú ý cách dùng từ~”
Thời Vũ: “???”.